Đằng sau, thím Lưu đã đuổi tới, đẩy chiếc xe đạp qua: "Con đạp xe tới đó đi, nhanh lên."
Hàn Tuấn vội nói cám ơn, gấp gáp chở Lâm Lang đến bệnh viện xã. Lâm Lang vừa đến cổng bệnh viện đã gặp cô út, cậu cơ hồ muốn khóc ngay tại chỗ nhưng cố nén, chạy tới hỏi: "Cô út, nội sao rồi ạ?"
Cô út Lâm Lang vừa thấy cậu liền nói ngay: "Con đừng hoảng, bác sĩ bảo không sao, giờ đang truyền dịch."
Nghe xong, Lâm Lang tức tốc chui vô phòng bệnh, chỉ thấy bà nội Lâm nằm trên giường với sắc mặt vàng như nến. Mũi Lâm Lang cay cay, ngây ngốc không biết nên làm gì. Cô út từ ngoài đi vào, hỏi khẽ: "Người đi cùng con là ai thế, sao bỏ mặc người ta bên ngoài?"
Bấy giờ Lâm Lang mới nhớ tới Hàn Tuấn, vội giới thiệu: "Đó là thầy dạy đại học của con, thầy tới đây công tác nên tiện đường ghé thăm con."
Cô út nghe vậy, lập tức quở trách: "Đưa cả thầy giáo đến đây làm gì?" Cô vừa nói vừa ra ngoài. Hàn Tuấn đi đến, thấp giọng nói vài lời với cô của Lâm Lang, xong mới qua hỏi: "Sao rồi?"
"Không biết." Lâm Lang hỏi với đôi mắt ngấn lệ: "Hôm nay anh phải về mà, có muốn..."
"Không việc gì, cứ vậy đi tôi cũng không yên tâm." Hàn Tuấn nhìn sắc mặt bà nội Lâm: "Tôi đi hỏi thử xem bác sĩ nói thế nào, em ở đây đợi một lát nhé."
"Em đi với."
Hai người tìm bác sĩ hỏi một lần, Hàn Tuấn ra ngoài sân, nói: "Như vầy không được, vẫn nên đổi bệnh viện lớn cho chắc, hay chuyển tới bệnh viện thành phố?"
"Mắc lắm..."
"Chuyện tiền nong không cần em lo lắng, đi bảo cô em một tiếng đi."
"Không được. Cô em chắc chắn sẽ sinh nghi, làm gì có thầy giáo nào nhiệt tình dữ vậy. Từ mấy năm trước sức khỏe bà nội em đã lúc tốt lúc xấu rồi, toàn tới nơi này khám, bác sĩ cũng quen mặt, nếu thực sự không ổn sẽ đề nghị chúng ta chuyển bệnh viện, giờ chưa nói trị không được mà, cứ ở lại đây đi."
Hàn Tuấn trầm mặc một lát mới hỏi: "Em vẫn phân chia rạch ròi với tôi như trước đây sao?"
Lâm Lang ngẩng lên: "Em là thật lòng. Bình thường nội em rất sợ làm phiền người khác, nếu biết anh bỏ tiền, nội nhất định sẽ bất an. Anh yên tâm, lỡ như đến tình cảnh bắt buộc cần anh giúp, em chắc chắn sẽ nói với anh."
Thoắt cái đã đến trưa, Hàn Tuấn ra ngoài mua cơm, nhưng trong bệnh viện ngập mùi thuốc, Lâm Lang lại không có khẩu vị, ăn mấy miếng rồi thôi. Tới chiều, bác Lâm Lang cũng chạy đến, đi cùng có cả anh họ và chị dâu của cậu. Tuy nhiên, bệnh viện không cho ở lại.
Bệnh tình của bà nội Lâm chuyển biến tốt, sẩm tối cả nhà chỉ đành kéo nhau về, bảo là sáng sớm lại đến. Nhà cô út Lâm Lang còn trẻ nhỏ không thể thiếu người lớn, cô lại trông cả ngày rồi, Lâm Lang liền khuyên cô về nhà. Cô út nhìn Hàn Tuấn bận trước bận sau, nhỏ giọng hỏi: "Thầy con cũng giúp đỡ nhà ta không ít, con nhớ cám ơn thầy đàng hoàng, nói thầy về sớm nghỉ ngơi đi."
Lâm Lang gật gật đầu, mắt thấy trời đã tối đen, liền bảo Hàn Tuấn: "Em đưa chìa khóa cho anh, hay anh về trước đi, mình em trông được rồi."
"Tôi ở đây trông với em thì tốt hơn, về cũng mất ngủ, hai chúng ta thay phiên nhau, em còn được nghỉ ngơi một lúc."
Nông thôn không có phòng bệnh đơn, chỉ phòng bệnh này có giường trống, ngặt nỗi Lâm Lang ưa sạch, không thích ngủ giường lạ, đã vậy còn là chăn mền trong bệnh viện. Vì vậy, cậu liền dựa vào tường ngồi một hồi. Hàn Tuấn qua ngồi chung, kéo cậu đến gần: "Em lo lắng cả ngày rồi, tựa lên người tôi ngủ một giấc đi."
Lâm Lang nhẹ nhàng dựa vào ngực hắn, phảng phất như cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, khàn giọng nói: "Ban ngày em thực sự rất sợ, may mà có anh."
Hàn Tuấn vỗ lưng cậu, nói khẽ: "Bệnh của bà em ổn rồi, em đừng lo."
Lâm Lang nhắm mắt lại, thì thầm: "Bà nội chịu khổ rất nhiều vì em. Lúc ba mẹ em mới qua đời, ai nấy cũng đau lòng, chỉ có nội em là không. Nhưng chính sự trấn định của nội đã giảm bớt nỗi sợ hãi của em về tương lai. Cơ mà, sau này có một hôm, em phát hiện không phải nội không buồn, nội chỉ lén trốn đi khóc thầm. Trong nhà, tuy rằng cô với bác thường xuyên qua giúp đỡ, song rất nhiều chuyện vẫn chỉ có em và nội cùng đối mặt." Đoạn, cậu bắt đầu nghẹn ngào: "Nội em ở nhà một mình đặc biệt tiết kiệm, ngoại trừ rau nhà trồng thì chưa từng đi chợ. Hàng năm cô út đều mang tới một bao cà rốt, quanh năm suốt tháng nội toàn ăn dưa muối nhà làm, chỉ khi em được nghỉ về nhà hoặc cô đến mới cải thiện sinh hoạt một lần. Mỗi năm gặt lúa mì, bà sẽ xách túi phân bón đi mót bông lúa còn sót lại trong ruộng nhà người ta. Nội biết em thích ăn khoai lang, năm nào cũng bất chấp sương xuống đi thật xa đào khoai, nội em..."
Hàn Tuấn ôm lấy cậu, Lâm Lang khóc thút thít: "Để nội được sống những ngày hạnh phúc là động lực lớn nhất thôi thúc em học tập. Nội em nói trời cao đối với nội thật tốt, giữ lại cho nội một thằng cháu... Nhưng không có nội, em sẽ không trưởng thành đến ngày hôm nay."
Giọng cậu biến mất trong bóng tối, chỉ có từng giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay Hàn Tuấn: "Vì nội, em sẵn sàng làm tất cả."