Lâm Lang không nói gì, đá hòn sỏi nhỏ vệ đường: "Anh bây giờ cũng thay đổi không ít, hôm nay ăn của anh một bữa cơm mà thấy anh đau lòng gần chết, thiếu điều muốn giơ chân đá tôi thôi. Sao, tự đi làm nên biết kiếm tiền không dễ rồi hả?"
Cao Chí Kiệt híp mắt nhìn: "Chậc chậc chậc, thảo nào Hàn Tuấn gọi cậu là quỷ lanh trí, giỏi đánh trống lảng ghê ta. Tôi không tin đâu, lâu như vậy không gặp anh ấy mà cậu chỉ muốn hỏi hai câu này thôi sao?"
Lâm Lang đỏ mặt, ngẩng đầu nói: "Chúng tôi chả có quan hệ gì sất, anh đừng nghĩ vớ vẩn."
Cao Chí Kiệt mím môi quay đi, không hỏi tiếp nữa. Song Lâm Lang chột dạ, bèn cao giọng nói: "Thiệt đó, tôi chỉ cảm thấy không làm bạn với anh ấy quá đáng tiếc, thế nên mới hỏi một câu."
Cao Chí Kiệt "phì" cười, quay sang nhìn cậu: "Mọe cậu, cậu thua anh ấy gần giáp đấy, bạn bè cái gì, bạn vong niên hả? Các cậu phẩm vị giống nhau hay thân phận giống nhau? Có mà kém nhau vạn dặm ấy chứ, ở đó mà bạn bè. Cậu muốn làm bạn với Hàn Tuấn, anh ấy còn chả vui vẻ gì đâu."
Lâm Lang bị hắn nói cho ngu người, Cao Chí Kiệt nói đúng lắm, cậu với Hàn Tuấn sao có thể làm bạn? Bọn họ khác nhau thế mà. Từ nhỏ Lâm Lang đã không tin loại lời nhảm nhí kiểu như nam nữ yêu nhau chia tay rồi có thể làm bạn. Ký ức con người không cách nào biến mất, những đường mật ngọt ngào hoặc đau khổ phiền não đâu thể nói quên là quên. Nếu ghi tạc trong đầu không thể quên, vậy dẫu cho cả hai hững hờ đến đâu, thì quan hệ vẫn có chút bất đồng với bạn bè bình thường, nhất là hai người từng có quan hệ xác thịt, tách ra gặp lại khó tránh không tơ tưởng tới dĩ vãng.
Cao Chí Kiệt thấy cậu im lặng, tưởng mình nặng lời quá, vội vàng giải thích: "Kỳ thực mọi chuyện đều có ngoại lệ, cậu nhìn hai chúng ta nè, chẳng phải vẫn làm bạn được sao?"
Lâm Lang vừa nghe liền bật cười, Cao Chí Kiệt nom cậu cười mà ngẩn ra, khoa trương chỉ về phía trước: "Cậu bây giờ tóc ngắn thực sự rất... Cậu mà là người trong Lệ Đô thì thể nào cũng hot cho coi."
Lâm Lang nhìn theo tay hắn, chỉ thấy đằng trước có một tòa cao ốc lập lòe ánh đỏ, bên ngoài đậu cả rừng xe, trên cổng lớn viết hai chữ "Lệ Đô" đỏ rực, ngay cả bậc thang cũng lóng lánh rực rỡ. Trước đây Lâm Lang từng nghe đám Cao Chí Kiệt đề cập tới Lệ Đô mấy lần, nhưng chưa bao giờ để bụng, chỉ biết không phải nơi tốt lành gì, trong lòng rất chán ghét. Lệ Đô là câu lạc bộ giải trí, nghe bảo bên trong có đủ loại phục vụ. Đầu năm nay phục vụ nào phải từ tốt đẹp gì cho cam, nhất là khi đặt chung với mấy nơi như massage rửa chân linh tinh. Lâm Lang đỏ mặt nhìn thoáng qua, lại bắt gặp một bóng dáng quen thuộc từ bên trong đi ra, sau đó lên xe.
Cao Chí Kiệt cũng thấy, liền vung tay sang chào hỏi, Lâm Lang hoảng hốt, cuống quýt ngăn cản hắn nhưng không kịp. Vẫn là Quách Đông Dương đến gần trước, thấy Lâm Lang thì mắt sáng lên, cười nói: "Đã lâu không gặp."
Lâm Lang thấy ánh mắt như diều hâu của người nọ đang hung ác nhìn lại đây, tim đập thình thịch không ngừng. Cao Chí Kiệt cười bảo: "Bọn em đi ăn bữa cơm, hai người các anh đi thành phố T mà, về hồi nào thế?"
"Mới về, lần này cùng Hàn Tuấn qua đây xem một chút."
Lâm Lang xấu hổ kinh khủng, vội kéo tay Cao Chí Kiệt: "Trễ rồi, tôi muốn về."
Cao Chí Kiệt chưa kịp trả lời, người nọ đã đi tới, Lâm Lang cúi gằm không dám nhìn, chỉ nghe giọng nói quen thuộc cất tiếng hỏi: "Trễ thế này rồi còn chưa về hả, ký túc xá không khóa cửa nữa sao?"
Lâm Lang luống cuống vẫy tay: "Tôi về ngay đây!"
Cao Chí Kiệt nhìn nhìn cậu, nhận ra Lâm Lang không được tự nhiên, vội nói: "Bọn em đi trước nhé." Nói xong liền quay sang Lâm Lang: "Đi thôi, tôi đưa cậu về."
Lâm Lang hấp tấp từ biệt Quách Đông Dương, cánh tay lại bị người ta túm lấy, đang sợ hết hồn thì nghe Hàn Tuấn nói nhỏ: "Tôi đưa em đi, lâu không gặp, tiện thể ôn chuyện luôn."