Mục lục
Gã Đàn Ông Xấu Xa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Tuấn đờ ra một lúc, mặt nhoáng cái xụ xuống, muốn khó coi bao nhiêu thì khó coi bấy nhiêu. Lâm Lang luống cuống giải thích: "Tôi giỡn thôi, đàn ông bốn mươi còn như cành hoa mà, huống chi anh hào hoa phong độ thế này!"

Người nọ híp mắt nhìn cậu, Lâm Lang nói như đinh đóng cột, mặt nghẹn đến đỏ bừng: "Thiệt mà thiệt mà, anh không già tí tẹo nào hết!"

Hàn Tuấn đứng lên, im lìm ra khỏi cửa, quay đầu nhắc: "Nhanh đi tắm đi, dẫn em ra ngoài ăn cơm."

Lâm Lang đứng tại chỗ, có chút ngơ ngác. Thời điểm ra ngoài lên xe, cậu nhịn không được phải mở miệng lấy lòng: "Anh thực tình không..."

"Được rồi."

Lâm Lang thè lưỡi với cửa sổ, mới hơn hai mươi tuổi đầu có cần nhạy cảm với tuổi tác đến vậy không.

Lúc ăn cơm gặp được Cao Chí Kiệt, Lâm Lang thừa dịp Hàn Tuấn đi toilet lén kể việc đó với hắn. Cao Chí Kiệt nhịn cười, hỏi: "Sao không thử nịnh nọt ảnh dăm ba câu để cứu vãn?"

"Cứu vãn rồi ấy chứ." Lâm Lang gục mặt xuống bàn, thì thào: "Nhưng anh ta hoàn toàn không để ý tới tôi. Anh không thấy anh ta hẹp hòi lắm hả, cũng có phải đàn bà đâu mà giỡn cái cũng không cho?"

Cao Chí Kiệt bất thình lình đứng bật dậy, Lâm Lang thất kinh, đầu đập cái "bốp" lên bàn, Cao Chí Kiệt cười ha ha: "Sợ ảnh dữ vậy sao?"

Lâm Lang thế mới biết Cao Chí Kiệt lừa mình, tức đến nghiến răng. Cao Chí Kiệt cười nói: "Già hay không phải xem so với ai, nếu so với đóa hoa tổ quốc như cậu thì đúng là già chứ còn gì... Không đúng, cậu mới là nụ hoa chớm nở thôi, chưa tròn mười tám, vẫn chưa nở hẳn đâu."

Lâm Lang cười phì một tiếng, Hàn Tuấn đúng lúc đi tới, lạnh mặt hỏi: "Cười gì vậy?"

Lâm Lang chỉ vào Cao Chí Kiệt: "Anh ta nói chuyện tếu lắm."

Kết quả, Cao Chí Kiệt liền phán một câu hại cậu biến sắc. Hắn ngẩng đầu hỏi Hàn Tuấn: "Anh Hàn sợ Lâm Lang chê anh già hả?"

Lâm Lang xém nữa phun luôn ngụm trà trong miệng, nằm sấp trên bàn ho khan cả buổi. Hàn Tuấn thẹn đỏ mặt, bê ly rượu nhấp một ngụm, để lại một mình tên khốn Cao Chí Kiệt cười ha ha không ngừng.

Lâm Lang dành cả buổi chiều để nịnh bợ, hy vọng có thể mất bò mới lo làm chuồng lập công chuộc tội. Ăn cơm và chia tay Cao Chí Kiệt xong, Lâm Lang quyết định hy sinh chút ít "sắc đẹp", dè dặt hỏi: "Về sớm quá cũng đâu có gì làm, hay mình đi tản bộ nha?"

Người nọ từ chối trả lời, đút tay vào túi đi một mạch về phía trước. Lâm Lang cụp đuôi chạy theo hắn, thở hồng hộc nói: "Anh Hàn, tản bộ... tản bộ mà!"

Hàn Tuấn dừng chân: "Anh Hàn là để bọn họ gọi, em không được gọi."

Lâm Lang vội vã tiến lên. Cậu vốn định vỗ mông ngưạ, tưởng người nọ nghe mình gọi "anh Hàn" sẽ cao hứng, ai dè lại vỗ trúng móng ngựa: "Ờ, vậy tôi không gọi nữa."

Tuyết đọng ở đây đã tan gần hết, không khí vô cùng ấm áp. Hàn Tuấn bỗng dưng đi đến đối diện cậu, hỏi: "Em nói thật cho tôi biết đi, em thấy tôi già lắm sao?"

Lâm Lang kiên định lắc đầu: "Đàn ông cứng tuổi chút mới có phong vị đàn ông."

Lời này rốt cuộc vỗ đúng chỗ. Người nọ lập tức nhoẻn cười, đút tay vào túi quay lại: "Công ty còn có việc, chúng ta về thôi."

Lâm Lang thở phào, lon ton chạy theo: "Anh chở tôi đến trường đi, tôi muốn vô thư viện mượn sách đọc."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK