Lúc này Lâm Lang mới thấy thỏa mãn, Cao Chí Kiệt nghĩ thế nào, cậu biết chứ. Cậu liệt Cao Chí Kiệt vào hàng ngũ bạn bè ít ỏi của mình, Cao Chí Kiệt lại luôn cố ý vô tình hướng khuỷu tay về phía Hàn Tuấn, trong lòng cậu có chút khó chịu, thậm chí hơi đố kỵ. Tuy rằng Cao Chí Kiệt bình thường hay cười toe toét, thoạt nhìn chẳng nghiêm túc với ai, nhưng Lâm Lang cảm giác được hắn sợ Hàn Tuấn.
Cơn tức nghẹn bao nhiêu lâu, hôm nay rốt cuộc xả được chút đỉnh. Ăn cơm xong cậu muốn đi học, Hàn Tuấn cũng lập tức đứng lên: "Tôi đưa em đi."
Tâm trạng Lâm Lang đang vui, ngồi vào xe còn tự kỷ ngắm nghía hai mắt mình qua gương chiếu hậu. Hàn Tuấn cười nhìn cậu: "Hết giận chưa?"
Lâm Lang sững người, thoáng cái thẹn đỏ mặt, cài dây an toàn lên, đáp: "Anh ta cùng một giuộc với anh, đừng tưởng tôi không biết."
"Vốn cũng đâu tính lừa em. Cậu ta đi theo tôi lâu như vậy, trung thành với tôi là đương nhiên."
Đột nhiên, Lâm Lang như thể bừng tỉnh đại ngộ, trợn mắt nói: "Ồ, có... có khi nào anh ta thích anh không?... Có khả năng lắm chứ, anh nghĩ mà xem, anh ta không hề kinh hãi trước chuyện nam thích nam, đã vậy còn luôn hướng về anh, chuyện gì cũng báo cáo với anh!" Càng nghĩ càng thấy đúng, đây đích thị là nữ thứ khăng khăng một mực đến không phân rõ phải trái trong phim tình cảm rồi!
Hàn Tuấn ngậm cười nhìn cậu một cái, vừa cười tủm tỉm vừa lái xe: "Tôi nhìn thế nào cũng thấy cậu ta để ý em. Lần trước cậu ta động tay động chân với em còn bị tôi phát hiện."
Lâm Lang thầm run sợ. Có một việc cậu vẫn chưa kể cho Hàn Tuấn, mấy hôm trước cậu với Cao Chí Kiệt tản bộ trong trường, Cao Chí Kiệt thế mà vươn tay ôm cậu như muốn đùa giỡn, lúc ấy cậu cuống quýt hất ra như chạm phải điện. Thấy Cao Chí Kiệt tỏ vẻ kinh ngạc, cậu còn sinh lòng áy náy, tự trách mình cả nghĩ nữa mà.
Người nọ thấy cậu lặng thinh, sắc mặt trầm xuống rất nhanh, lớn tiếng hỏi: "Cậu ta thực sự để ý em?"
Lâm Lang nhướng mày, mím môi nói: "Anh đừng sỉ nhục tôi, tôi không phải con gái."
Thấy cậu như vậy, hắn cũng lạnh mặt, không truy hỏi nữa. Khi đến con đường bên ngoài trường, Lâm Lang mở cửa xuống xe ngay. Hàn Tuấn bỗng nhiên hạ cửa sổ xuống, gọi: "Chờ một chút."
Lâm Lang đến trước xe, hắn nhìn cậu hỏi: "Lúc ăn cơm tôi mải bàn công chuyện với người khác, em ngồi một bên có thấy chán không?"
Lâm Lang lắc đầu: "Không, với cả nghe nhiều việc làm ăn của các anh cũng tốt mà, biết đâu lại có ích cho nghề nghiệp mai sau của tôi."
Người nọ cười cười, phất tay nói: "Không có gì, em đi đi, chiều tan học tôi tới đón em."
Ai dè đến tối lại chẳng thấy hắn xuất hiện. Lâm Lang cầm di động quanh quẩn hồi lâu trên con đường trước trường, mấy lần muốn gọi điện hỏi thử nhưng vẫn gắng nhịn, dù sao trước kia cậu cũng toàn về một mình, có gì to tát đâu.
Đã đến mùa hoa đồ mi nở rộ, Lâm Lang đeo ba lô rảo bước trên vỉa hè, hương thơm và phong cảnh đều mơ mơ hồ hồ hệt như lòng người. Chín giờ là thời gian cao điểm, xe xếp thành hàng dài thật dài. Lâm Lang đang nghĩ phải chăng hắn cũng bị kẹt xe thì di động vang lên. Cậu vừa thấy có điện thoại liền nở nụ cười, mím môi hỏi: "Gì thế?"
"Em đang ở đâu?"
"Còn ở đâu nữa, đang trên đường về nhà."
"Đã bảo đợi tôi tới đón mà, đừng về nữa, nói tôi biết em đang ở đâu, tôi qua đón."
Lâm Lang ngó nghiêng xung quanh, đáp: "Đối diện nhà hàng Lệ Giang Nhân Gia."
Cúp điện thoại chẳng bao lâu thì xe người nọ cũng đến. Hắn đã thay quần áo, ăn mặc rất thoải mái, vừa đẩy cửa xe vừa bảo: "Lên đi."
Lâm Lang chui vào, hỏi: "Đi đâu vậy, tôi còn phải chuẩn bị bài khóa nữa."
Hàn Tuấn cười nói: "Thư ký Lưu có mua giùm tôi hai vé xem phim, dẫn em đi xem."
Lâm Lang chưa từng đi rạp chiếu phim, nghe vậy cũng dao động. Nhưng sẵn vết xe đổ, cậu vẫn cảnh giác bồi thêm một câu: "Tôi không xem phim kinh dị đâu."
Người nọ móc ra hai tấm vé trong người đưa cậu: "Là phim tình cảm."
Bấy giờ, phía trước đúng lúc là đèn đỏ, hắn liền quay sang nhìn cậu. Lâm Lang mím môi, cổ họng giật giật, mặt ửng hồng, lông mi cũng run khe khẽ.
Hàn Tuấn mua một đống đồ, Lâm Lang thấy khách đi vào đa phần là mấy đôi tình nhân, cộng thêm suất chiếu khuya, thành ra chỉ có hai người họ là cặp nam nam, hại cậu chẳng dám ngẩng đầu lên nhiều. Cậu nom poster ngoài cửa viết mấy chữ "ghế đôi tình nhân" còn sợ hết hồn, vội vàng nhìn vé trong tay. Hàn Tuấn buồn cười khoác vai cậu: "Không cần nhìn, tôi cố ý dặn thư ký Lưu rồi, không phải ghế đôi đâu."
Lâm Lang hất tay hắn xuống, cậy mạnh nói: "Ghế đôi tôi cũng không sợ anh."
Hắn không nói gì, đưa cho cậu một ly trà sữa, mỉm cười bước vào.
Lâm Lang từng nghe bạn cùng lớp bàn về phim này, ai cũng bảo rất cảm động, quan trọng là kết thúc có hậu, cực thích hợp cho mấy cặp đang đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt. Lâm Lang xem mà mắt rưng rưng, thầm nghĩ ngày mai nhất định phải bảo Quan Bằng mang Tô Y Nhiên đi xem. Phim hết, trời cũng gần sáng. Lâm Lang theo dòng người ra ngoài, hốc mắt vẫn ươn ướt. Đến bãi đậu xe, Hàn Tuấn lại không dừng chân. Lâm Lang đứng lại hỏi: "Xe đâu rồi?"
"Tôi gọi người lái về rồi. Chỗ này cách nhà chúng ta cũng không xa, đi bộ về thôi."
Lâm Lang vội vàng đi theo. Qua chỗ rẽ là tới khu phố của tiểu khu Tân Hải, người đi đường rõ ràng vơi bớt không ít, gần như chẳng có ai. Lâm Lang vẫn vương vấn chuyện tình buồn trong phim, giương mắt nhìn hoa xuân úa tàn ven đường. Bóng hai người sóng vai bên nhau, một lớn một nhỏ, kéo dài thật dài đến tận bóng râm của cỏ cây. Tay cả hai lơ đãng chạm nhau, rồi lại tách ra, như thể đang cố ý thăm dò. Lâm Lang vừa nhận ra, người nọ đã thình lình nắm tay cậu, động tác cực nhẹ. Trong nháy mắt, phảng phất như có dòng điện chảy qua toàn thân, xúc động không sao tả xiết. Hai người từng bao lần tiếp xúc gần gũi, kịch liệt, cuồng loạn hơn bây giờ nhiều, ấy mà vẫn không rung động bằng giây phút này. Lâm Lang bối rối chẳng biết làm sao, bàn tay thoáng cong lên, ma xui quỷ khiến thế nào lại đan ngón tay vào tay hắn. Niềm ngọt ngào khó tả ùn ùn kéo đến nuốt gọn cậu, khiến cõi lòng xốn xang hơn cả một nụ hôn.
Cậu rất muốn cứ vậy đi tiếp, đi tới khi họ già đến mức không đi nổi, đi tới lúc chết.
Người nọ đột nhiên nắm chặt tay cậu, đứng trong bóng râm ven đường, bất động ngắm nhìn cậu. Cảm xúc nơi tay rõ rệt mà mãnh liệt, như thể khơi dậy toàn bộ tình dục trong cậu, Lâm Lang không dám ngẩng đầu nhìn, chỉ có thể run rẩy vươn tay vịn cánh tay người nọ, cằm bị nhẹ nhàng nâng lên, cậu nín thở nhắm mắt lại.
Đó là hương vị của riêng mình hắn, kèm theo đó là ướt át và dây dưa triền miên. Một nụ hoa rơi xuống mặt khiến cậu giật mình mở mắt, bắt gặp gương mặt người nọ gần trong gang tấc, tim bỗng lỡ một nhịp, bèn vội vàng nhắm mắt. Động tác nhẹ thế mà vẫn bị phát hiện, người nọ ngậm môi cậu, cười khẽ: "Không tập trung."
Lâm Lang vừa sợ có người nhìn thấy, lại luyến lưu dịu dàng, cả khuôn mặt đỏ bừng. Một người khác bước vào thân thể cậu, người ấy bị viên đạn bọc đường của hắn đánh bại, người ấy vứt bỏ luân lý đạo đức, lún sâu vào cuộc tình chẳng rõ là địa ngục hay thiên đường.