Cậu mím môi, ngẩng đầu liếc thoáng qua chỗ Hàn Tuấn, ai ngờ hắn đang nhìn cậu, Lâm Lang cuống quýt cúi xuống, Hàn Tuấn mỉm cười, tiếp tục nói chuyện cùng mấy người Quách Đông Dương.
Mạnh Uy uống một ngụm rượu, hỏi Quách Đông Dương: "Đúng rồi, tuần san Thời trang mà chúng ta hợp tác với báo Đô thị thế nào rồi? Phát hành chưa?"
Quách Đông Dương lắc đầu: "Hôm nay biên tập phía họ gọi điện bảo có khả năng phải hoãn lại một ngày, nguyên nhân cụ thể thì tôi chưa hỏi. Theo tôi thấy, hay đổi sang phát hành thứ bảy đi, đến khi ấy cho phát miễn phí trên phố đi bộ Vạn Đạt để tuyên truyền, hôm đó tương đối nhiều người đi dạo phố, anh thấy sao?"
"Thứ mấy phát hành không quan trọng, nhưng nhất định phải tích cực tuyên truyền, lúc cần thiết quăng thêm ít tiền cho báo Đô thị. Mặt khác, nên chú trọng quảng cáo những thẩm mỹ viện mà phụ nữ thường xuyên đi, phụ nữ là khách hàng chủ chốt của phố thời trang đấy."
Hàn Tuấn mím môi suy nghĩ hồi lâu: "Việc này tôi quên chưa hỏi, vì sao phải sáng lập tuần san Thời trang?"
"Vì dân số ở ngoại thành phía Nam tương đối ít, hiện nơi phồn hoa nhất là phố thời trang "Y Phẩm Nhân Gia", xem như phố thời trang có quy mô lớn nhất thành phố F, mấy người bọn tôi bàn bạc, cảm thấy phát hành tuần san Thời trang khá bớt sức."
"Tuần san Thời trang tập trung vào phái nữ, nhưng khách hàng chính của báo Đô thị lại là phái mạnh thuộc thành phần lao động tri thức, phụ nữ ít khi đọc báo, các anh quảng cáo trên báo Đô thị đoán chừng hiệu quả không lớn lắm."
Quách Đông Dương đặt ly rượu xuống: "Biết sao được, tiền đổ vào hết rồi, vài trăm vạn chứ đùa."
Hàn Tuấn suy nghĩ một lát mới đáp: "Vầy đi, cậu gọi cho báo Đô thị, nhắn họ lùi lại mấy tuần, đổi tuần san Thời trang thành Xu hướng, bên cạnh mảng trang phục, cho thêm xe hơi và một ít yếu tố liên quan đến mốt. Khu ấy chả phải còn phố xe hơi của Chu Thiên Minh sao, cậu cứ nhờ anh ta tuyên truyền, coi như thiếu một nhân tình."
Lâm Lang ngồi một bên nghe mà chẳng hiểu gì, lại gần hỏi nhỏ Cao Chí Kiệt: "Bọn họ làm bất động sản mà, sao lại bàn về xe hơi?"
Cao Chí Kiệt đáp khẽ: "Bọn họ phát hành tuần san này để quảng bá cho "Y Phẩm Nhân Gia", khiến mấy khu đất chung quanh ngày càng nóng, giá nhà tự nhiên tăng theo."
Lâm Lang bừng tỉnh đại ngộ, nhìn Hàn Tuấn đầy tán thưởng: "Thật thông minh."
Cao Chí Kiệt cười cười: "Bởi mới nói, hai chúng ta đời này đừng mơ đấu đá trong thương trường, bước nào bước nấy cũng sặc mùi cáo già."
"Tôi đâu liên quan gì thương trường." Lâm Lang thấp giọng nói: "Anh mới phải lo học hỏi họ cho đàng hoàng ấy."
Cao Chí Kiệt mỉm cười, khoe hàm răng trắng bóc. Cao Chí Kiệt khác xa hồi Lâm Lang mới biết hắn, tóc đã nhuộm đen trở lại, quần áo cũng chỉnh tề hơn nhiều. Thành thật mà nói, trong số mấy người Quách Đông Dương, xét về bề ngoài, Quách Đông Dương hành xử ổn trọng kín kẽ, có điều hơi thiếu chiều cao. Hàn Tuấn có vị đàn ông nhất, cũng xem như anh tuấn, nhưng không hẳn là rất đẹp trai. Nên so ra, Cao Chí Kiệt là nổi bật nhất, xứng nhất với hai chữ "tuấn tú", thân hình lại cao ráo, chỉ cần hắn không nói gì, tuyệt đối là chàng trai hoàn hảo. Ngặt nỗi con người chẳng ai là không có khuyết điểm, hắn vừa há mồm đã lộ một đống tật xấu, dáng vẻ lưu manh nuôi suốt bao năm, đời này khó mà sửa được.
Cao Chí Kiệt thấy cậu nhìn mình chằm chằm, có chút không giữ nổi nụ cười trên mặt, tưởng Lâm Lang biết hắn đứng về phía Hàn Tuấn trong thời gian "chia bè kết phái", liền cười nịnh: "Cậu nhìn tôi thế làm gì, nhìn đến mức lòng tôi lo ngay ngáy luôn này."
Lâm Lang mím môi cười, nói: "Lần đầu tiên phát hiện anh rất đẹp trai."
Cao Chí Kiệt suýt nữa phun ra ngụm rượu trong miệng, thấy Hàn Tuấn nhíu mày thì lật đật cúi đầu lấy khăn giấy. Lâm Lang đưa khăn giấy cho hắn, cười hả hê: "Đừng nói tôi là người đầu tiên khen anh đẹp trai nha?"