Mộc Như Lam hãy còn ở tuổi vị thành niên, Kha Uyển Tình là người giám hộ của cô nên đương nhiên có quyền quyết định giúp cô chuyện này, chỉ cần Mộc Như Lam đừng lên tiếng phản đối là được. Không có đủ chứng cứ chứng minh Kim Bưu Hổ và Chu Nhã Nhã phạm tội, hơn nữa bọn họ vẫn chưa hại chết ai, vì vậy nếu bên bị hại đã rút đơn kiện thì tất nhiên cục cảnh sát cũng sẽ không tiếp tục giam giữ.
Trong hoàn cảnh không ai biết chẳng ai hay, Kim Bưu Hổ và Chu Nhã Nhã được phóng thích.
Lại lần nữa được thấy trời xanh mây trắng, Chu Nhã Nhã siết chặt nắm đấm, Mộc Như Lam… Cô hãy chờ đấy, lần này tôi sẽ tự tay giết chết cô!
Kim Bưu Hổ được Hoàng Mao và vài anh em đón ra, sắc mặt sa sầm.
Người ngồi phía trước vội vàng an ủi hắn, “Đại ca, anh cứ coi như bị chó cắn một lần đi, về sau tránh xa con ả kia một chút, chúng ta lại tiếp tục tiêu diêu tự tại.”
“Đúng vậy, lão đại, hôm nay bên lầu Phong lại nhập hàng mới, nghe nói em nào cũng non nớt sạch sẽ, tụi này muốn tẩy xui xẻo cho anh nên đã đặc biệt chuẩn bị vài em rồi đấy.”
Kim Bưu Hổ nghe người ngồi trước nói vậy thì có hơi thả lỏng. Nhưng mỗi lần nhớ tới mấy ngày bị nhốt ở nơi lạnh lẽo kia, mà hết thảy đều do con biến thái Mộc Như Lam ban tặng, lửa giận trong lòng hắn lại lập tức bùng lên. Mẹ nó, rõ ràng lừa đảo là nó, giết người cũng là nó, dựa vào cái gì mà hắn phải đi chịu tội trong khi nó được nhởn nhơ ở bên ngoài? Kim Bưu Hổ hắn chưa bao giờ bị một vố đau đến vậy!
Mộc Như Lam, nếu không giết chết cô ta thì hắn không phải là Kim Bưu Hổ!
Kim Bưu Hổ nói là làm, về đến nhà, hắn hung hăng tắm rửa chà xát, hung hăng hành hạ một vài đứa trẻ, sau đó mới bắt đầu dùng cái đầu ngu ngốc của mình mà vạch ra kế hoạch tính sổ Mộc Như Lam. Chừng nào còn chưa giết chết cô ta thì Kim Bưu Hổ vẫn sẽ ăn không ngon ngủ không yên. Tựa như bất cứ lúc nào Mộc Như Lam cũng có thể cầm dao đứng trước đầu giường của hắn, cười quỷ dị âm trầm với hắn, sau đó thản nhiên cắt cổ hắn.
Nói trắng ra là, hắn sợ Mộc Như Lam trả thù nên mới định tiên hạ thủ vi cường. Lần này hắn nhất định sẽ không nương tay, bởi hắn đã chính mắt nhìn thấy cô gái kia kinh khủng đáng sợ đến cỡ nào!
Nghe nói Mộc Như Lam sở hữu một căn biệt thự trong khu biệt thự nhà hắn. Căn biệt thự này là của bà ngoại cô ta để lại, cô ta thỉnh thoảng sẽ đến chơi hay thậm chí ngủ lại một đêm, nhưng tuyệt nhiên không cho bất cứ ai theo vào. Kim Bưu Hổ lợi dụng thân phận người thừa kế Kim gia để thăm dò nhật kí ra vào, phát hiện Mộc Như Lam đã lâu rồi không đến hắc ốc, dựa theo tần suất ra vào trước kia của cô, có lẽ trong vòng hai ngày nữa sẽ tới.
Tốt lắm!
Kim Bưu Hổ siết chặt nắm đấm, ánh mắt dữ tợn, vẻ mặt bặm trợn ấy đặt trên thân hình 1m9, quả thật giống hệt một tên đồ tể hung ác.
Để xem rốt cuộc ai là thợ săn, ai là con mồi.
Mộc Như Lam tiếp được một chiếc lá ẩm ướt bị gió thổi bay vào phòng. Ồ, không khí ẩm ướt như vậy, làm người ta có chút đau đầu nha, phải chuẩn bị thật nhiều dược phẩm mới được, bằng không… con rối sẽ bị hư thối như cái xác ướp kia mất.
...
Tiếng máy móc cắt tường vang lên ầm ầm, Lưu Miên và Mặc Khiêm Nhân đứng ngoài vòng người, bên trong cảnh sát đang cố hết sức để đem thi thể ra nguyên vẹn. Muốn đem một thi thể đã bắt đầu tự phân hủy ra ngoài vốn dĩ là một việc vô cùng khó khăn, nhưng trong đám cảnh sát có hai người từng học qua điêu khắc, hơn nữa kỹ thuật cũng không tệ nên mới có thể lập tức tiến hành.
Kim Bác Hùng và Kim phu nhân đổ mồ hôi chạy tới, bọn họ không ngờ chuyện xấu lại lũ lượt kéo đến như thế. Mới vui vẻ một chút khi biết Kim Bưu Hổ được trả tự do thì liền nhận được điện thoại nói khu nghỉ dưỡng đã xảy ra chuyện, đây chẳng phải là biến lợi nhuận ổn định thành làm ăn thất bát hay sao?
Thi thể được đưa ra từ mặt cắt trên tường nhưng vẫn còn dính từng cục từng cục xi măng, cần được những người biết điêu khắc tiếp tục xử lý.
Mặc Khiêm Nhân đứng ở một bên, đôi mắt lạnh lùng như có thể nhìn thấu tất thảy chăm chú quan sát thi thể nằm dưới đất. Hốt nhiên, tựa hồ phát hiện ra điều gì đó, vẻ mặt vô biểu cảm đột ngột biến đổi, hắn nhấc chân bước nhanh qua.
“Mặc tiên sinh?” Đại đội trưởng cũng đang vây xem thấy vậy thì kinh ngạc hô lên rồi vội vàng đi tới, Mặc tiên sinh đã phát hiện cái gì chăng?
Mặc Khiêm Nhân ngồi xổm bên cạnh thi thể, mặt của thi thể và làn da vẫn còn dính vào một mảng xi măng, không thể nhận ra diện mạo. Hắn nhìn chằm chằm mặt xi măng kia, đôi tay chậm rãi vươn ra, đại đội trưởng dồn toàn bộ lực chú ý vào tay của hắn, chỉ sợ bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào.
Ngón tay tái nhợt cùng khớp xương rõ ràng – vô cùng thích hợp để chơi đàn dương cầm và dùng dao giải phẫu – nhẹ nhàng đảo qua lớp bụi phủ kín mặt xi măng trên thi thể người chết, một lúc sau, hắn dường như sờ ra thứ gì đó.
“Lấy nước cho tôi.” Mặc Khiêm Nhân thản nhiên nói.
Lập tức có cảnh sát đưa tới một chai nước khoáng, “Chừng này đủ chưa?”
Mặc Khiêm Nhân nhận lấy, nhẹ nhàng đổ nước lên thi thể, trên ngón tay có thứ gì đó bị nước sạch tẩy rửa, lộ ra hình dáng vốn có.
Đại độ trưởng trợn mắt, “Đây chẳng phải là…”
Đây là sợi tơ, một sợi tơ trong suốt giống hệt sợi tơ đã giết chết Uông Cường!
Mặc Khiêm Nhân trầm mặc nhìn sợi tơ trên ngón tay, tròng mắt đen lạnh lùng chuyển động khiến người nhìn không thấu. Hắn không nói gì, chỉ chậm rãi đứng dậy lùi ra đằng sau, nhìn nhân viên công tác tiếp tục thực hiện nhiệm vụ.
Trải qua nhiều giờ, bọn họ cuối cùng cũng rửa sạch hết xi măng dính trên thi thể, lộ ra một thi thể hoàn chỉnh, tiếng hô kinh ngạc vang lên liên tiếp.
Đây là một thi thể trần trụi, tay, chân, và cả vòng eo đều vặn vẹo đến mức đáng sợ, không biết đã bị cái gì cố định thành như vậy. Có một cảnh sát muốn gỡ tay thi thể ra nhưng lại phát hiện nó không hề rục rịch. Mặt ngoài thi thể được giữ gìn vô cùng hoàn chỉnh nhưng bên trong hiển nhiên đã thối rữa hoàn toàn, bằng không đã chẳng tự phân hủy.
Nạn nhân là một người đàn ông, danh tính cụ thể thì còn phải đợi điều tra. Gáy, hông, tứ chi và ngón tay đều bị cố định bởi một loại đinh bạc đặc chế, dài khoảng 7cm. Cổ tay cổ chân và các đốt ngón tay còn bị quấn một sợi tơ trong suốt rất bền chắc, thoạt nhìn, thật giống một con rối…
Cảnh sát cho rằng, đây là một vụ giết người vô cùng độc ác và biến thái, hung thủ giấu thi thể ở chỗ này có thể là vì tình cờ, nhưng cũng có thể là do cố ý.
Song khi nhìn rõ diện mạo của thi thể kia, Kim Bác Hùng lập tức hãi hùng đến nỗi ngất xỉu tại chỗ.