Kha Uyển Tình họ Kha, từng là đại tiểu thư của Kha gia – gia tộc giàu mạnh hơn cả Mộc gia, tính cách mạnh mẽ và có chút lanh lẹ. Kha gia nửa chính nửa tà, có quan hệ mờ ám với chính đàn. Lí do mà kiếp trước Kha Uyển Tình bọn họ thà để cho phạm tội cưỡng gian nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật chứ tuyệt đối không muốn Mộc Như Lam khởi kiện thành công, chính bởi vì thị trưởng kia vốn là người của Kha gia, bọn họ còn muốn dựa vào hắn để đạt được nhiều lợi ích, một đứa con gái vừa ương ngạnh vừa vô dụng như cô thì làm sao có thể so sánh?
“Hôm nay mẹ cùng bố đi câu cá, câu về được kha khá. Cá rất tốt cho sức khỏe, không béo mà còn đủ dinh dưỡng. Bảo bối ăn nhiều một chút, nếu không sẽ mệt mỏi.”
Kha Uyển Tình nói xong, Mộc Chấn Dương mới có thể chen miệng vào. Kha Uyển Tình mạnh mẽ, ông vì ngại nhà mẹ đẻ của vợ mà trở nên yếu thế. Hơn nữa Mộc Chấn Dương lại không được trời ưu ái, thế nào lại thành thế lực Mộc gia đều nằm trong tay Kha Uyển Tình, mà Mộc Chấn Dương chỉ được một cái danh “chủ Mộc gia” có tiếng không có miếng, rất nhiều chuyện ông ta phải hỏi ý kiến Kha Uyển Tình mới có thể quyết định.
Kiếp trước Mộc Như Lam sinh ra đã có tính cách quật cường chính là lí do khiến Mộc Chấn Dương đối xử với cô càng ngày càng tệ. Ông ta bị vợ chèn ép nhiều đã nhiều năm như thế, không ngờ đến cả con gái cũng cãi lại lời ông ta nói, điều đó không khác gì khiêu chiến uy nghiêm của Mộc Chấn Dương! Cuối cùng ông ta đem toàn bộ sự khó chịu vì bị Kha Uyển Tỉnh chèn ép lâu nay – vốn vẫn giấu kĩ dưới đáy lòng, đổ hết lên trên đầu đứa con gái ruột thịt vô tội.
Kiếp trước rất nhiều chuyện không rõ, kiếp này ngược lại vừa xem đã hiểu ngay, phải chăng là vì cô đã trở nên biến thái?
Mộc Như Lam cho thịt bò vào miệng, khẽ nở một nụ cười lạnh lẽo.
Chợt bên tai nghe tiếng động lạ, cô nghiêng đầu thì nhìn thấy Mộc Như Lâm. Rất tự nhiên, Mộc Như Lam lấy một ít thịt cá ngon miệng mà Kha Uyển Tình vừa gắp cho cô, bỏ vào chén của em trai. Khóe miệng Mộc Như Lâm hơi nhếch, mi mắt rũ xuống, hai má có chút phiếm hồng.
Phía bên kia, sắc mặt Mộc Như Sâm thối thối vì bị Mộc Như Lâm đoạt mất sự chú ý của chị gái, thế nên giây tiếp theo cậu liền mở mồm làm nũng, “Chị, em cũng muốn! Sao chị chỉ gắp cho mỗi Lâm, có phải chị không thương em không?”
“Nói bậy, đều là em trai của chị, làm sao mà không thương cho được?” Cô vờ giận liếc Mộc Như Sâm một cái, gắp miếng thịt bò còn lại trong chén bỏ vào trong chén cậu.
Kha Uyển Tình vừa thấy, tuy đáy mắt tràn ngập ý cười nhưng ngoài miệng lại không vui nói: “Hai thằng nhóc, sao lại lấy thịt của chị thế kia? Hôm nay lại còn đánh nhau ở trường?”
“Ăn cơm thôi ăn cơm thôi, mẹ nói sang chuyện đó làm gì?” Nhắc tới vụ việc đó, Mộc Như Sâm liền bực mình, mất kiên nhẫn nói với Kha Uyển Tình một câu rồi cúi đầu ăn cơm.
“Ôi chao, con…”
“Mẹ.” Mộc Như Lam gắp cho Kha Uyển Tình thịt bò mềm mà bà thích ăn, nhu hòa cười: “Thiếu niên ấy mà, lúc còn trẻ hết sức lông bông, cãi nhau ầm ĩ là chuyện bình thường.”
“Chị còn bày ra bộ dáng lão đời, rõ ràng chỉ lớn hơn có một tuổi thôi…” Mộc Như Sâm nói nhỏ.
Mộc Như Lam liền nghiêm khắc trừng mắt, “Im lặng, thành thật ăn cơm.”
Mộc Như Sâm lập tức ngậm miệng lại ngoan ngoãn ăn cơm, được hai miếng thì dừng lại, đảo mắt liếc Mộc Như Lam một cái, thong thả vươn chiếc đũa gắp một lát cải, trước mặt mọi người đưa qua bàn ăn, bỏ vào trong chén của Mộc Như Lam. Cô giương mắt nhìn em trai, cậu vô tội chớp chớp mắt, sau đó cười đáng yêu lấy lòng, chiếc răng nanh ẩn hiện, khiến Mộc Như Lam bất đắc dĩ muốn cưng chiều.
Mộc Như Lâm nhìn một màn này, không khỏi lo lắng, cứ mỗi lần cậu vất vả thân mật với chị mình một chút, người anh em sinh đôi này lại giở trò ngang nhiên cướp đi chú ý của chị. Kẻ khác cậu chẳng cần, nhưng Mộc Như Lam là người duy nhất cậu không muốn chia sẻ với bất kỳ ai. Thế mà, cậu lại bị tên anh trai sinh sớm hơn một phút quấy rầy vô số lần!
Thật đáng giận…
Ăn xong bữa tối Mộc Như Lam liền lên lầu rửa mặt, phòng cô ở cũng không khác gì con người cô – khiến cho người ta có cảm giác vô cùng ấm áp và đáng yêu, bởi vì trong phòng có rất nhiều rối. Đủ loại, hầu hết là rối gỗ có khớp nối, kiểu dáng phong phú được bày trong một cái tủ kính cực kì sang trọng.
Mộc Như Lâm ôm sách đi đến, mỹ thiếu niên luôn luôn có vẻ lạnh lùng cao ngạo vừa đặt chân tới chỗ này, khí lạnh quanh thân tựa hồ rút đi rất nhiều. Cậu đứng trước tủ kính trước, ánh mắt đảo qua trên mặt rối, cậu không biết vì chị lại thích rối đến thế. Bất quá, con gái thích mấy thứ này cũng bình thường, hơn nữa Mộc Như Lam sở hữu toàn là những loại tinh xảo xinh đẹp, phù hợp với khí chất của cô hơn nhiều so với mấy con rối vải bông xù cách điệu ngớ ngẩn.
Chỉ là…
Mộc Như Lâm cảm thấy hơi cổ quái, cậu nhìn chằm chằm những con con rối này, dường như có chỗ nào đó không đúng…
Mộc Như Lam mở cửa phòng tắm liền thấy Mộc Như Lâm tay ôm sách, nhìn mấy con rối của cô không chớp mắt, khóe miệng Mộc Như Lam nhếch lên, cô lại gần, cưng chiều nhéo nhéo má cậu, “Sao vậy? Thích à?”
Bàn tay xoa nhẹ vừa rời đi, Mộc Như Lâm có chút quyến luyến không tha, nhưng cậu không giống Mộc Như Sâm thoải mái xấu mặt làm nũng mà lại có vẻ trưởng thành sớm, hiểu chuyện hơn Mộc Như Sâm, hiểu là mình phải khắc chế bản thân. Có điều đôi khi thật sự khắc chế không được, thậm chí còn kiếm cớ tìm vào phòng của Mộc Như Lam, rồi lại ngày qua ngày tự nhủ, không được có lần sau…
Tỷ như hiện tại.
Cậu lắc đầu, “Em thấy rối gỗ hình như bị thiếu.”
Mộc Như Lam nhướn mày, dẫn cậu đến ngồi trước bàn học, “Em đếm?”
“Vâng.”
“Hôm trước có người nói muốn một con, chị liền tặng cho cô ấy.” Nghĩ tới đó, đôi mắt Mộc Như Lam sáng lên, nụ cười khóe miệng cũng sâu hơn, “Cô ấy rất thích, à không, là cực kì thích…”
“Không phải Sâm cũng từng hỏi xin à? Sao lúc ấy chị không cho?” Mộc Như Lâm hỏi, nhưng cô lắc đầu.
Mộc Như Lam cười nhẹ ra tiếng, như là có ý định thú vị gì, cô nheo nheo mắt, trông thật giống hai vầng trăng sáng, đáng yêu lại xinh đẹp, “Bởi vì còn chưa tới thời điểm.”
Còn chưa tới thời điểm, chị làm sao ra tay với đứa em trai đáng yêu nhất được? Bởi vì là em trai, cho nên cưng mới được chị trao cho cơ hội nha, đứa em trai lớn lên dưới sự yêu chiều của chị, dưới huấn luyện biến thái của chị, nếu mà cưng trở mặt thành chó cắn chủ, lúc đó chị sẽ tặng cho cưng một con rối, để đến khi chị đem cưng chế thành rối, cưng liền không lo bị cô đơn, ha ha ha…
====
Edit chương này là vào nửa đêm, nổi hứng tự ngược, thậm thụt lấy máy tính bảng của bố đem lên giường ngồi dựa gối, đặt máy lên đùi, tay phải đánh chữ, tay trái cầm bản convert.
Lúc đó cứ nghĩ: "Uầy, tư thế chuyên nghiệp và tận tụy vl"