Mục lục
Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Chan

Beta_er: Noãn

Trong một lúc, đám đông trong hội trường ban đầu tụ một chỗ bây giờ đã chia thành hai nhóm. Hầu hết những người không biết Mộc Như Lam đều là bạn bè do Chu Tịnh Tịnh mời. Một số sống trong thành phố K hoặc gần thành phố K, họ đều là những người trưởng thành. Họ học cùng trường với Âu Khải Thàn và Chu Tịnh Tịnh. Đó là một trường danh tiếng, nhưng không phải trường quý tộc, xét cho cùng, có rất ít trường đại học vừa xếp hàng đầu lại vừa quý tộc, không có trường nào như vậy ở Trung Quốc được xếp vào hạng tốt nhất thế giới. Mà du học nước ngoài không phải có chút tiền là có thể nhập học. Vì vậy, trong số những sinh viên này, ít nhiều đều khá giả nhưng không bằng Âu gia, nghe nói đến Âu gia ở thành phố K mở tiệc, ai mà không chạy đến ngay cơ chứ? Có rất nhiều người không được mời mà cũng mặt dày chạy tới.

Mấy người vây quanh Chu Tịnh Tịnh bắt đầu bàn tán, có người nhìn Mộc Như Lam đến thất thần, có người đố kỵ ra mặt.

“Cô gái đó là ai vậy?” Cô gái xinh đẹp gợi cảm nhìn người đàn ông đẹp trai mà mình nhìn trúng ban nãy bây giờ đang cười nói cạnh Mộc Như Lam với sắc mặt khó coi.

Chu Tịnh Tịnh không nói gì, chỉ khoác tay Âu Khải Thần cùng đi qua bên đó. (bên Mộc Như Lam đứng)

Mọi người vây quanh Mộc Như Lam đi vào trong đại sảnh, vì vậy liền đứng đối diện Âu Khải Thần và Chu Tịnh Tịnh.

Âu Khải Thần nhìn Thư Mẫn, mày nhíu lại, còn chưa lên tiếng đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng đầy mỉa mai của Thư Mẫn, “Sao nào? Âu thiếu gia không chào đón tôi sao? Cũng đúng, tôi là khách không mới mà tới mà.” Âu Khải Thần không hề mời cô.

Âu Khải Thần còn chưa đáp lại, quản gia lập tức lên tiếng giúp Âu Khải Thần giải thích, “Đều là do tôi sai, thiếu gia bảo tôi gửi thiệp mới cho các bạn học cùng khóa, nhưng Thư Mẫn tiểu thư hiện tại vẫn là học sinh lớp mười hai của học viện Lưu Tư Lan Học Viện, cho nên tôi… Là tôi sơ sẩy, mong Thư Mẫn tiểu thư thứ lỗi.”

Thư Mẫn lạnh lùng hạ khóe miệnh, không nói nữa, việc này xem như kết thúc.

Âu Khải Thần tất nhiên sẽ không mời cô, cô vẫn luôn ở thành phố K, Thư gia cũng không phải hào môn thế gia gì, nhung đã giàu có từ thế hệ cha ông cô, vẫn luôn làm ăn liêm chính cho nên rất nhiều người đồng ý kết bạn làm ăn với gia đình cô. Giao tiếp rộng có nghĩa là có nhiều tin tức hơn người khác, mặc dù Âu gia có học viện Lưu Tư Lan, nhưng điều quan trọng vẫn là công ty, gần đây xảy ra một vài chuyện, tuy không lớn nhưng rất phiền toái, nếu làm không tốt Âu gia sẽ phải bán một nửa cố phần ra ngoài.

Âu Khải Thần dáng vẻ cao quý lạnh lùng bước tới, tuyệt đối sẽ không cho người khác biết gia đình hắn ta xảy ra vấn đề, như vậy chắc chắn sẽ rất mất mặt.

“Lại đây cùng nhau nói chuyện chút đi.” Âu Khải Thần lạnh nhạt nói một cau, xoay người trở lại đại sảnh, Chu Tịnh Tịnh và Mộc Như Lam gật đầu chào hỏi, cô ta bám chặt lấy Âu Khải Thần không buông, khiến Âu Khải Thần khẽ nhíu mày.

Hoắc Á Lan vẫn luôn đứng trên tầng quan sát mọi thứ sắc mặt khẽ biến. Vốn dĩ bà ta tưởng rằng buổi chiều có thể đưa Chu Tịnh Tịnh về thành phố S, cô ta ở đây thì làm sao Âu Khải Thần có thể lấy lòng theo đuổi Mộc Như Lam được? Bà ta không ngờ Chu Tịnh Tịnh nói rằng muốn ở lại vài ngày để chăm sóc Âu Khải Thần, cô ta nói như vậy thì làm sao bà ta còn đuổi được cô ta đi chứ!

Bà ta rủ Chu Tịnh Tịnh ra ngoài dạo phố để tạo cơ hội cho con trai, kết quả đám bạn học kia lại kéo tới tìm cô ta, chẳng lẽ bà ta nhất quyết kéo Chu Tịnh Tịnh đi dạo phố, bỏ lại đám bạn học kia ư? Như vậy chẳng phải là quá đáng sao? Nhiều người sẽ nghĩ không tốt về Âu gia. Vì vậy, phía dưới bây giờ mới xảy ra tình trạng này, khiến bà ta tức đến nghiến răng nhưng chỉ có thể nuốt vào trong bụng.

Mộc Như Lam tất nhiên là trung tâm của đám người trong học viện Lưu Tư Lan, các chủ đề bàn tán đều xoay quanh Mộc Như Lam, có người lén chụp ảnh và đăng lên diễn đàn, có người lặng lẽ ghi lại những gì Mộc Như Lam nói. Tóm lại, diễn đàn là để chia sẻ những điều liên quan đến Mộc Như Lam với nhiều người cũng thích Mộc Như Lam. Mộc Như Lam đã đến Mỹ, học viện Bạch Đế luôn được bảo vệ tuyệt đối, bọn họ không thể biết được thông tin gì về cô.

Vậy nên những người ngoài kia không có cơ hội chen vào và cũng không biết làm cách nào để chen vào, họ lúng túng đứng nhìn nhau nhưng không cam lòng rời đi như vậy. Phải biết rằng những học viên của học viện Lưu Tư Lan đều là con cháu của những gia tộc giàu có.

Chu Tịnh Tịnh nhìn cô gái xinh đẹp đang mỉm cười giữa đám đông, đôi mắt hơi cúi xuống che đi những cảm xúc phức tạp trong mắt, đây chính là thiên sứ trong truyền thuyết vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, thành tích học tập khiến người khác phải kinh ngạc, dung mạo và khí chất càng khiến người ta kinh ngạc hơn. Đương nhiên, cô còn khiến người ta kinh ngạc vì có gia thế làm hậu thuẫn vững mạnh.

Công chúa Kha gia …

Không phải người mà Chu Tịnh Tịnh cô ta có thể so được.

“Nghe nói quy tắc của học viện Bạch Đế rất hà khắc và biến thái, bốn năm học cộng các kỳ nghỉ lại còn không tới nửa tháng, không biết tại sao lúc này Mộc tiểu thư có thể trở về?” Đám bạn Chu Tịnh Tịnh có người chợt nghĩ tới điều gì đó, không cần suy nghĩ cứ như vậy lên tiếng hỏi, giọng điệu còn mang chút khinh miệt, giống như sở dĩ Mộc Như Lam có thể trở về lúc này là do xảy ra vấn đề ở học viện Bạch Đế.

Những lời này vừa nói ra cả đại sảnh lập tức rơi vào yên tĩnh, nhóm người học viện Lưu Tư Lan không hề nghĩ sẽ có người nhắc đến vấn đề này, cho nên đám bạn của Chu Tịnh Tịnh lại vội vàng chen vào: “Đúng vậy đúng vậy, nghe nói học sinh muốn xin nghỉ phép ra ngoài không phải là chuyện dễ dàng gì, hơn nữa ở học viện Bạch Đế còn có một loạt bảng xếp hạng, thứ hạng càng thấp càng dễ bị bắt nạt, Mộc tiểu thư dựa vào thành tích để đi vào, chắc hẳn rất vất vả, rời đi cũng tốt…” Vừa nói vừa nhìn Mộc Như Lam với ánh mắt thương hại.

Dùng quen cái tên Mộc Như Lam này, vừa nãy lúc giới thiệu Mộc Như Lam cũng thuận miệng nói thành “Mộc Như Lam”, những nếu lập tức sửa thành “Kha Như Lam” thì lại thành ra cô đang bất mãn với Mộc gia, cho nên cô cũng mặc kệ.

Vì vậy với chút kiến thức nhưng không nhiều của mình bọn họ (đám bạn học của CTT) không nhớ rõ hiện tại trong thành phố K vẫn tồn tại một Mộc gia, cho nên mới nghĩ rằng Mộc Như Lam nhờ vào thành tích tốt nên mới được chuyển từ Harvard sang học viện Bạch Đế. Chính sách hỗ trợ dân thường của Học viện Bạch Đế đã được phổ biến trong tầng lớp thượng lưu, nhiều gia đình nhỏ muốn cho con đến học viện Bạch Đế để gặp gỡ những quý tộc thực sự nhờ điểm số và sự may mắn.

Cô gái kia vừa nói xong, đại sảnh lại yên tĩnh đến kỳ lạ, Mộc Như Lam tươi cười như cũ, giống như không để ý, những sự thật là cô không muốn để ý. Cô ít khi giao tiếp với những người trong giới thượng lưu, có rất nhiều người biết tên của cô nhưng lại không biết mặt, hơn nữa lúc cô mới đổi họ cũng không tiếp xúc nhiều với bọn họ, họ quên cô cũng là điều bình thường. Cô không phải siêu sao, không cần mọi người phải biết đến mình.

Mộc Như Lam không để ý nhưng nhóm người học viện Lưu Tư Lan lại dần đen mặt, cô gái kia đang nói cái gì? Nói Lam Lam của bọn họ dựa vào điểm số để vào học, bị bắt nạt cuối cùng không chịu nổi áp lực nên nghỉ học? Vô cùng nhục nhã! Thật sự vô cùng nhục nhã!

Cô gái kia tự hào vì những gì mình nói ra khiến những người bên phía Mộc Như Lam đều chú ý đến mình, cô ta tưởng mình đã trở thành tiêu điểm, đang chuẩn bị õng ẹo tạo dáng, không ngờ áp suất không khí đột nhiên thấp xuống, một đám người đang cười nói vui vẻ bỗng đen mặt. Đám học viên Lưu Tư Lam không biết điều này sao, chẳng lẽ cô ta đã nói sai?

“Sao …”

“Lam Lam của chúng tôi ở học viện Bạch Đế NO.1 bảng sức hút, NO.1 bảng tài sản, No.1 bảng thành tích cá nhân, cả bảng tổng hợp cũng No.1, có thể đi vào 50 mấy khu đặc quyền dành cho người đứng đầu ở học viện Bạch Đế, hơn nữa còn có thể tùy ý ra khỏi cổng trường.” Có người tức giận nhưng vẫn gẩy gẩy móng tay làm bộ trang nhã lên tiếng giải thích cho những kẻ ngu dốt.

Cô gái vừa nãy lên tiếng trừng lớn hai mắt, cả Chu Tịnh Tịnh cũng ngạc nhiên, danh tiếng của học viện Bạch Đế rất lớn, bọn họ có không ít người biết bảng xếp hạng kia có ý nghĩa gì. Chu Tịnh Tịnh không ngờ Mộc Như Lam vậy mà NO.1 4 bảng, hơn nữa bảng tài sản … Chẳng lẽ toàn bộ tài sản của Kha gia đều để lại cho Mộc Như Lam sao?

“Lam Lam của chúng tôi có quan hệ không tệ với người sáng lập học viện Bạch Đế đồng thời là Boss của Đế chế bạch, thường xuyên ăn cơm ở tổng bộ Bạch Đế.” Lại một người làm bộ bình tĩnh tiếp tục “bổ túc” cho đám người ngu dốt kia.

Sắc mặt của nhóm người lại thay đổi, nhìn Mộc Như Lam... giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh.

Mộc Như Lam hơi bất lực, sẽ luôn có những người phấn khích hơn cô.

“Nhắc mới nhớ, sủng vật của Lam Lam không mang về có phải gửi nuôi ở chỗ Bạch Boss không?”

“Đúng vậy, con bồ câu nhỏ của hội trưởng đã lâu không thấy, có phải nó đã chết rồi không?”

“Này, nói linh tinh cái gì đó, có phải là đang đẻ trứng khôn? Có phải ấp ra tiểu bồ câu không? Có thể tặng tớ một con được không Lam Lam?”

Bất tri bất giác, đám người bạn Chu Tịnh Tịnh bị xem nhẹ.

Mộc Như Lam bất đắc dĩ cười, “Tiểu bạch là giống đực.” Không đẻ được trứng a~

“Nghe nói đầu năm nay bồ câu cũng làm gay…”

“Tiểu bạch không phải gay…” Tuy rằng nó và Mãnh Sát hiện tại có tình cảm không tệ, nhưng xét về chủng loại và vóc dáng, Tiểu Bạch nhà cô vẫn nên từ bỏ đi.

Thế là bọn họ lại lấy Mộc Như Lam làm trung tâm trò chuyện, giống như nói mãi không hết, rõ ràng nghe thì chẳng có gì quan trọng. Từng đôi đôi mắt nhìn chằm chằm Mộc Như Lam, từng đôi nghe Mộc Như Lam nói. Đám bạn của Chu Tịnh Tịnh đứng ngu ngốc một chỗ như chữ X.

Chu Tịnh Tịnh nhìn Mộc Như Lam một cái, rồi lại nhìn Âu Khải Thần đáng đứng bất động nhìn về phía, cánh môi hơi hơi nhấp máy, sau đó đẩy đẩy tay hắn ta cười nói: “Khải Thần, Mộc tiểu thư thực rất được hoan nghênh nha, có điều hình như ngón áp út của cô ấy đeo nhẫn, nghe nói năm ngoái cô ấy tới thủ đô để đính hôn.”

Sắc mặt Âu Khải Thần quả nhiên lại lạnh xuống, nhìn Mộc Như Lam, môi mỏng mím lại, những người khác nghe xong, các cô gái vui vẻ, hóa ra là đã có, nói vậy, cho dù cô đi đến đâu cũng được chào đón. Tóm lại cô đã là của người khác. Chờ đến lúc những người đàn ông kia bị các cô quyến rũ, các cô sẽ tự có biện pháp khiến họ nghe lời mình.

Chu Tịnh Tịnh yên lặng ôm chặt cánh tay Âu Khải Thần, lông mi dài cong vút che đi những cảm xúc phức tạp trong mắt.

Không bao lâu sau một đám người lại chuyển tới hoa viên, Lưu Bùi Lực hét lên một tiếng khi đi qua Mộc Như Lam, một người đàn ông cao gầy như gậy trúc mặt như đưa đám, giống như Mộc Như Lam làm gì hắn ta vậy, không ngừng cúi xuống xin lỗi, cuối cùng Mộc Như Lam nói chỉ cần hắn ta không tìm Lưu Bùi Dương gây phiền toái cô sẽ bỏ qua.

Trời càng ngày càng khuya

Lưu Bùi Lực rời khỏi Âu gia, khi Mộc Như Lam nói câu kia hắn ta mới thở dài nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán, sau đó muốn về nhà tắm rửa rồi nghỉ ngơi cho tốt, miên man suy nghĩ một ngày, đầu hắn ta đau muốn chết

“Về nhà đi.” Lưu Bùi Lực nhìn tài xế rồi nói, ngả người ra sau ghế, kéo cà vạt rồi thở dốc.

Phía trước tài xế nghe theo khởi động xe, bốn bánh xe đen xì không ngừng chuyển động.

Đèn đường màu vàng lờ mờ lóe lên ánh sáng chiếu sáng lòng đường, nhưng dần dần, không biết từ lúc nào, trở nên tối tăm, ngay cả trong xe cũng tối đen.

Lưu Bùi Lực nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, hắn ta không biết gì về những bất thường này, cho đến khi xe dừng lại trong một vùng tối không có bóng người, cửa xe bên cạnh hắn ta đã bị chặn lại. Khi nó được mở ra, hắn ta sững sờ mở mắt ra, "Tôi đã về nhà — à—"

Hắn ta bị kéo ra khỏi xe từ băng ghế sau, nằm trên mặt đất với đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào màn đêm tối tăm phía trước, như thể có thứ gì đó khủng khiếp ẩn giấu ở đó, rồi dần dần, hắn ta ngừng nhúc nhích...



Âu Khải Thần cuối cùng cũng không có cơ hội ở một mình với Mộc Như Lam, Chu Tịnh Tịnh luôn bám lấy hắn ta, cho dù không bám lấy người thì cũng đứng cách đó không xa quan sát, lại còn cố ý kéo đám người muốn bám đùi Âu gia lại gần hắn, gây trở ngại tới cực điểm, mãi đến khi Mộc Như Lam và Thư Mẫn rời khỏi Âu gia, mặt Âu Khải Thần đã đen tới cực điểm, cũng không thèm nhìn Chu Tịnh Tịnh lập tức về phòng đóng cửa thật mạnh.

Chu Tịnh Tịnh nhìn cửa phòng đóng chặt, khóe môi lạnh lùng nhếch lên, xoay người rời đi.

Hôm sau.

Xe cảnh sát inh ỏi kêu, cuối cùng từng chiếc dừng ở cổng lớn Mộc gia.

- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------

Chúc mừng năm mới nha mọi người~~ Chúc mọi người năm mới vui vẻ ạ. Cảm ơn mọi người năm 2020 đã đồng hành cùng mình và Noãn ạ <3

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK