Mục lục
Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: MDL, Vivi3010

Beta-er: Misery De Luvi

Tiếng bánh xe càng ngày càng gần, Mộc Như Lam đứng tựa vào vách hầm, nén đau chuẩn bị nổ súng, biến thái thì vẫn là người, trúng đạn thì vẫn phải chầu trời thôi.

Cô căng tai lên nghe, gã đồng loại của cô sắp rẽ qua góc rồi…

“Đừng đi tiếp! Có đứa đang núp sẵn chuẩn bị bắn đó!” Tobias tự dưng hét toáng lên, giọng gã rõ mồn một, vang vọng khắp địa đạo vốn im ắng.

Tiếng bánh xe ngừng ngay lập tức.

Mộc Như Lam, Bạch Mạc Ly, và cô gái trong cột pha lê gần như đồng loạt quay phắt về phía Tobis, trong mắt Mộc Như Lam lóe lên lãnh ý. Tobis xảo trá trừng lại cô, sau đó lại nhìn sang Bạch Mạc Ly, dù bây giờ gã ta không chết thì ra ngoài cũng sẽ bị Bạch Mạc Ly giết, chẳng bằng kéo chúng nó cùng chết chung!

Mộc Như Lam thật muốn nã Tobis một phát để gã ta khỏi có thêm cơ hội đâm sau lưng họ, chỉ hiềm tình hình hiện tại không cho phép cô rời khỏi vị trí, làm ra được một địa đạo như thế này chứng tỏ tên kia là biến thái IQ cao đáng gờm, chưa kể tay phải của cô đang bị thương, tay trái thì không thuận, khó mà nhắm chuẩn được, cô nào có phải thiện xạ gì.

Thật ra, không cần Mộc Như Lam khiến Tobis câm miệng, gã ta cũng không thể mở miệng được nữa.

Có vật gì đó bị ném vào trong, lăn đụng phải vách hầm. Như được kích hoạt, nó phụt ra một thứ khí trắng trông giống hơi nước, chẳng mấy chốc đã phủ kín hang động.

“A…”

Cô gái trong cột pha lê là người đầu tiên bị bất tỉnh, tiếp theo chính là Tobis.

Lấy tay áo che lại miệng và mũi, Mộc Như Lam bình tĩnh quan sát xung quanh, lối thoát duy nhất đã bị tên biến thái chặn lại, họ hoàn toàn rơi vào thế hạ phong: đối thủ biết rõ từng ngóc ngách nắm rõ từng con đường, còn họ thì chỉ có thể chạy đại chạy càn, nhiều khả năng sẽ trúng phải bẫy hắn ta đặt sẵn…

Mí mắt Mộc Như Lam bắt đầu nặng trĩu, cuối cùng vẫn không trụ được phải chống cả người vào vách hầm, cô mơ hồ nhìn về phía Bạch Mạc Ly, tên họ Bạch này quả là đáng ghét, nếu bọn chúng không bất ngờ xuất hiện phá hỏng kế hoạch của cô thì bây giờ cô đã trở lại trường cùng các nữ sinh rồi, có khi còn trước khi tên biến thái về nữa cơ. Cô đã âm thầm quan sát quy luật hành động của hắn, đoán chắc thời gian rồi mới tìm xuống đây, cuối cùng “nhờ” Bạch Mạc Ly mà bao công sức đổ sông đổ biển, đúng là đồ sao chổi.

Tên đàn ông ngoài kia đeo khẩu trang phòng độc, nhìn khí trắng đã lấp kín hang, hắn ta xoay gót về hướng các nữ sinh vừa chạy, bình thản như đã biết chắc con mồi không thể thoát khỏi tay mình.

Trong địa đạo tối mịt, các nữ sinh đỡ nhau chạy về trước theo lời dặn của Mộc Như Lam, không dám dừng chân dù chỉ một giây, chốc chốc họ lại ngoái đầu nhìn ra sau, có cảm giác như tên biến thái đó đang đuổi theo, sợ quá… Làm ơn đừng để họ bị bắt lại! Làm ơn!

Con đường này rất dài, thỉnh thoảng sẽ gặp ngã rẽ, nhưng vì Mộc Như Lam đã dặn đi thẳng, mà họ cũng chẳng có thời gian để đắn đo nên chỉ biết đâm đầu về trước bằng tốc độ nhanh nhất.

Ở đằng sau, tên biến thái đã đến được chỗ thi thể của đám mafia bị Mộc Như Lam giết. Hắn ngồi xổm xuống, tay sờ lên vết máu dưới đất, như thể nhìn được trong bóng tối, hắn chuẩn xác tìm ra một dấu giày màu đỏ nằm gần đó, tác phong không thua gì thám tử chuyên nghiệp. Đoạn hắn ta đứng dậy, đi thẳng về trước mà chẳng buồn để tâm đến lối rẽ bên cạnh, bước chân hắn, trông thì thong thả nhưng lại có tốc độ của đi bộ điền kinh.

Hắn nghe thấy… Tiếng thở mệt nhọc của những con mồi bất lực… Thật đáng thương, chi bằng để hắn đem đến cho chúng sự vĩnh hằng rực rỡ…

++++

Thời gian dần trôi, cơn mưa ngày một nặng hạt không ngừng gột rửa những tán cây xanh.

Đội tìm kiếm của Đế chế Bạch cơ hồ đã lật tung cả học viện lên nhưng lại không nghĩ đến chuyện phải đào bới thảm cỏ xinh đẹp đầy sức sống ngay dưới chân họ, vì vậy sau mấy tiếng liền, Bạch Mạc Ly vẫn bặt vô âm tín.

“Tuyết Khả, bệnh viện Coen hồi âm rồi, Amon đồng ý qua đây.” Có tiếng phát ra từ tai nghe điện thoại.

Tuyết Khả nhăn mày, bây giờ ai mà còn tâm trạng quan tâm chuyện sinh viên mất tích cơ chứ. So với Boss của họ, tất cả chẳng đáng một xu!

Đầu dây bên kia lại nói, “Chỉ hai tiếng nữa là tới giờ Amon hạ cánh rồi, có cần cho người qua đón không?”

“Hỏi thừa!” Tuyết Khả đứng bật dậy, sắc mặt lạnh lùng thoáng chút dao động, “Mau dùng chiếc xe nhanh nhất đi đón Amon tới học viện Bạch Đế!”

“Vâng.” Bên kia cúp điện thoại.

Tuyết Khả bỗng chốc thấy nhẹ nhõm phần nào, có Mặc Khiêm Nhân ở đây, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

“Bảo tổng bộ đừng gấp gáp, đợi Amon đến rồi tính sau.” Tuyết Khả nói với mọi người trong phòng họp. Thiết nghĩ đám Tobis không thể mang Boss của họ rời khỏi đây trong thời gian ngắn như vậy được, điều này quá bất thường. Ngặt nỗi họ vẫn chưa tìm ra một manh mối nào khác, chẳng lẽ phải đào đường nhựa lên mà xem Boss có bị giấu ở dưới đó hay không?

“Amon Mặc Khiêm Nhân? Hắn tới nhanh vậy à?” Bạch Hổ khó tránh khỏi kinh ngạc, dạo này hắn tiếp xúc khá nhiều với tư liệu liên quan đến Mặc Khiêm Nhân nên cũng phần nào hiểu được tính cách người đàn ông này. Vụ án nào không đủ độ biến thái, không gợi nên được sự hứng thú của Amon thì hắn sẽ không nhận, bất chấp số người chết. Hắn là cái tên nửa chính nửa tà nổi danh trong giới, là một nhân viên nửa tự do của chính phủ Mỹ.

“Đương nhiên rồi, Mộc Như Lam đang ở đây mà.” Tần Phá Phong nhếch mép, giọng điệu mỉa mai.

“Ồ, anh ta còn là một người đàn ông thương vợ nữa.” Bạch Hổ tán thưởng. Chỉ vì biết ngôi trường vợ mình học đang tồn tại một mối họa mà hắn đã lên máy bay tới đây ngay trong đêm, lãng mạn quá đi mất, very good!

Nghe vậy Tần Phá Phong bật lại, “Vợ cái gì mà vợ, chỉ là hôn thê thôi.”

“Khác gì chứ.” Bạch Hổ khoát tay, không để ý lắm.

“Khác biệt lớn đấy!”

“Làm gì mà cậu kích động thế? Chẳng lẽ…”

“Cút!”

Thấy sắc mặt Tần Lãnh Nguyệt không tốt lắm, Tần Xuất Vân bảo, “Chị ơi, đã trễ lắm rồi, chị về nhà nghỉ ngơi trước đi, Boss sẽ không sao đâu, chỉ là bọn lâu la thôi mà.”

Tần Lãnh Nguyệt cười gượng, “Không sao, chừng nào chưa biết chắc anh Bạch đã an toàn thì chị sẽ không ngủ nổi. Thay vì một mình nằm suy nghĩ miên man, chẳng bằng chị ở đây cùng mọi người, ít nhất chị cũng thấy ấm áp hơn.” Cô ta hơi nhíu mày, thoạt trông mỏng manh đến đau lòng, nhưng ẩn trong đó là một sắc thái ngoan cường khiến người ta không thể không sinh ra lòng thiện cảm.

Bạch Mạc Ly là trái tim của Đế chế Bạch, mà Tần Lãnh Nguyệt thì một lòng với y, tuy không có gì để chứng minh nhưng họ thấy Bạch Mạc Ly có một người bạn đời như vậy cũng đáng mừng. So với những thiên kim tiểu thư gia thế hiển hách, Tần Lãnh Nguyệt vẫn xứng đôi với Boss của bọn họ hơn cả, bởi vì cô ta đã sát cánh bên họ, đồng cam cộng khổ với họ ngay từ đầu, không như những vị tiểu thư chỉ nhìn thấy Đế chế Bạch hào nhoáng của hiện tại mà chẳng hề biết đến nỗi cực khổ của họ trong quá khứ.

++++

Thời gian dường như bị vắt kiệt, làm người ta cũng phải khẩn trương theo.

Không biết đã chạy được bao lâu, sự kiên cường trong cơ thể vốn suy yếu của các nữ sinh đã không bắt kịp ý muốn sống còn, tốc độ của họ chậm dần, chỉ có những nữ sinh bị bắt đến sau cùng là còn sức. Chuyện đến nước này rồi, nếu họ còn phải lo cho những người này thì sẽ không thoát được mất!

Vì thế, ba nữ sinh còn sức tiếp tục chạy về trước, hy vọng có thể mau mau ra ngoài tìm cứu viện, chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng của họ đâu nữa.

Số còn lại đành phải dừng chân ngồi thở hổn hển, chỉ biết cầu trời cho ba cô gái kia nhanh chóng tìm được lối ra rồi dẫn người đến cứu họ, cũng cầu trời cho tên biến thái đừng tìm được tới đây! Địa đạo lắt léo thế này, hẳn hắn ta sẽ không tới nhanh vậy đâu!

“He he he he…” Chợt có tiếng cười khàn khàn truyền đến từ đằng xa, các nữ sinh trợn mắt nhìn về hướng họ vừa chạy, bóng tối bủa vây khiến họ chẳng thể nhìn thấy gì, cũng chính vì vậy mà nên họ càng thêm sợ hãi, trái tim như muốn co rúm lại, cả người run lẩy bẩy.

Họ nín thở, hình như hắn ta còn cách rất xa, địa đạo có bao nhiêu nhánh mà hắn ta thì lại chỉ có một mình, chỉ cần họ im lặng, hắn ta sẽ không phát hiện ra đâu…

Hốt nhiên, một nữ sinh thấy tai mình âm ấm, giọng nam ma quái đó lại vang lên, “Bầy cừu tự ý chạy khỏi trại, sẽ bị sói ăn thịt cho xem…”

Trong bóng tối, dường như có một con quỷ đang lặng lẽ đứng sau lưng họ, mở ra hai cánh tay đen đúa, muốn ôm họ vào lòng.

Toàn thân họ căng cứng, chẳng bao lâu sau đã có người không chịu được nữa mà tuyệt vọng hét lên, “A――!”

Ba nữ sinh đang bỏ chạy giật mình quay đầu lại đằng sau, tiếng hét hoảng loạn vẫn không thôi quanh quẩn bên tai. Họ nhìn nhau, thấy được sự sợ hãi trong mắt đối phương, bèn cuống cuồng chạy liêu xiêu về trước, tựa hồ chỉ cần chậm một bước thôi là sẽ bị ác quỷ kéo xuống địa ngục!

Con đường mà Mộc Như Lam chỉ cho họ không phải ngắn nhất nhưng là an toàn nhất – tên biến thái một khi đã đắc thủ ở đâu thì sẽ không quay lại đó phạm tội và cũng sẽ ít đặt chân tới phần địa đạo quanh đó. Có điều độ dài của đoạn đường này lại là một trở ngại lớn khi mà các nữ sinh đều đã mệt lả vì bị bỏ đói hai ngày. Đằng trước là hy vọng mơ hồ, đằng sau là sát thủ biến thái, họ thở đứt quãng, ý chí ngày một bị mài mòn.

Đi được nửa đoạn đường thì một trong ba nữ sinh không chạy nổi nữa, hai nữ sinh còn lại tiếp tục lao về trước, ngay khi họ gần như đã kiệt sức, hy vọng cuối cùng cũng xuất hiện, họ nhìn thấy ánh sáng, đây là nơi mà Mộc Như Lam đã đi xuống.

Hai nữ sinh mừng đến phát khóc.

Đường đi lên chỉ đủ cho một người chui qua, hơn nữa còn cao tới 1m, không thể tự trèo được với cánh tay rã rời, một nữ sinh đành khom lưng để nữ sinh kia trèo ra trước rồi kéo mình lên sau. Nhìn cảnh vật quen thuộc trong trường, nữ sinh ra trước chảy nước mắt, sau đó vội lau đi, cúi người đưa tay xuống, “Lên nào!”

Một bàn tay thô ráp dinh dính máu nắm lấy tay cô, từ trong bóng tối, một khuôn mặt trắng ởn hiện ra cùng nụ cười ma quái, “Suýt thì để em chạy mất rồi, thiên sứ nhỏ của tôi…”

Im lặng lại trùm lên đường hầm phủ dây leo.

++++

Tại sân bay.

Hiện đã hơn mười hai giờ đêm, trời lạnh cực kỳ, người đi đường ai cũng mặc đủ loại áo khoác.

Mặc Khiêm Nhân đi ra từ trong sân bay, bộ đồ đơn giản cơ hồ hòa vào màn đêm, thần thái trong trẻo mà lạnh lùng như tách hắn ra khỏi nhân gian.

Người của Đế chế Bạch đã đợi một lúc lâu, thấy Mặc Khiêm Nhân thì vội vàng xuống xe mở cửa cho hắn, “Ngài Amon, mời!”

Mặc Khiêm Nhân nhìn người nọ một cái rồi ngồi vào, chiếc xe lập tức rời khỏi phạm vi sân bay.

Mặc Khiêm Nhân không có ý định nói chuyện, tài xế cũng không biết làm sao để bắt chuyện, ngồi cùng xe với hắn thôi đã thấy căng thẳng rồi, vì thế suốt đường đi không ai nói gì, chẳng mấy chốc đã đến học viện Bạch Dế.

Nhận được điện thoại của cấp dưới, đám người Tuyết Khả lập tức rời phòng họp đi đón hắn, hạ mình vì Boss là chuyện đáng làm, huống hồ hạ mình với Mặc Khiêm Nhân cũng không phải chuyện mất mặt gì.

“Tôi muốn gặp Mộc Như Lam.” Đây là câu đầu tiên Mặc Khiêm Nhân nói khi đặt chân đến Bạch Đế, tuyệt không cho đám người Tuyết Khả cơ hội mở lời. Bọn họ chẳng đặng đừng phải lái xe thẳng vào trường, chỉ mong hắn mau mau gặp Mộc Như Lam rồi giúp bọn họ tìm Boss.

Lúc này những sinh viên không hay chuyện đã sớm ngủ say, trong khu ký túc xá vắng lặng, một chiếc xe đỗ lại trước biệt thự của Mộc Như Lam. Ấn chuông vài lần mà vẫn không thấy ai đáp, Mặc Khiêm nhân bèn gọi điện, đáp lại vẫn là “thuê bao nằm ngoài vùng phủ sóng”. Cuối cùng hắn đành phải dùng thẻ vạn năng mở cửa nhà Mộc Như Lam, bồ câu trắng tưởng có người xâm nhập nên lao tới, ngặt nỗi còn chưa mổ được cái nào thì đã bị Mặc Khiêm Nhân chộp lấy một bên cánh, lúc la lúc lắc giữa không trung.

“Đừng quậy.” Mặc Khiêm Nhân ném nó sang một bên, hắn không có tư tưởng yêu ai yêu cả đường đi, bẩn chết được.

Tiểu Bạch ấm ức không thèm làm nũng với nam chủ nhân nữa, vỗ cánh đậu xuống tờ lịch đặt trên bàn.

Theo hành động của Tiểu Bạch, Mặc Khiêm Nhân dừng mắt trên tờ lịch, phát hiện ngày hôm nay được khoanh đỏ, mà tờ lịch lại để đè lên bản đồ trường, chỗ đường hầm dây leo bị khoanh tròn mấy vòng liền…

Thuận lợi hơn hắn tưởng.

====

Chương sau – cũng là chương giải quyết xong vụ này – lên sóng vào 2/6 nha (^q^)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK