...
Lúc Hạ Miểu tỉnh lại, mảnh thủy tinh trên người đã được xử lý xong, trên đầu và trên người còn quấn băng, hình như bàn tay còn bị cầm, hắn ta giật mình nhìn sang, thấy thiếu nữ nằm bên mép giường của hắn ta ngủ thiếp đi, một tay lại nắm chặt tay hắn ta, giống như sợ hắn ta đột nhiên sẽ chết.
Trí nhớ nhanh chóng trở lại, lý trí nhanh chóng thay thế cho cảm xúc sinh ra khi nhìn thấy một màn đó, bật lửa của hắn đột nhiên nổ tung tuyệt đối không phải chuyện ngoài ý muốn, nhưng tại sao lại xảy ra tình huống này? Cái bật lửa này hắn ta đã từng làm mất, cuối cùng được Mộc Như Lam trả lại, vì vậy tất nhiên trong thời gian này có người đã đụng tay vào bật lửa của hắn ta. Nếu như hắn ta không kịp thời ném nó ra ngoài, với khoảng cách gần ngay trong xe như vậy chắc chắn sẽ bị nổ chết, mà cái chết của hắn ta, có lợi nhất với người nào?
Rất hiển nhiên, đó là người mà hắn ta đang nhắm đến.
Hạ Miểu nhìn về phía Mộc Như Lam, hơi híp tròng mắt, lại cảm thấy hình như có chút không đúng, lúc ấy Mộc Như Lam cũng ngồi cùng hắn ta, mà cái này cũng là chuyện ngẫu nhiên, nếu như hắn ta không mời thì Mộc Như Lam sẽ không ngồi cùng, nhưng nếu ngồi cùng thì đồng nghĩa cô cũng có thể bị nổ chết, trừ khi Mộc Như Lam có suy nghĩ muốn kéo hắn chết cùng, nhưng tất nhiên như thế rất ngu xuẩn, hơn nữa rất rõ ràng mọi người sẽ nghi ngờ vào cô, cô sẽ ngu như vậy sao?
Nhưng nếu như không phải là cô ấy, vậy thì là ai?
Giống như có người bày ra mê hồn trận khiến chuyện hắn ta vốn chắc chắn lại bị phủ thêm một tầng sương che mắt, dường như xuất hiện thêm người thứ ba làm mọi chuyện trở nên phức tạp hơn…
"... Anh tỉnh rồi hả? Có khỏe không?" Mộc Như Lam tỉnh lại, thấy Hạ Miểu đã tỉnh vội hỏi.
"Không có việc gì." Hạ Miểu rút tay đang bị Mộc Như Lam ra, liếc nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời tối xuống, xem ra hắn ta đã ngử khá lâu.
Mộc Như Lam rót cho hắn ta cốc nước, đỡ hắn ta ngồi dậy rồi đưa nước cho hắn: "Cảm ơn anh, nếu như không nhờ ngài công tố viên thì tôi đã không thể an toàn lông tóc vô thương thế này."
"Cô cầm bật lửa của tôi đi sửa ở đâu?" Hạ Miểu nâng mắt hỏi.
"Trong một tiệm sửa đồ ở trung tâm thành phố, sao thế? Vì lý do chưa sửa hoàn chỉnh mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn này sao?" Mộc Như Lam nhíu mày, cảm thấy có chút đau lòng: "Thật xin lỗi, nếu như không phải do tôi tự ý..."
"Không phải lỗi của cô." Hạ Miểu cắt đứt lời cô, nhìn bộ dạng không muốn nói chuyện với Mộc Như Lam cho lắm: "Tôi không sao, cô có thể đi rồi."
"... Vậy tôi không quấy rầy anh nữa, tạm biệt." Mộc Như Lam rời khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Hạ Miểu nhìn cửa phòng đã đóng rồi lại cúi đầu nhìn bàn tay vừa mới bị nắm lấy của mình, dường như vẫn vương lại mùi hương và nhiệt độ không thuộc về hắn ta, hơi hạ tầm mắt, tinh thần khôi phục lại rất nhanh, hắn ta nhìn đến điện thoại trên đầu giường của hắn, cầm lên kiểm tra một lượt không phát hiện vấn đề gì, bấm số gọi một cuộc gọi đi: "Điều tra cửa hàng sửa bật lửa đó cho tôi, tôi muốn kiểm tra xem có ai khác đã động vào bật lửa của tôi...."
...
Mộc Như Lam ngâm nga bài hát rời khỏi bệnh viện, lúc này bầu trời vẫn còn mưa phùn bay mênh mông, Đoạn Nghiêu đang dựa ở xe thể thao của hắn chờ cô, không cầm ô che mưa, sợi tóc hơi có chút ướt.
Mộc Như Lam lúc này mới vội vàng bước tới, đưa tay xoa tóc hắn, phủi đi những giọt nước đọng lại: "Còn không biết đường chờ tớ ở trong xe."
Đoạn Nghiêu mỉm cười xinh đẹp không nói gì, giúp mở cửa xe ở ghế sau cho Mộc Như Lam.
Một đường im lặng, xe ô tô chậm rãi lái về biệt thự, mấy người Lễ Thân đang ở bên trong, thấy Mộc Như Lam trở lại đồng thời cùng thở phào nhẹ nhõm.
"Tớ vẫn cảm thấy thời gian này tốt nhất hội trưởng đại nhân không nên ra ngoài." Lễ Thân nói, Thái Sử Nương Tử ôm cánh tay Mộc Như Lam gật đầu liên tục, tình huống bây giờ là người sát hại Lưu Bùi Lực vẫn chưa tìm được, dường như có người nào đó đang âm mưu chuyện gì, từng bước đổ tội cho Mộc Như Lam, làm bọn họ cảm thấy sợ hãi mơ hồ, khó lòng phòng bị những chuyện ngoài ý muốn.
"Không nghiêm trọng như thế đâu, đừng lo lắng." Mộc Như Lam có chút bất đắc dĩ, cảm thấy bọn họ phản ứng quá mức.
"Là do Lam Lam nghĩ cái thế giới này quá mức tốt đẹp." Thái Sử Nương Tử liếc mắt nói: "Tóm lại cậu ngoan ngoãn cứ ngoan ngoãn ở đây đừng có chạy lung tung, những chuyện khác giao cho chúng tớ là được rồi, có biết không?"
"Biết rồi biết rồi." Rõ ràng là trả lời có lệ.
Mộc Như Lam lên lầu, mấy người ở phía dưới bàn chuyện.
"Đã tra được ông chủ thực sự đứng sau nhà máy đó chưa?" Đoạn Nghiêu nhìn Lê Mặc hỏi.
Lê Mặc lắc đầu một cái, đối phương ẩn nấp quá sâu, rất khó tìm, bọn họ chỉ có thể phục ở chỗ tối, chờ tra xem chủ nhân ngoài mặt của nhà máy đó có tiếp xúc với ai không.
"Hình như phía cảnh sát cũng đang điều tra chuyện này." Lê Mặc suy nghĩ một chút lại nói.
"Có lẽ do người tên Hạ Miểu ra lệnh." Dù sao nhà máy kia cũng đã tồn tại được một thời gian dài, các thủ tục dều do người đàn ông phương Bắc đó lo liệu, bất kể phía sau có người chỉ đạo hay không, đối với bên cảnh sát mà nói chỉ cần bọn họ không đáng tội thì cũng không nhất thiết phải điều tra.
"Có lẽ hắn ta cũng cảm thấy tra ra người phía sau nhà máy có thể có lợi cho việc phá án." Ai mở nhà máy còn phải giấu mặt? Trừ khi có chuyện gì muốn giấu người khác.
"Nếu như vậy... Có thể hợp tác một tay với đối phương, dù sao chúng ta cũng có mục đích giống nhau." Mặc dù phương pháp giải quyết cuối cùng có thể không giống nhau.
"Được."
...
Lúc này.
Nước Mĩ, bệnh viện tâm thần Coen.
Ebert mặt dày sống ở đây không chịu đi, ngày ngày quan sát Mặc Khiêm Nhân, chỉ sợ hắn bất chợt bỏ lại hắn ta chạy đi, rất giống một oán phụ.
"Amon à Amon, khi nào thì anh trở về? Anh còn không về, Ryan sẽ đưa vợ anh ra pháp luật!" Ebert như cái đuôi nhỏ bám theo Mặc Khiêm Nhân không ngừng kêu ca, hiện tại cả đầu của hắn ta đều đang mong Mặc Khiêm Nhân mau chóng về nước, hắn ta cũng sẽ theo hắn trở về xem cảnh tượng tóe lửa khi hai đại nhân vật đấu nhau, nghĩ chút thôi cũng cảm thấy kích động khó tả.
Mặc Khiêm Nhân dừng chân xoay người nhìn Ebert, đôi mặt lạnh lùng như chỉ đang xuyên qua hắn ta nhìn vào khoảng hư không, không hề phản chiếu ảnh ngược của hắn ta, "Đưa ra pháp luật? Cô ấy đã làm gì?"
Ebert nuốt một ngụm nước bọt vội vàng lui về sau mấy bước, thầm nghĩ Amon quả thật không phải một người chính nhân quân tử gì, nhưng hắn vẫn luôn nửa chính nửa tà như vậy, cho nên ngược lại hắn ta không hề cảm thấy việc Amon vừa làm chuyên gia tâm lý học tội phạm cho chính phủ vừa bao che cho một thái nhân cách có chỗ nào vô lý, dĩ nhiên, cũng có thể vì Ebert hắn đã tiếp xúc nhiều với biến thái vậy nên tam quan đã sớm vặn vẹo.
"Làm... Đã làm gì thì tôi không biết, nhưng Ryan ở bên kia, anh không thấy rất thiếu cảm giác an toàn sao? Vị hôn thê của anh lại là Thiên Sứ nha, nếu như bị phát hiện tinh thần không bình thường, coi như cô ấy không làm gì cũng sẽ bị bàn tán ầm ĩ, mất hết danh tiếng chứ?"
Mặc Khiêm Nhân xoay người tiếp tục lên lầu, đôi mắt lạnh nhạt nhìn về phía trước, áo khoác màu đen bao lấy dáng người cao to tuấn mỹ, như hòa làm một trong đêm tối. Trở về nước? Mộc Như Lam làm cái gì mà hắn vừa nghe thấy Hạ Miểu trở về lại muốn chạy về, là muốn bảo vệ hay che dấu cái gì? Hạ Miểu rất thông minh, thời điểm hiện tại nếu hắn đột nhiên trở về ngược lại sẽ làm hắn ta càng thêm chắc chắn Mộc Như Lam đã làm chuyện gì mờ ám, hơn nữa sẽ cắn chặt không buông, Mộc Như Lam báo hắn không cần lo lắng, thì có nghĩa cô đã nghĩ ra phương pháp giải quyết, việc duy nhất hắn có thể làm là tin tưởng cô, đừng trở về gây thêm phiền phức cho cô, qua một thời gian nữa rồi trở về, lúc đó cũng đã gần đến năm mới, hắn trở về cũng không có gì để nghi ngờ.
Ebert đứng dưới cầu thang nhìn bóng lưng Mặc Khiêm Nhân biến mất ở khúc quanh, sờ sờ cằm, hắn thật sự nghĩ giao tất cả cho Mộc Như Lam xử lý? Ha ha, hắn ta không tin, coi như hắn ta không hiểu rõ Amon hoàn toàn, cũng chắc chắn hiểu được một nửa, thời điểm hắn chỉ ngồi ở phòng làm việc không làm gì cũng không lo lắng gì, thực ra có nghĩa rằng hắn đã chuẩn bị tất cả trước cả khi mọi chuyện xảy ra...
Hắn chính là Amon...
Ebert vuốt cằm, hắn ta có nên chạy tới thành phố K trước mà không đợi Amon không? Diễn biến bên kia chắc chắn sẽ đặc sắc hơn bên này nhỉ? Hắn ta rất muốn xem Mộc Như Lam sẽ ứng phó thế nào với một con sư tử không bị vẻ ngoài của cô mê hoặc, là cho hắn ta chút thịt dụ dỗ, hay là tàn nhẫn rút roi xem ai khuất phục trước?
"Ebert." Mặc Khiêm Nhân đột nhiên lại đứng ở trên cầu thang, từ trên cao nhìn xuống hắn ta, ánh mắt lạnh nhạt lạnh như băng làm Ebert giật mình một cái.
"Hả... Làm sao?"
"Kiềm chế lòng hiếu kì của anh lại, tôi biết anh sẽ không muốn làm mèo." Vì lòng hiếu kì hại chết mèo.
Ebert vội vàng lắc đầu, chết tiệt, bị uy hiếp rồi!
"Rất tốt." Mặc Khiêm Nhân hài lòng, xoay người trở lại tầng.
Ebert ở dưới tức giận phun nước miếng, tình nghĩa a, huynh đệ! Vì vợ mà tình nghĩa anh em cũng không cần! Đây là trung khuyển thê nô, sợ rằng không có ngờ tới một chuyên gia tâm lý học chuyên đi bắt tội phạm thái nhân cách lại yêu một tội phạm thái nhân cách, cái thế giới này thật là quá điên cuồng, bọn họ vốn nên đứng ở hai phe hoàn toàn đối lập!
Bên kia, Washington.
Tổng bộ Đế chế Bạch
Một cô gái được ôm vào trong xe, cô nhắm mắt, dáng người gầy chỉ còn một lớp da bọc xương, cửa xe đóng lại, xe ô tô dần dần đi xa.
Tuyết Khả gõ cửa phòng làm việc một cái rồi đi vào, thấy Bạch Mạc Ly tựa vào trước cửa sổ nhìn bên ngoài, Mãnh Sát đang đùa giỡn với Tiểu Bạch ngoài cửa sổ, Tiểu Bạch dường như biết nếu đối mặt chính diện với Mãnh Sát chắc chắn sẽ bị một cánh thổi bay, vậy nên vẫn luôn hèn hạ bám chặt lông trên lưng Mãnh Sát mổ hung ác, nếu bám trên lưng, cánh của Mãnh Sát quạt không tới nó, mỏ lớn cũng không có cách nào cạp được nó, tự nhiên thắng thỏa mãn.
"Boss." Tuyết Khả gọi hắn một tiếng, "Tần Nhược Liễu đã được Tần Phá Phong đón đi."
Tần Phá Phong nói rằng hắn ta không yên lòng để Tần Nhược Liễu sống ở đây, sợ sau khi hắn ta và Tần Lãnh Nguyệt không có ở đây cô ta sẽ không được chăm sóc tốt mà chết, vậy nên cố ý muốn đưa cô ta đi, vốn là Bạch Đế bọn họ cũng không thèm để ý có một người sống một đời thực vật như vậy ở đây, mấy bình dinh dưỡng thôi cũng không tiếc thiếu, nhưng người ta đã cố tình như thế, bọn họ cũng trả người lại cho hắn ta, dù sao cũng chẳng quan trọng gì đối với bọn họ.
Chỉ là bọn họ không ngờ thì ra tình cảm giữa Tần Phá Phong và Tần Nhược Liễu tốt như vậy, tốt đến nỗi tình nguyện mang theo một người sống thực vật cả đời bên mình.
Bạch Mạc Ly không lên tiếng, hơi nheo đôi mắt lãnh khốc sắc bén, không biết đang nhìn hai con thú cưng đùa giỡn, hay là nhìn ngôi mộ và ngọn đèn trên đỉnh núi kia, bóng lưng cao ngất dưới ánh đèn giữa không gian yên tĩnh không nói gì, phảng phất khiến người ta thấy có chút tịch mịch.
Bạch Đế thâu tóm Giáo Hội, nghiễm nhiên đã trở thành tổ chức mạnh nhất Âu Mỹ, tất cả mọi người đều thần phục nịnh nọt a dua, dường như không còn ai có thể đối đầu, chỉ là ở tình huống không ai có thể đấu ngang tay cũng không có thân nhân làm bạn bên cạnh, có được quyền thế tài phú vô ích càng làm rõ ràng sự rộng lớn lạnh lẽo của thế giới này.
Tuyết Khả hơi mấp máy miệng muốn nói gì lại hơi chần chừ: "Boss..."
"Làm sao?"
"Lâu rồi ngài chưa về quê nhà." Tuyết Khả vẫn nói ra, nhưng sau khó nói lại thấy ảo não, quê của Boss là thành phố K, mà nơi đó cũng là nơi người nhà quan trọng nhất của hắn lần lượt mất đi, nơi như thế hình như không còn gì để nhớ về.
Bạch Mạc Ly không lên tiếng, Tuyết Khả vội vàng cứu vãn nói: "Bên Pháp, tước vị của cha nuôi ngài sau khi qua đời theo lý nên cha truyền con nối, chúng ta có phải nên..."
Thừa kế tước vị, cho dù là vị trí đã xuống dốc không có quyền lực thực tế, nhưng vẫn là quý tộc như cũ, nhưng vì Bạch Mạc Ly chỉ là con nuôi của vị công tước kia, vậy nên cũng không có tư cách thừa kế, coi như thừa kế rồi cũng không được những quý tộc khác công nhận. Vốn nên để Bạch Tố Tình thừa kế, nhưng vì một số chuyện dây dưa dẫn đến vị trí thừa kế vẫn không có ai thừa kế, Bạch Mạc Ly có lẽ cũng đã quên còn có chuyện này, nhưng hiện tại với thân phận địa vị của Bạch Mạc Ly, có lẽ không còn ai dám phản đối. Mặc dù không có thực quyền gì, nhưng đó là chứng cứ chân chính cho thân phận quý tộc, ít nhiều vẫn có tác dụng.
"Thứ này không cần thiết." Bạch Mạc Ly lạnh lùng nói, đó không phải đồ của hắn, hắn có thể tiếp nhận Bạch Đế lung lay sắp ngã từ người kia, nhưng sẽ không nhận tước vị của ông ta, con nuôi chính là con nuôi, cha ruột của hắn không phải là ông ta.
Được rồi, Tuyết Khả không thể nói gì thêm, quả nhiên cô ta vẫn thích hợp xử lý công việc một cách bình tĩnh hơn, chuyện an ủi người gì đấy, hay là bỏ đi, dù sao cô ta cũng không phải người cảm tính như thế.
"Đi chuẩn bị." Tuyết Khả vừa định rời khỏi phòng làm việc, giọng Bạch Mạc Ly lại truyền tới, "Tôi muốn đến thành phố K một chuyến, chỉ mình tôi." Tuyết Khả nói rất đúng, hắn đã lâu rồi rồi không về nơi đó.
...
Lại một ngày mới, không còn mưa phùn mênh mông nữa, nhưng gió đông vẫn lạnh thấu xương như cũ.
Bệnh viện.
Video từ camera an ninh đang im lặng phát lại.
Hạ Miểu ngồi trên giường bệnh nhìn Mộc Như Lam trong video đưa đồ cho một nhân viên rồi nói mấy câu, nhân viên gật đầu liên tục, sau đó Mộc Như Lam lại rời đi rất nhanh, sau đó đều là những người không liên quan cho lắm, cho đến lúc có một người trẻ tuổi đi vào, nhìn quần áo là biết hắn ta không phải người tầm thường, hắn ta nhìn chung quanh một chút, hình như đang quan sát xung quanh xem có ai nhìn hắn ta hay không, sau đó tìm được nhân viên kia nói mấy câu, vẻ mặt của nhân viên bị hắn ta che mất làm Hạ Miểu không có cách nào đoán ra hắn ta đang nói gì với người nhân viên kia thông qua ánh mắt.
"Hả? Người kia không phải là..." Người mang video đến cho Hạ Miểu kinh ngạc lên tiếng.
"Cậu biết anh ta?" Hạ Miểu chỉ vào hình ảnh người trẻ tuổi trên màn hình đang tạm ngừng hỏi.
"Có chút ấn tượng... Hình như là Âu gia thiếu gia..." Nhưng mà tại sao Âu Khải Thần lại tới cửa hàng đó? Hơn nữa tệ nhất là nhân viên đó đã xin nghỉ việc, hiện tại không tìm ra người, làm người ta nghi ngờ liệu có phải hắn ta đã chạy ra nước ngoài rồi hay không.
Hạ Miểu cau mày lại, Âu gia hắn ta cũng biết, hiện tại là quý tộc nổi danh nhất thành phố K, nhưng mà thiếu gia Âu gia đột nhiên xuất hiện chen vào một bước làm hắn hoàn toàn không ngờ tới, vốn là chuyện này không liên quan gì đến hắn ta, tự nhiên hắn ta chạy ra chen vào một bước làm người ta cảm thấy có điểm kì lạ gượng ép.
"Đúng rồi, còn nữa, ngài để chúng tôi tra xem người thường xuyên tiếp xúc với chủ nhân của nhà máy!" Người nọ như đột nhiên nhớ tới chuyện gì vỗ trán một cái: "Tôi nhớ ra rồi, người ăn cơm với chủ nhà máy tối hôm qua hình như cũng là hắn!"
Hạ Miểu nhíu mày chặt hơn chút, muốn lấy bật lửa ra cầm theo thói quen, sau khi lần mò trên người rồi mới nhớ ra cái bật lửa kia đã bị nổ tung, hắn lại có chút phiền não hơn.
"Cho tôi điếu thuốc."
"Tôi không hút thuốc lá." Lắc đầu một cái, "Ngài bớt hút thuốc đi một chút, tôi thấy ngài nghiện thuốc quá rồi, như thế không tốt cho cơ thể."
Hạ Miểu thở ra một hơi, hắn ta vốn cũng không hút thuốc lá, nhưng sau chuyện kia với Mặc Khiêm Nhân hắn ta mới bắt đầu hút thuốc, lúc đó còn hút nhiều hơn bây giờ, làm hắn ta suýt chút nữa phải vào viện.
"Như vậy đi, thay đổi hướng điều tra một chút, xem Âu gia và Kim gia có hợp tác hay liên hệ gì với nhau không." Hạ Miểu đã bỏ qua những chuyện đã qua khỏi suy nghĩ, xoa cằm nói.
Mặt người kia đau khổ, "Hạ tiên sinh ngài đừng coi tôi là thám tử tư chứ." Hắn là một cảnh sát nghiêm chỉnh, lúc nào thì cảnh sát còn phải lén lén lút lút điều tra những chuyện này.
"Ngoan, đi mua cho tôi bao thuốc lá, sau đó tra thật tốt cho tôi." Hạ Miểu vỗ vỗ vai hắn thần sắc suy sút nói.
Cửa phòng bệnh được gõ vang, sau đó mở ra một khe hở, Mộc Như Lam đứng ở cửa nhìn bọn họ: "Quấy rầy mọi người hả? Tôi đợi lát nữa..."
"Không có việc gì không có việc gì, tôi đi ngay giờ đây, Mộc... Kha tiểu thư mau vào đi." Dáng vẻ người nọ đối với Mộc Như Lam rất có hảo cảm, lập tức mặt mày hớn hở đi ra mở hẳn cửa cho Mộc Như Lam đi vào, tự hắn ta vẫy tay rời đi.
Phòng bệnh nhanh chóng chỉ còn lại hai người Mộc Như Lam và Hạ Miểu, Mộc Như Lam nháy mắt mấy cái, cầm cạp lồng giữ nhiệt trên tay đi tới: "Tôi có làm một ít canh, nhưng nếu ngài công tố viên không muốn uống thì có thể bỏ đi nha." Dù sao cô vẫn là nghi phạm trong suy nghĩ của hắn ta đó.
"Cô cũng mang tới rồi, chẳng lẽ tôi lại cố tình không uống?" Hạ Miểu đóng máy tính lại để qua một bên nói, không có thuốc hút, vốn nhận định người ta là tội phạm lại trở nên rối tung, làm Hạ Miểu có vẻ không còn tính kiên nhẫn nhiều.
"Vì tôi có cảm giác mình có trách nhiệm, vậy nên phải làm gì đó bồi tội lại chút, ngài công tố viên không cần thấy áp lực." Mộc Như Lam đặt cạp lồng giữ nhiệt lên bàn cạnh đầu giường, đứng bên cạnh giường hắn không có ý định ngồi xuống, xem ra không tính ở lại lâu.
"Nếu đã đến đây thì ngồi xuống đi. Có một số việc muốn hỏi cô, mời phối hợp."
Mộc Như Lam phối hợp ngồi xuống: "Mời ngài hỏi."
"Cô cầm bật lửa và điện thoại của tôi đi sửa rồi có nói chuyện này với ai khác không?"
Mộc Như Lam suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái, "Không có."
"Có người quen thấy cô vào cửa hàng đó không?"
"Không chắc chắn lắm."
Mộc Như Lam vừa trả lời ba câu, nhịp tim của cô đập rất vững vàng, lúc người ta nói dối nhịp tim sẽ tăng tốc, vậy nên mặc dù Hạ Miểu cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng vẫn không thể không hoài nghi, có phải do ngay từ đầu hắn ta có địch ý quá lớn đối với Mặc Khiêm Nhân vậy nên vẫn luôn cho rằng Mộc Như Lam là hung thủ, từ đó bỏ qua những người đáng nghi khác...
Hạ Miểu nhìn Mộc Như Lam, chỉ cảm thấy hơi nhức đầu, xua xua tay: "Được rồi, cô đi được rồi."
Mộc Như Lam đứng lên, khóe môi mỉm mỉm cười: "Nếu như có thể, ngài công tố viên vẫn nên uống canh thật ngon nhé. Tạm biệt."
Mộc Như Lam rời khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng khép cửa lại, sợi tóc đen nhánh của cô trượt xuống, như dòng suối róc rách, che đi nụ cười sâu hơn trong nháy mắt, quỷ dị lại nguy hiểm xinh đẹp.