Mục lục
Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: MDL

Beta-er: Misery De LuviPhỉ Phi mỉm cười đứng dậy định đi tới chỗ Mộc Như Lam, sau sực nhớ ra một chuyện khác, cô ta quay về hướng ngược lại.

Mộc Như Lam đứng nhìn Phỉ Phi rời đi, nụ cười trên môi vẫn dịu dàng như trước. Dưới ánh nắng mặt trời, xung quanh cô như phủ một màn sương mù thánh khiết, làm người ta kinh diễm, làm người ta say mê, nhưng cũng che mờ đôi mắt của họ.

Mộc Như Lam trở lại lớp đúng lúc tiếng chuông vang lên, bây giờ chính là tiết của thầy giáo được yêu mến nhất hiện nay – Elvis.

Mộc Như Lam ngồi nhìn người đàn ông tao nhã đứng trên bục giảng, giọng hắn dứt khoát tự tin, lịch thiệp mà không kém phần hài hước, khó thể nào tìm thấy một thầy giáo thứ hai hấp dẫn như hắn.

Mộc Như Lam để ý thấy sắc mặt Mina ngồi cạnh có vẻ không được tốt, cô nhíu mày lấy vở ra viết một dòng đưa cho Mina — Sao thế? Cậu không khỏe trong người hay là Elvis có gì không ổn?

Mina là fan cứng của Mộc Như Lam nên đương nhiên sẽ không giấu giếm gì, cô loạt xoạt viết vào vở.

— Nhìn Elvis mình cứ nghĩ tới Dvorak…

Tên biến thái độc ác đó đã để lại cho Mina ám ảnh tâm lý khá nghiêm trọng, cô đã gặp ác mộng suốt một tháng ròng, thậm chí chỉ cần nhìn thấy ai quá đẹp trai là cô lại buồn nôn. Cô sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng nồi thịt người hôm đó, và khi chàng trai hòa nhã hài hước mà cô cảm nắng, biến thành tên biến thái ăn thịt trẻ con…

Mộc Như Lam mím môi viết trả lời.

— Chắc là vì tóc Elvis cũng màu vàng? Đừng quá lo lắng, trên thế giới này biến thái không nhiều đến mức đó đâu, cậu yên tâm học đi.

Sắc mặt Mina bấy giờ mới khá hơn đôi chút, cô đáp “Ừ”, phía sau còn vẽ một cái mặt cười.

Mộc Như Lam lấy vở về, đang lật ra xem thì đột nhiên nhìn thấy một hàng chữ lạ, cô đọc kỹ lại, đôi mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc, sau đó như hắc ngọc lưu ly lóe sáng rực rỡ dưới nắng mặt trời, đẹp đẽ đến độ nguy hiểm, mơ hồ còn ánh lên một sự vui mừng dị thường…

“Em học sinh kia.” Ive nói về phía Mộc Như Lam.

Bên cạnh lập tức có người kêu Mộc Như Lam tập trung lại.

“Có chuyện gì ạ? Thầy Elvis?” Mộc Như Lam nhìn Ive.

Đáp lại, hắn tỏ rõ sự nghiêm khắc của một thầy giáo bị học sinh cắt ngang bài giảng, “Đưa quyển vở trên tay em lên đây tôi giữ.”

Các học sinh không quá ngạc nhiên về thái độ của Ive, bình thường hắn đều đối xử như thế với những ai làm việc riêng trong giờ, nhưng nói gì thì vẫn có người bất mãn, mấy cái này Lam Lam của họ đã biết hết, cô ấy đến lớp là may cho hắn rồi! Hắn lấy quyền gì mà tịch thu đồ của cô?

Mộc Như Lam làm dịu những học sinh đang tức giận rồi đem vở đặt lên bàn giáo viên trước mặt Ive, hai bên chạm mắt, như sóng ngầm cuồn cuộn dưới mặt nước yên bình.

Trở về chỗ, Mộc Như Lam le lưỡi với chúng bạn học đang nhìn mình chằm chằm, vẻ đáng yêu này khiến bọn họ tạm thời nguôi cơn tức, tiếp tục tập trung vào bài giảng. Nếu trời cho phép, bọn họ muốn được học chung đại học với cô, dù vẫn biết chia xa là chuyện không thể tránh khỏi.

Âu Khải Thần thiếu điều bẻ gãy cây bút đang cầm, bằng một ánh mắt nóng rực mà đầy u ám, hắn nhìn Mộc Như Lam trở về chỗ ngồi, sự phẫn nộ và ý muốn chiếm hữu như muốn nuốt chửng tâm can. Từ lúc mới về đến nay cô chưa nói với hắn quá một câu, dù có tình cờ chạm mặt thì tất cả những gì hắn nhận được chỉ là một ánh mắt xa cách, cô không chất vấn mà cũng không ghen tuông về quan hệ giữa hắn và Phỉ Phi, thờ ơ đến mức hắn phải phát cáu!

Và nhìn thái độ của cô với những kẻ khác đi, mặt dịu dàng, mặt đáng yêu, mặt nghịch ngợm… Mỗi một mặt với hắn đều vô cùng quý giá, vậy mà cô lại vô tư phô ra cho bọn chúng xem, thật tức chết mất…

++++

Hết giờ, Ive trả vở lại cho Mộc Như Lam và nhắc nhở cô hệt như giáo viên nhắc nhỏ học trò, sau đó mới cầm sách rời khỏi lớp. Mộc Như Lam nhìn hắn một lát rồi cũng chậm rãi đi theo.

Hai người sóng vai nhau mà đi, ăn ý tiến về phía con đường đá cuội.

“Anh Ive tới đây định làm gì?” Mộc Như Lam hỏi, mặc dù biến thái rất giỏi ngụy trang nhưng một học viện quý tộc đông con ông cháu cha như thế này vẫn quá nguy hiểm với hắn, ngộ nhỡ có học sinh nào đi điều tra về hắn rồi phát hiện ra gì thì nguy to, tuy Ive không bị phát động truy nã toàn cầu nhưng trong cục cảnh sát chắc chắn có đã hồ sơ của hắn rồi.

“Em đang quan tâm đến tôi đấy hả? Bé cưng?” Hormone nam tính của Ive như xộc ra qua từng lỗ chân lông.

Mộc Như Lam vẫn giữ vẻ mặt bình thản, “Cũng hơi hơi quan tâm, nếu chẳng may anh Ive gây phiền phức cho học viện yêu quý của tôi, hay nếu các học sinh thân yêu của tôi gặp chuyện gì bất trắc thì biết làm sao?”

“Ôi, tôi chỉ tới đây để thỏa mong muốn dạy học của mình thôi.” Ive làm như mình hết sức hết sức vô tội.

“Anh Ive kiểm soát được ham muốn ăn thịt tôi được khốn đấy?”

Ive dừng chân quay sang Mộc Như Lam, hắn đứng ngược sáng, thân hình cao lớn dồn Mộc Như Lam vào một mảnh âm u. Chỉ có Mộc Như Lam mới thấy, hắn liếm chiếc lưỡi đỏ tươi lên môi dưới, đôi mắt xanh thẳm như màu trời si mê ghim vào cô, “Nếu em cố tình dụ dỗ thì tôi sẽ không nhịn được đâu…”

Không nhịn được muốn nhấm nháp hương vị ngọt ngào ấy, nhất định đó sẽ là hương vị tuyệt vời nhất mà hắn từng được nếm, tử cung của thiên sứ biến thái… A… Chết thật, hắn lại rục rịch rồi, không được không được, thế này thì thất lễ quá, cô là ân nhân cứu mạng của hắn cơ mà, một quý ông hoàn hảo sao có thể lấy oán trả ơn chứ? Không được không được.

Mộc Như Lam nhìn Ive, khát vọng của hắn đối với cô làm nhiệt huyết của cô cũng muốn sôi lên theo, thiệt tình, đừng nghĩ đến chuyện giết ta nhé, bởi ta cũng sẽ không nhịn được mà giết chết mi đấy.

Giờ nghỉ trưa.

Mộc Như Lam tới phòng dụng cụ thể thao, mỗi niên học vốn có một phòng dụng cụ thể thao riêng nhưng vì có một số dụng cụ cồng kềnh tương đối nặng không tiện di chuyển nên tất cả đều tập trung tại phòng dụng cụ ngay trên thư viện dành cho học sinh năm ba.

Trong phòng rất vắng do mọi người hầu hết đã đi ăn trưa, trên đường đến đây Mộc Như Lam không hề gặp một học sinh nào.

Có tiếng sắt rơi đập xuống sàn nhà.

Mộc Như Lam đi vào thì thấy Phỉ Phi đang ngồi trên một cái ngựa tay quay màu đen, cô ta mỉm cười nhìn cô.

“Có chuyện gì không Phỉ Phi?” Mộc Như Lam nghi hoặc hỏi, cô ta viết vào vở hẹn cô ra đây, nghĩ kiểu gì cũng thấy đáng nghi.

“Cũng không có gì quan trọng lắm.” Phỉ Phi đứng dậy, “Chính là muốn nói với chị vài câu về chuyện chị Thư Mẫn.” Cô ta nhìn lướt qua góc phòng mà Mộc Như Lam không thể thấy, ở đó có giấu một cái máy ảnh lỗ kim, không thu được âm thanh nhưng chụp ảnh vô cùng sắc nét.

“Thư Mẫn à…” Mộc Như Lam trầm ngâm một lát rồi mỉm cười, “Vừa hay chị cũng muốn nói với em về chuyện của Thư Mẫn.”

Phỉ Phi cảnh giác, “Chị muốn nói chuyện gì của Thư Mẫn?”

Mộc Như Lam không trả lời, thay vào đó cô nhìn đồng hồ, “Bây giờ chị bận chút việc không nói với em được, hay là ta hẹn lúc khác nhé? Đêm nay được không?”

Phỉ Phi nhìn Mộc Như Lam dò xét nhưng chỉ thấy một nụ cười hiền lành, có vẻ không biết chuyện cô ta cho người tông Thư Mẫn, thế thì Mộc Như Lam định nói với cô ta chuyện gì? Mà thôi, dù sao cô ta cũng sẽ khiến sự việc diễn tiến theo đúng ý mình, khiến cho cô gái này thân bại danh liệt thật sự rất rất đơn giản.

“Hẹn ở đâu?” Phỉ Phi hỏi. Sở dĩ phải lén lút viết giấy hẹn cho Mộc Như Lam là vì cô ta không muốn để lại manh mối, dùng điện thoại không đảm bảo 100%, tuy trông thì có vẻ khó ai biết nhưng chỉ cần tới tổng đài là sẽ tra ra ngay, khi đó cô ta chắc chắn sẽ phải chịu vô số ánh mắt thù địch. Để tránh bị nghi ngờ, tránh cho kế hoạch của mình bị chết từ trong trứng nước, cô ta muốn bảo đảm không có bất cứ ai nhìn thấy cô ta lén tiếp xúc với Mộc Như Lam, nhất là khi bản thân đang trong hoàn cảnh nhạy cảm. Nếu không phải sắp hết thời gian thì cô ta cũng không định ra tay ngay bây giờ.

“Em có biết căn nhà của chị trong khu biệt thự Thanh Hòa không? Vì vài lý do nên gần đây chị sống tại đó.” Mộc Như Lam cười bảo, “Nếu em muốn thì ta có thể cùng nhau dùng bữa tối, chị xuống bếp.”

“Không cần.” Phỉ Phi có biết khu biệt thự Thanh Hòa, nhất là dạo trước khu nghĩ dướng đối diện khu biệt thự này còn liên tục gặp sự cố dẫn đến phải đóng cửa. Hay lắm, chỗ đó vắng người, chỉ cần dùng chút mưu mẹo là đã tránh được tai mắt, “Buổi tối mấy giờ?”

“Sau bảy giờ là được, chị ở trong nhà chờ em.”

“Ừ.” Phỉ Phi ra trước, nghĩ bụng Mộc Như Lam đúng là tự lao vào chỗ chết, chờ nó tiêu đời rồi, trên đời này không còn thiên sứ nữa, bản lậu của mình sớm muộn cũng sẽ trở thành bản chính thôi.

Mộc Như Lam nhìn theo bóng dáng Phỉ Phi, khóe môi uốn một độ cong kì dị. Quả nhiên chuyến này đi không uổng công, đứa trẻ hư đốn, quậy phá thì sẽ bị phạt nha…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK