Beta-er: Misery De Luvi
Tô Trừng Tương không ngờ Mộc Như Lam lại làm vậy, nhìn khuôn mặt xinh xắn dịu dàng của thiếu nữ, cô cảm thấy mình thảm hại như thể chưa đánh đã thua, cắn môi quay đầu đi, cô tùy tay lau mặt mình, “Chỉ là lúc nãy cắt đồ ăn bị cay mắt thôi.”
“Ra vậy.” Mộc Như Lam mỉm cười thu khăn tay về, xoay người quay lại chỗ Mặc Khiêm Nhân. Ban sáng Tô Trừng Tương nói đến thứ cô ta muốn giành lấy, xem ra chính là Mặc Khiêm Nhân, quả là một cô gái nhiều nỗ lực, nhưng cho dù tán thưởng cô ta thế nào thì cô cũng sẽ không tặng Khiêm Nhân cho cô ta đâu, Khiêm Nhân là của cô, chết rồi, thi thể cũng là của cô.
Tô Trừng Tương điều chỉnh lại tâm trạng, lặng lẽ hít sâu hai cái rồi đi về phía Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân.
“Anh Khiêm Nhân và Kha tiểu thư quen nhau thế nào vậy? Trước giờ em không hề biết anh sẽ yêu một cô bé nhỏ tuổi như vậy.” Tô Trừng Tương miệng cười nhưng mắt không cười.
Cô công nhận cô gái này rất ưu tú, từ diện mạo, khí chất đến năng lực, cô hoàn toàn tin rừng cô ta thừa sức vào Harvard hay thậm chí là lấy bằng tiến sĩ, nhưng dù vậy cô vẫn sẽ không bỏ cuộc, Mộc Như Lam quá nhỏ mà Mặc Khiêm thì Nhân lại quá trưởng thành, cô không tin một bé gái trẻ ngây thơ có thể xứng đáng được ở cạnh Mặc Khiêm Nhân.
Hơn nữa Mặc Khiêm Nhân có rất ít thời gian rảnh, nhiều lúc hắn chỉ ở Mỹ làm việc, liệu một cô gái nhỏ có chịu đựng được thứ tình yêu ngăn đôi này không? Mặc Khiêm Nhân không phải người hay nói lời ngon tiếng ngọt, liệu cô ta có thể hiểu được tình cảm sâu sắc mà im lặng của hắn không? Thế giới muôn màu thế này, cô ta kháng cự nổi sức hút từ những người khác hay không? Không, cô không tin. Thiếu nữ mười sáu tuổi khi yêu cứ nghĩ đây sẽ là mối tình nồng cháy nhất cuộc đời, nhưng thật ra nó yếu ớt vô cùng, chỉ cần chút can thiệp là đã có thể đập nát trái tim thủy tinh của cô ta.
Cô ta không hợp với Mặc Khiêm Nhân!
Tô Trừng Tương siết tay, ngồi đối diện hai người trên sô pha.
Mặc Khiêm Nhân không nghĩ mình cần trả lời của Tô Trừng Tương, vì vậy hắn định phớt lờ đi, có điều vừa quay đầu thì thấy Mộc Như Lam đang chớp mắt nhìn hắn, ra vẻ cô cũng muốn nghe câu trả lời…
Mặc Khiêm Nhân im lặng vài giây rồi nói thản nhiên, “Tình yêu không liên quan đến tuổi tác.”
Mặc Khiêm Nhân chưa từng tưởng tượng mình sẽ thích ai, hay người kia sẽ trông ra sao, mọi thứ diễn ra tự nhiên như đã được định ra từ rất lâu rồi, tự nhiên như khi hắn ngồi chờ ngoài phòng cấp cứu, nhìn ánh đèn đỏ và nhận ra, “A, thì ra mình yêu cô ấy”.
“Hơn nữa, tôi với cô không quen biết.” Mặc Khiêm Nhân phũ phàng bổ sung thêm. Hắn với mi không quen, mi dựa vào đâu mà cho rằng hắn sẽ không yêu Mộc Như Lam? Dựa vào đâu mà dám tự tiện định dạng và phác họa người hắn yêu?
Mặc Vô Ngân lén theo dõi từ bên kia cầu thang, nghe được câu nói không chút thương hương tiếc ngọc này, cô nhất thời cảm thấy hơi nhức trứng, ông anh ơi là ông anh, xưa nay biết miệng anh độc nhưng không ngờ còn có khả năng giết người trong vô hình như thế, không mỉa mai không chửi tục mà vẫn có thể đâm người ta thủng lỗ chỗ!
Tô Trừng Tương bắt đầu không cười nổi nữa, cổ họng nghẹn ứ, nóng rát nói không nên lời, cô sợ mình mà mở miệng thì thứ lọt ra sẽ là những tiếng khàn khàn khó nghe.
Không ai nói chuyện, Mộc Như Lam ngả vào người Mặc Khiêm Nhân mà nghịch tay hắn, Mặc Khiêm Nhân tùy cô, mắt tập trung vào chương trình pháp luật trên tivi treo tường.
Tô Trừng Tương ngồi ở bên kia như một người ngoài, xấu hổ lúng túng.
Một lát sau, mẹ Mặc gọi ra từ nhà bếp, “Khiêm Nhân, lại đây giúp mẹ bưng canh.”
Mặc Khiêm Nhân đứng dậy giúp mẹ Mặc bưng canh, trong phòng khách chỉ còn lại Mộc Như Lam và Tô Trừng Tương.
Không có Mặc Khiêm Nhân, cuộc chiến giữa những người phụ nữ lặng lẽ mở màn.
Tô Trừng Tương nhìn Mộc Như Lam, cố gắng thả lỏng làm mình trông có vẻ khoan dung, có gì mà phải căng thẳng? Đối phương cùng lắm chỉ là một cô bé mười sáu tuổi, còn cô thì đã là một cái người trưởng thành, cô có học thức uyên bác hơn, biết nhiều chuyện hơn. Mộc Như Lam giỏi đấy, nhưng cô cũng không kém đâu, tính ra thì Tô Trừng Tương cô vẫn chiếm ưu thế mà? Cô lớn tuổi hơn, sau này có thể sẽ trở thành đồng nghiệp của Mặc Khiêm Nhân, cô cũng là mẹ hiền vợ đảm, nhất định có thể chăm lo cho hắn đàng hoàng.
Nghĩ vậy, Tô Trừng Tương dần lấy lại tự tin, cô cười nhìn Mộc Như Lam, “Kha tiểu thư thích điều gì ở anh Khiêm Nhân?”
Mộc Như Lam mỉm cười, đôi mắt trong veo tựa con suối róc rách, chiết xạ ra ánh sáng thấu triệt như hiểu rõ tất thảy, “Đại khái là, thích anh ấy thích tôi.”
“Nghe giống như ham muốn chiếm hữu.” Tô Trừng Tương cầm lấy ly nước trên bàn uống một ngụm.
“Nghe nói Tô tiểu thư học ngành tâm lý, bây giờ bắt đầu muốn mổ xẻ suy nghĩ của tôi đấy à?”
“Tôi sẽ không bỏ cuộc.” Tô Trừng Tương muốn tuyên chiến Mộc Như Lam một cách quang minh chính đại, chấp nhất của cô không cho phép cô dễ dàng bỏ cuộc, tuyệt đối không.
Mộc Như Lam lắc đầu tiếc rẻ, “Cô làm vậy chỉ tự chuốc khổ vào mình thôi.” Nãy giờ chưa đủ để cô ta hiểu sao?
Trong mắt Tô Trừng Tương thoáng vẻ chua xót nhưng vẫn rất kiên định, “Tôi yêu anh ấy mười năm, vì yêu mà đổ mồ hôi sôi nước mắt, mỗi lần vấp ngã đều nhờ niềm tin với anh ấy tôi mới đứng dậy được. Tôi mà ngồi yên không làm gì cả thì chính tôi sẽ hận chết bản thân.” Bỏ cuộc không làm gì cả, vậy cô ăn nói thế nào với mười năm qua của mình? Khi tranh đấu, cô có thể sẽ thương tích đầy mình nhưng cũng chưa chắc sẽ thắng; còn nếu để yên thì 100% cô thua. Cô nhìn bọn họ thôi cũng đã bị thương rồi, vậy, tại sao không tranh?
“Dù cô có nói vậy tôi cũng không nhường Khiêm Nhân cho cô đâu.” Mộc Như Lam cười đáp. Trong mắt cô Tô Trừng Tương chẳng là cái thá gì cả. Tình địch? Yêu đơn phương mà cũng tính là tình địch à? Cùng lắm chỉ là chút gia vị thêm vào tình cảm của cô và Mặc Khiêm Nhân thôi.
“Cô tự tin lắm.” Tô Trừng Tương nắm chặt ngón tay, nụ cười của Mộc Như Lam khiến cô có cảm giác như mình chỉ là một con hề không biết tự lượng sức, đúng là cái cô gái tự cao tự đại, và thất bại thường do chính cái sự tự cao tự đại đó!
Mộc Như Lam không trả lời mà chỉ híp mắt nhìn hơi nước toát lên từ chiếc cốc trên tay. Tự tin? Đương nhiên là tự tin rồi, biến thái chưa bao giờ biết tự ti và khiếp nhược, bọn họ là những sinh vật luôn lấy mình làm trung tâm sinh vật, Mộc Như Lam dĩ nhiên cũng thế. Liệu Mặc Khiêm Nhân có phản bội cô không? Tất nhiên là không rồi. Mà nếu có thì sao? Ha ha, thì cô sẽ nuốt chửng hắn. Lúc trước đã nói rồi đấy thôi? Nếu hắn phản bội thì cô sẽ nuốt hết vào bụng, không chừa lại một chút gì cả. Như thế hắn sẽ vĩnh viễn là của cô, vĩnh viễn hòa làm một, đừng hòng có ai cướp đi được.
Bên kia Mặc Khiêm Nhân bưng một nồi nước từ bếp đi ra, Tô Trừng Tương lập tức đứng dậy vào bếp phụ dọn thức ăn, cô tin mình sẽ không thua kém Mộc Như Lam, Mộc Như Lam làm Mặc gia yêu quý, vậy cô cũng có thể khiến họ càng thêm hài lòng!
Mặc Vô Ngân xuống lầu ra ngoài gọi lão Mặc và lão Tô vào ăn cơm, cháu gái Tô Trừng Tương đã ở nhà bọn họ thì không lý nào lão Tô lại ăn riêng.
Mặc gia náo nhiệt hẳn lên, lão Tô cười, cháu gái cưng hoàn thành sự học về nước, hơn nữa ngành nó học còn là ngành tâm lý học tội phạm mà chính phủ thiếu nhân lực nhất.
“Chà, xem ra về sau Khiêm Nhân có không về nước cũng không căng lắm, cháu gái tôi cũng không kém đâu.” Lão Tô ngồi xuống cười ha hả với lão Mặc.
Lão Mặc nghe vậy thì mất hứng hừ một tiếng, “Bằng cấp chỉ là giấy tờ, quan trọng là tính thực tiễn.”
“Sao ông biết cháu gái tôi không có tính thực tiễn?” Lão Tô cũng không vừa, hai người bênh cháu chằm chặp.
“Cháu trai tôi là thiên tài cơ mà!” Là thiên tài thì đương nhiên người thường không thể đánh đồng!
“Làm ơn, có thật cái tên ‘Khiêm Nhân’ là do ông đặt không đấy?” Chẳng thấy khiêm tốn một tí tị tì ti nào.
Hai lão ngoan đồng ngồi xuống vừa chờ ăn vừa không ngừng tranh luận, Tô Trừng Tương và Mặc Vô Ngân bưng đồ ăn lên, đợi mọi người ngồi vào hết, Tô Trừng Tương mới cười tủm tỉm, “Ông nội, cháu định không ở lại Trung Quốc.”
“Cái gì?” Lão Tô kinh ngạc.
“Cháu định sẽ theo anh Khiêm Nhân đi Mỹ, cháu muốn làm việc cùng anh ấy.” Tô Trừng Tương liếc Mặc Khiêm Nhân, ngữ điệu bình thản nhiên chứa chút ngượng ngùng.
Cả bàn lặng đi, mỗi người một vẻ nhìn về phía Tô Trừng Tương và Mặc Khiêm Nhân.