Beta-er: MDL, Huyết Băng Tử
Màn hình điện thoại nhấp nháy không ngừng, dù Mộc Như Lam có từ chối bao nhiêu lần thì bên kia vẫn gọi lại, dù Mộc Như Lam có bắt máy bao nhiêu lần thì bên kia vẫn lặng im, người bình thường có khi đã sợ tới mức tắt nguồn luôn rồi, làm gì dám đặt di động lên bàn cho nó đổ chuông như cô.
Mộc Như Lam đứng bên cạnh nhìn chiếc điện thoại, một mặt là sợ lỡ như Mặc Khiêm Nhân gọi đến mà cô không kịp nghe máy, mặt khác lại hưng phấn nghĩ, liệu có phải là điện thoại của quỷ hay không? Cô đã bắt máy bao nhiêu lần rồi mà sao vẫn chưa có chuyện gì xảy ra? Thật đáng thất vọng, kẻ bày ra trò đùa ác này đúng là bướng bỉnh, dám để cô hưng phấn một mình, thật quá bướng bỉnh đi, trăm ngàn lần đừng để cho cô bắt được, bằng không nhất định sẽ bị trừng phạt đó nha.
Người kia cứ gọi hết lần này đến lần khác, trong một khoảng dừng trước khi hắn ta lại gọi tới, trên màn hình hiện lên cuộc gọi từ Mặc Khiêm Nhân.
Mộc Như Lam mỉm cười bắt máy, còn chưa kịp lên tiếng thì bên kia đã truyền đến giọng nói bình thản quen thuộc mà cô rất thích, nó giống như một hồ nước yên ả làm lòng người tĩnh lặng.
“Mở cửa sổ.”
Mộc Như Lam kinh ngạc cầm điện thoại tiến về phía cửa sổ, cô vén rèm rồi đẩy cánh cửa sổ lên, cúi đầu nhìn xuống dưới. Trên con đường nhỏ bên ngoài vườn hoa ở ngay dưới cửa sổ, một người đàn ông cao gầy mặc áo khoác đen đang đứng đó nhìn cô, mái tóc đen bị gió thổi lòa xòa, đèn đường màu vàng hắt lên thân mình hắn, làm cho khuôn mặt lạnh lùng tuấn mĩ dần trở nên nhu hòa.
Tiếng hít thở xuyên qua điện thoại di động, rơi vào trong tai của mỗi người.
Mộc Như Lam hơi nhoài người ra để nhìn cho kĩ, đôi mắt xinh đẹp bỗng mở to, chẳng lẽ những cuộc gọi ban nãy thật sự là điện thoại của quỷ? Nhìn xem, cô thấy Mặc Khiêm Nhân tiên sinh – người mà giờ phút này đáng lẽ phải ở nước Mỹ xa xôi – đang đứng phía dưới cửa sổ phòng cô!
Tình huống này hơi giống phim thần tượng, trong đó nam chính cũng làm như thế để tạo bất ngờ cho nữ chính, Mặc Khiêm Nhân vốn có chút mất tự nhiên khi bảo Mộc Như Lam mở cửa sổ, nay bắt gặp ánh mắt sửng sốt của cô thì hắn lại càng thêm lúng túng. Hắn cố gắng giữ vẻ đạm mạc, giọng điệu trong trẻo lạnh lùng, “Em còn định đứng đó nhìn bao lâu nữa?”
Mộc Như Lam chớp mắt vài cái, xác định Mặc Khiêm Nhân thật sự xuất hiện trước mặt mình rồi mới thu hồi tầm mắt, xoay người bước xuống lầu. Bây giờ đã gần nửa đêm, dưới lầu chỉ còn vợ chồng Smith đang quét tước dọn dẹp, thấy trễ như vậy mà Mộc Như Lam còn đi ra ngoài, hai bọn họ dịnh dặn dò cô dăm ba câu, nào ngờ còn chưa kịp mở miệng thì bóng dáng Mộc Như Lam đã khuất sau cánh cửa chính.
Vừa ra khỏi khách sạn đã thấy lạnh buốt, Mộc Như Lam đi dép lê lông xù tới chỗ Mặc Khiêm Nhân, bước chân nhanh hơn thường ngày, nụ cười trên môi cũng tươi hơn, “Sao anh lại ở đây?” Cô chợt nhớ đến việc Mặc Khiêm Nhân tắt điện thoại, không lẽ lúc đó anh ta đang ở trên máy bay?
“Có việc.” Mặc Khiêm Nhân chăm chú nhìn cô gái mà mình đã lâu không gặp, không biết có phải ảo giác hay không, mỗi khi đối diện với Mộc Như Lam là hắn lại cảm thấy như lần đầu gặp gỡ, cô khiến hắn ngửi được hương vị nguy hiểm mới mẻ, khiến hắn muốn đến gần, muốn giải phẫu, muốn hiểu hết tất cả về cô.
Như chú ý đến thứ gì đó, Mộc Như Lam cười híp mắt, đôi mắt cong cong xinh đẹp hơn cả ánh trăng khuya. Cô bước lại gần Mặc Khiêm Nhân, vươn tay níu lấy cổ áo của cái người cao hơn mình rất nhiều kia, nhẹ nhàng kéo xuống, hệt như lần trước ở tòa án.
Kí ức khi bị hôn mí mắt ùa về trong đầu Mặc Khiêm Nhân, cảm giác lành lạnh, mềm mại trên mí mắt vẫn vô cùng rõ ràng, thuận theo hành động của Mộc Như Lam, hắn cúi thấp người xuống, trái tim dồn dập nảy lên, thình thịch thình thịch thình thịch, đôi tai trắng nhợt bắt đầu ửng hồng, Mặc Khiêm Nhân vừa xấu hổ lại vừa chờ mong, ngay cả hô hấp cũng lặng lẽ ngừng lại.
Hai người mặt đối mặt, khoảng cách gần vô cùng, gần đến nỗi chỉ cần nhích thêm một xíu nữa thôi, chóp mũi của Mặc Khiêm Nhân sẽ chạm đến vầng trán của Mộc Như Lam. Trong mũi hắn tràn ngập hương thơm dịu nhẹ của cô, trong mũi cô cũng đầy ắp hương bạc hà lành lạnh, thanh thanh, sạch sẽ của hắn.
Mộc Như Lam chạm tay lên cổ hắn, ngón tay ấm áp vô tình lướt nhẹ qua vành tai lạnh lẽo, thân mình Mặc Khiêm Nhân thoáng căng thẳng, thế nhưng cô không để ý đến, tầm mắt cô dừng lại bên trong chiếc áo khoác, nơi đó có một màu đỏ quen thuộc, Mộc Như Lam sờ thử, xúc cảm trong tay cũng quen thuộc không kém, đây chính là chiếc khăn quàng đôi mà bọn họ đã mua cùng nhau.
Tâm trạng của Mộc Như Lam lên cao, cô vuốt vuốt chiếc khăn được Mặc Khiêm Nhân quàng bên trong áo khoác, sau đó lại xoa đầu hắn như xoa đầu một con cún nhỏ, đôi mắt cong cong, chất giọng dịu dàng, “Ngoan lắm.”
Một người khó nuôi như Mặc Khiêm Nhân, cô cứ tưởng hắn sẽ không bao giờ quàng chiếc khăn mà cô tặng chứ.
Mặc Khiêm Nhân không ngờ Mộc Như Lam lại xoa đầu mình như thế, hắn sững sờ, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị tiếng chuông điện thoại của Mộc Như Lam phá hỏng bầu không khí.
Mộc Như Lam nhìn số điện thoại lạ đang gọi tới, “Lại nữa.”
Nghe vậy, lực chú ý của Mặc Khiêm Nhân cũng chuyển sang chiếc điện thoại trong tay cô, “Sao thế?”
“Nãy giờ số máy này cứ gọi tới liên tục, nhưng khi bắt máy thì lại không có ai trả lời.” Mộc Như Lam nói xong liền đưa điện thoại cho Mặc Khiêm Nhân.
Mặc Khiêm Nhân cầm lấy điện thoại, ấn phím nghe, “Hello?”
Lần này, người bên kia cúp máy ngay lập tức.
Đôi mắt Mặc Khiêm Nhân hơi nheo lại, được lắm, kẻ gọi điện biết hắn.
“Cúp máy rồi?” Mộc Như Lam ngạc nhiên lấy điện thoại lại để nhìn, lần này bên kia đã thật sự cúp máy, có vẻ sẽ không liên tục gọi tới nữa.
Bà Smith đứng trước cửa khách sạn gọi bọn họ, “Các cháu có muốn vào trong vừa uống trà nóng vừa trò chuyện không?” Ban đêm ở chân núi Alps còn lạnh hơn nhiều so với buổi sáng, bà sợ Mộc Như Lam ăn mặc mỏng manh như vậy sẽ dễ bị cảm, vả lại khách sạn cũng đến giờ đóng cửa rồi.
Nghe bà Smith nói thế, Mộc Như Lam mới kéo Mặc Khiêm Nhân vào khách sạn, bà Smith còn hỏi Mặc Khiêm Nhân có ra ngoài nữa không, Mộc Như Lam trả lời rằng không, vì thế bà Smith liền khóa cửa chính, sau đó cười tủm tỉm nhìn hai người rồi đi về phòng, tuyệt không thèm hỏi Mặc Khiêm Nhân có thuê thêm phòng hay không – rõ ràng bà cho rằng Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân là người yêu, khi trở về phòng còn kích động khoe với ông Smith là đã gặp được bạn trai của Mộc Như Lam, hai người bọn họ trông xứng đôi cực kì.
Mặc Khiêm Nhân yên lặng theo Mộc Như Lam đi vào phòng của cô, hắn vẫn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng dáng vẻ thoải mái của Mộc Như Lam lại khiến hắn không nói nên lời, cái miệng chuyên nhả lời ác độc làm người ta không tài nào phản pháo nay bỗng trở nên vô dụng, nói đúng hơn là, trong lòng hắn đang mong đợi một điều gì đó xảy ra.
“Cốp!” Mộc Như Lam vào phòng trước, bỗng dưng phía sau truyền đến tiếng va đập, quay đầu lại thì thấy Mặc Khiêm Nhân đang ôm trán nhìn khung cửa thấp lè tè, cô không khỏi phì cười, cách thiết kế phòng khách sạn của vợ chồng Smith rất được các cô gái ưa thích nhưng lại có phần phiền toái đối với những người cao lớn như Mặc Khiêm Nhân, nếu không cẩn thận thì rất dễ bị cụng đầu vào cửa.
Xưa nay chưa bao giờ làm những chuyện ngốc nghếch mà bây giờ lại mắc phải một sai lầm vớ vẩn như thế này, Mặc Khiêm Nhân âm thầm ảo não, tuy vậy trên mặt vẫn không có thay đổi gì, hắn đưa tay xoa xoa cái trán bị đau, khom lưng bước vào phòng.
“Anh đang nghĩ gì thế?” Mộc Như Lam tiến lại chỗ hành lí của mình.
“Hôm nay em đưa số điện thoại cho mấy người?” Mặc Khiêm Nhân không trả lời câu hỏi của cô mà chỉ đi thẳng vào vấn đề.
“Ừm... hai người.” Mộc Như Lam vừa trả lời vừa lấy hộp dụng cụ y tế ra, kéo Mặc Khiêm Nhân ngồi xuống giường, “Sao vậy? Hôm nay anh nói cái gì cũng liên quan tới số điện thoại, chẳng lẽ thực sự có điện thoại của ma quỷ gì đó hay sao? Cho số điện thoại thì em sẽ bị ác quỷ tha đi à?”
“Cũng không khác ác quỷ là mấy.” Mặc Khiêm Nhân nghĩ đến cách mà Jack Tay Quỷ gây án, khi ngồi trên máy bay xem hồ sơ về tên sát nhân này, hắn đã đọc được một thông tin vô cùng đáng sợ: nạn nhân của Jack đều chết sau khi bị lột da mười lăm phút.
Nói cách khác, Jack lột sống da mặt của nạn nhân, thậm chí còn ép bọn họ tỉnh táo để cảm nhận nỗi đau đớn tột cùng, hành động của hắn hết sức độc ác ghê tởm, hắn chắc chắn là một kẻ biến thái, chỉ có biến thái mới có thể làm ra chuyện như vậy, chỉ có biến thái mới có thể giết người rồi chạy khắp nơi với một lớp da người chết đeo trên mặt.
Mộc Như Lam hơi dừng động tác tay, sau đó lại tiếp tục, “Anh nói rõ ràng một chút đi, đừng để em tức giận, hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm đấy.” Gợi lên hứng thú của một kẻ biến thái rồi lại không chịu thỏa mãn thì hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm đấy, để thỏa mãn nhu cầu sinh lý và tâm lý, những kẻ biến thái như cô có thể làm ra rất nhiều chuyện phạm pháp nha.
Mặc Khiêm Nhân bị câu “em tức giận” của Mộc Như Lam làm lặng đi vài giây, bỗng nhiên trên trán có cảm giác mát lạnh, hắn ngước mắt lên, thấy Mộc Như Lam đang nhẹ nhàng bôi thuốc nước lên vết đỏ do đụng phải khung cửa, cô nhìn hắn chăm chú, bóng dáng của hắn phản chiếu trong đôi mắt cô, hắn như xuyên qua đôi mắt ấy để đến một thế giới thần kỳ, xa lạ, mà tuyệt đẹp, nhưng thế giới tuyệt đẹp đó lại có điểm quái dị.
Mặc Khiêm Nhân biết đây là thế giới nội tâm của Mộc Như Lam, nó vặn vẹo khác hẳn người bình thường.
Mộc Như Lam nhìn Mặc Khiêm Nhân ngồi im không nhúc nhích, “Hửm? Không chịu nói à?”
Đôi mắt Mặc Khiêm Nhân hiện lên vẻ phức tạp, “Tôi sẽ nói.” Dù chưa chắc Jack sẽ vượt qua hồ Geneva chạy vào nước Pháp rồi để mắt tới Mộc Như Lam, nhưng để đề phòng bất trắc, vẫn nên để Mộc Như Lam hiểu rõ tình hình hiện nay thì hơn, hơn nữa cuộc gọi ban nãy rất khả nghi.
Jack Tay Quỷ vs Mộc Như Lam, ác quỷ lột da vs nghệ nhân rối, nhìn kiểu gì cũng thấy ác quỷ lột da nguy hiểm hơn.
Dưới ánh đèn nhu hòa, cô gái xinh đẹp tựa vào giường, chàng trai tuấn tú ngồi bên cạnh, đôi môi quyến rũ mở ra rồi khép lại, vẻ mặt lạnh nhạt nhưng lại khiến cho lòng người ấm áp, bầu không khí giữa họ thật nhẹ nhàng và lãng mạn, tựa như bạn trai đang kể chuyện dỗ bạn gái đi ngủ, tuy nhiên câu chuyện này lại nói về biến thái lột da, kết hợp cùng bầu không khí kia, quả thực quỷ dị đến cực điểm.
Trên đời này có lẽ sẽ không tìm được đôi nam nữ thứ hai giống như họ, nếu có, đó không chừng sẽ là một mối tai ương.
Jack Tay Quỷ à...
Mộc Như Lam nở nụ cười thâm thúy, cô chẳng những không bị câu chuyện của Mặc Khiêm Nhân dọa sợ mà còn nổi lên hứng thú nữa kia. Mộc Như Lam vẫn luôn suy nghĩ về khả năng chạm trán một kẻ biến thái khác, có khi hắn sẽ bắt cô lại, chặt tay chặt chân hoặc ăn thịt cô luôn cũng nên, bây giờ lại gặp phải chuyện kịch tính này, lột da a, Jack định lột da của cô để đeo lên mặt hắn sao? Nếu thế thì sẽ thú vị lắm đấy, sẽ thú vị lắm đấy, ha ha ha...
Nhìn vẻ mặt của Mộc Như Lam, Mặc Khiêm Nhân trầm mặc trong chốc lát rồi nói, “Chuyện này không có gì thú vị đâu.”
“Sao lại không chứ?” Mộc Như Lam mỉm cười ấm áp, đôi mắt trong trẻo mang theo niềm hưng phấn đầy mong đợi, “Anh không thấy nó rất thú vị sao? Lột da măt người khác rồi đeo lên mặt mình, nghe thôi là đã thấy thú vị rồi, hắn ta làm cách nào? Đó là thuật dịch dung trong truyền thuyết sao? Đeo da mặt người khác thì sẽ biến thành người đó thật à? Hắn ta dùng cái gì để giữ những tấm da ấy tươi sạch và đàn hồi? Thật thú vị, muốn trao đổi với hắn quá đi...”
“...” Hắn nên sớm nhận ra mới phải... So với Jack, Ive, hay bất cứ tên biến thái nào trong nhà tù của hắn, Mộc Như Lam chẳng bao giờ để hắn được bớt lo.
====
V38 mới để một chữ “Tắm” mà các nàng đã liên tưởng đủ thứ, V39 chơi hẳn hai chữ “Đè lên”, sao không thấy ai nói gì nhỉ...