Trở về Đế Vương Cung, đèn đuốc vẫn chưa tắt.
Phương Hy Văn và Hạt Tiêu đều đang đợi mình trở về.
Thấy Trần Hạo Hiên trở về thì Phương Hy Văn vội vàng hỏi: “Tình hình thế nào rồi?”
“Yên tâm đi, Hà Viễn Trí đã đồng ý sẽ giúp chúng ta vụ kiện rồi.
”
“Thật sao?”
“Đương nhiên là thật, chờ xem kịch vui đi.
”
Hai ngày sau.
Tòa án nhân dân thành phố Ninh Hạ chật kín người của tập đoàn Vạn Nam.
Tất cả người ở thành phố Ninh Hạ đều biết lần này Hạ Cơ Uyển thật sự muốn dồn Phương Hy Văn vào chỗ chết.
Một khi vụ kiện đầy đủ chứng cứ Phương Hy Văn sẽ muôn kiếp không trở lại được, mãi mãi không có ngày mai.
Vừa mới sáng sớm xe của tập đoàn Vạn Nam đã dừng ở cửa chính.
Hạ Cơ Uyển từ trên xe đi xuống, gây chú ý khắp nơi, vô cùng khí thế.
Một nhà Phương Hy Văn cũng đến ngoài Tòa án.
Lúc Hạ Cơ Uyển nhìn thấy Phương Hy Văn một lần nữa thì trong đôi mắt vẫn khinh thường như cũ.
Cô ta trực tiếp đi qua chỗ Phương Hy Văn.
“Phương Hy Văn, cô thật sự dám đến sao?”
Phương Hy Văn đã đến, cũng không sợ gì cả.
“Sao tôi lại không dám đến? Hạ Cơ Uyển, còn chưa chắc là ai thắng ai thua đâu.
”
Hạ Cơ Uyển cười vô cùng khoa trương: “Chuyện này có gì chưa chắc chắn chứ? Trong năm năm qua ít nhất chúng tôi cũng đã từng thưa kiện trên trăm vụ ở thành phố Ninh Hạ này.
Cô có từng thấy tôi thua chưa?”
Phương Hy Văn biết trong năm năm qua quả thật Hạ Cơ Uyển chưa từng thua.
Cô ta có người ở trong đó.
Danh Sách Chương: