“Có nghe nói chuyện gì chưa, nhà họ Tề gặp chuyện rồi.
”
“Nhà họ Tề có thể xảy ra chuyện gì chứ, tôi nhớ mấy ngày trong tiệc mừng thọ của Tề Minh Vương đã mời rất nhiều người ở Thành phố Ninh Hạ đến đấy.
”
“Tề Phong Lâm và Tề Minh Vương đều biến mất một cách kỳ lạ, thậm chí những nhân vật quan trọng của nhà họ Tề cũng rất lâu rồi không thấy xuất hiện nữa, nghe nói là bởi vì Tề Phong Lâm bí mật chế tạo vòng cổ chí tôn nên liên lụy cả cái nhà họ Tề, bầu trời của nhà họ Tế sụp đổ rồi!”
Nhà họ Phương cũng nhận được tin tức này.
Bà cụ Phương nhìn thấy Tề Phong Lâm gặp chuyện thì cả người đều đổ hết cả mồ hôi lạnh.
Bà ta vừa dùng khăn tay lau mồ hôi, đôi chân vừa tun lập cập.
Cuối cùng bà cụ Phương mới bình tĩnh lại.
“Tức chết mà, Tề Phong Lâm lại không quen biết với vị nhân vật tai to mặt lớn đó sao, uổng công trước đó tôi xem trọng cậu ta như thế.
”
“Đến vòng cổ chí tôn cũng do cậu ta làm giả đấy.
”
Bà cụ Phương quay đầu qua ném cho Phương Bảo Quyên một ánh mắt sắc lạnh.
“Tất cả cũng do cái ý kiến tồi tệ của cháu đấy.
”
“Bây giờ thì hay rồi, nhà họ Tề xảy ra chuyện rồi, chúng ta còn đắc tội với Trần Hạo Hiên nữa.
”
Phương Bảo Quyên bĩu môi nói: “Bà nội, chuyện này cũng không thể trách cháu được, có ai mà ngờ được Tề Phong Lâm lại dám bốc phét một chuyện chấn động như thế cơ chứ.
”
“Đã vậy còn dám làm giả vòng cổ chí tôn nữa chứ, nhưng theo cháu thấy thì tên Trần Hạo Hiên này cũng chưa chắc là loại tốt đẹp gì, anh ta mời bà đến tham dự hôn lễ của anh ta, chẳng lẽ vị nhân vật tai to mặt lớn đó thật sự sẽ đến tham dự hôn lễ của anh ta sao?”
“Tự ý vận dụng mối quan hệ của vị nhân vật lớn kia, anh ta cũng không tốt hơn Tề Phong Lâm bao nhiêu đâu.
”
Nếu như là ngày xưa thì bà cụ Phương có lẽ đã mắng chửi vài câu rồi.
Nhưng bà ta cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
“Đợi đến hôn lễ của họ rồi coi sao đã, nếu cậu ta không quen biết thì đừng hòng cưới Phương Hy Văn.
”
Phương Bảo Quyên chống nạnh khẽ nói: “Bà nội, cháu cảm thấy nhiều lắm là gặp qua một lần thôi, không tin chúng ta đến đó xem thử.
”
“Cậu Trần Hạo Hiên kia thật biết giả vờ mà, lần này lại để anh ta tránh được một kiếp nạn.
”
“Nếu như nhân vật lớn không chịu tham dự hôn lễ của anh ta thì cả anh ta và Phương Hy Văn đều sẽ mất mặt chết đi được, vả lại nhân vật tai to mặt lớn liệu có thật sự đủ tư cách so sánh với nhà họ Ngô sao?”
Ngoại trừ nhà họ Phương còn có một người liên quan đến việc này.
Người đó là Hạ Cơ Uyển.
Chuyện của nhà họ Tề vừa lan tin ra ngoài, quản gia của Hạ Cơ Uyển đã nhanh chóng xông vào phòng của Hạ Cơ Uyển.
“Cô chủ, xảy, xảy ra chuyện rồi…”
Khuôn mặt Hạ Cơ Uyển lạnh lùng và nhẹ nhàng nói: “Xảy ra chuyện rồi sao? Tên khốn Tề Phong Lâm đúng là không biết phân biệt nặng nhẹ mà, sao thế, anh ta đã đánh chết Trần Hạo Hiên rồi sao? Đã chơi chết Phương Hy Văn rồi sao?”
“Chú Dương, Tề Phong Lâm ít nhiều gì cũng từng làm việc cho tôi, chuyện này ông hãy giúp anh ta che giấu một chút.
”
Sắc mặt Dương quản gia tối sầm lại và lắc đầu nguầy nguậy.
“Cô chủ, không, không phải đâu…”
Hạ Cơ Uyển chau mày lại: “Đều không phải, thế ông gấp gáp cái gì chứ.
”
Quản gia lắp bắp nói: “Cô chủ, là… là Tề Phong Lâm gặp chuyện lớn rồi!”
“Cái gì? Sao Tề Phong Lâm lại xảy ra chuyện chứ, hôm nay là sinh nhật của Tề Minh Vương, có rất nhiều người tề tựu ở nhà họ Tề đấy.
”
“Cô chủ, có hoàng đế đến cũng không có ích gì đâu!”
“Tề Phong Lâm dám tự ý chế tạo vòng cổ chí tôn!”
“Nhà họ Tề bị diệt môn rồi.
”
Hạ Cơ Uyển nghe thế thì toàn thân bất giác run rẩy cả lên.
“Tự ý chế tạo vòng cổ chí tôn sao? Anh ta to gan thật đấy!”
Quản gia vội vàng nói: “Không chỉ như thế đâu, cậu ta còn mượn danh tiếng của vị nhân vật tai to mặt lớn kia, phạm vào tội chết, đến hoàng đế đến cũng không cứu cậu ta nổi đâu.
”
Hạ Cơ Uyển vỗ vỗ ngực và nuốt nghẹn miếng nước bọt tỏ vẻ rất căng thẳng: “Giết chết người của nhà họ Tề, có ai đến nhà họ Hạ không?”
Quản gia lắc lắc đầu.
“Tạm thời chưa phát hiện.
”
Hạ Cơ Uyển lúc này mới thở phào nhẹ nhõm
“May quá, may quá, mặc dù tôi từng đi tìm Tề Phong Lâm nhưng bây giờ xem ra vị nhân vật tai to mặt lớn kia dù đang rất tức giận nhưng cũng không làm được công bằng công tâm.
”
“Hừ, lần này coi như Trần Hạo Hiên tốt số tránh được một kiếp nạn.
”
“Nhưng mà hôn lễ đầu tháng sau anh ta sẽ không may mắn như thế đâu.
”
Hạ Cơ Uyển vừa nói vừa lấy điện thoại ra gọi vào số của nhà họ Ngô.
Quản gia của nhà họ Ngô bắt máy lên: “Cô chủ Hạ, cô có chuyện gì thế?”
Đây là lần đầu tiên Hạ Cơ Uyển gọi cho nhà họ Ngô kể từ khi được ấn định hôn lễ.
“Tôi có một chuyện muốn cầu xin cậu chủ của các ông.
”
“Tôi nghe nói vị nhân vật tai to mặt lớn đến từ Bắc Giới vẫn chưa đi và vẫn còn đang ở Thành phố Ninh Hạ.
”
“Tôi hy vọng cậu chủ của các người có thể thử mời người đó tham gia hôn lễ của chúng tôi xem được không.
”
“Giữa chúng tôi có chút hiểu lầm, tôi cũng muốn đứng trước mặt giải thích rõ ràng.
”
Danh Sách Chương: