Diệp Lan Hoa rất tức giận, hậu quả nghiêm trọng khôn lường, bà ta phất tay áo, nói: “Tôi tự đi được, không cần ông đuổi! Ông nhớ cho kỹ, hôm nay con trai ông đánh tôi hai cái, ông cũng đánh tôi một cái! Đúng, đúng là tôi đến thành phố Giang Châu tìm cậu ta là phá vỡ quy củ, nhưng nếu có ngày cậu ta dám đến tỉnh Tâm Hợp, ông sẽ biết hậu quả ra sao! Nhà họ Diệp sẽ là kẻ thù đầu tiên của cậu ta!”
Trần Cảnh Khôn gật đầu nhẹ, trên trán còn có vài nếp nhăn.
Sau khi đuổi Diệp Lan Hoa đi, thuộc hạ đến bên cạnh Trần Cảnh Khôn, hỏi: “Ông chủ, ông có muốn cho người sắp xếp chuyên cơ trở về không?”
Trần Cảnh Khôn lắc đầu nói: “Tôi còn có hẹn với một người, các cậu cứ về trước đi.”
Thuộc hạ vội vàng nói: "Ông chủ, thành phố Giang Châu rất nguy hiểm, hôm nay cả ba chiến thần không biết vì sao bỗng dưng lại chết ở nhà họ Nhan, Tây Vương và ba vị chiến thần đang cãi nhau loạn lên, ông chủ vẫn nên về trước đi.”
Trần Cảnh Khôn đứng trên tầng cao, quan sát hết thảy, cái gì cũng không giải thích, ông ta đi thẳng một mạch xuống dưới.
Lúc này, bên ngoài một quán cà phê ở thành phố Giang Châu.
Lý do hôm nay Phương Hy Văn không đi cùng bé Hạt Tiêu không phải vì cô phải đi bàn chuyện hợp tác mà là vì cô có hẹn với một người.
Tối hôm qua, người này đã gọi điện thoại nói muốn gặp cô.
Thế nhưng điều kiện tiên quyết lại là không được cho Trần Hạo Hiên biết chuyện hai người gặp nhau.
Người này chính là Trần Cảnh Khôn.
Phương Hy Văn đồng ý, đến trước giờ hẹn hôm đó, Lưu Phương Lan lại sống chết đòi đi theo, Phương Hy Văn chỉ đành đưa bà ấy đi cùng.
Còn chưa đến giờ, Trần Cảnh Khôn lái một chiếc Alto hàng cũ, trên xe bám đầy bụi bặm như được để không vài năm rồi vậy.
Sau khi xuống xe, trông ông ta cũng nhếch nhác, bẩn thỉu, quần áo mặc trên người cũng rách nát, còn không bằng cả một nhà thầu xây dựng nữa, cùng lắm cũng chỉ bằng một công nhân mà thôi.
Lưu Phương Lan vừa nhìn đã thấy ngạc nhiên vô cùng.
Bà ấy nghe nói trước đây Liêu Linh Lung cũng từng chạy trốn khỏi thủ đô, vậy thì bố của Trần Hạo Hiên cũng là người tỉnh Tâm Hợp.
Trần Cảnh Khôn của tỉnh Tâm Hợp sao lại nhếch ngác như vậy?
Đúng là không có gì đáng xem cả!
“Con gái, cái người này thấy con bây giờ phát đạt liền cố ý muốn đến mượn tiền con à.
Mẹ cũng chưa từng nghe cái thằng khốn Trần Hạo Hiên nhắc đến lão già này.
Con xem giấy phép của cái xe Alto hàng cũ này của ông ta đều là do thành phố Giang Châu cấp phép, hoặc là sau khi đến thành phố Giang Châu thì thuê, hoặc là mượn của bạn bè.
Mượn xe thuê xe cũng chẳng thuê được cái nào tốt cả, cái xe rách này cũng đi thuê được sao? Đúng là già rồi còn giả vờ giàu có.” Lưu Phương Lan thì thầm nói.
Phương Hy Văn nhíu mày, trách móc nói: “Mẹ, mẹ đừng có điệu bộ như vậy được không? Vả lại bố chồng con từ xa đến gặp con đã là tốt lắm rồi.”
Lưu Phương Lan tức giận vô cùng, cái đứa con gái này của bà có vấn đề hay không vậy trời.
Cửa xe vừa mở ra, Phương Hy Văn lập tức chạy đến, giơ tay vẫy: “Bố chồng, lần đầu gặp mặt, con là Phương Hy Văn.”
Trần Cảnh Khôn xuống xe, cười ha ha: “Chào con chào con.”
Trần Cảnh Khôn đưa tay ra, tay ông ta rất bẩn, nhưng Phương Hy Văn không hề do dự mà nắm lấy.
Trong mắt Trần Cảnh Khôn dường như có hai tầng ý nghĩ.
Một là thật thà chất phác giống như một người bố vô hại, còn một tầng khác không ai có thể thấy được, ông ta đang nhìn Phương Hy Văn, đang đánh giá cô.
“Đúng là rất xinh đẹp, giống mẹ y đúc, cũng lương thiện nữa.” Trần Cảnh Khôn tự nhủ trong lòng.
Sau đó, ông ta lấy một giỏ đặc sản địa phương từ trong xe ra, nói với Phương Hy Văn: “Đây là đặc sản mà bố mang từ tỉnh Tâm Hợp đến đó, đều là nhà tự trồng cả, con có thích không?”
Lưu Phương Lan suýt nữa thì mở miệng mắng người, chỗ này đều là từ tỉnh Tâm Hợp mang đến ư? Đây là lần đầu bà thấy mấy cái thứ cổ hủ này đấy.
Phương Hy Văn chỉ nhẹ nhàng cười, nói: “Bố chồng, lần sau bố không cần mang nhiều thế đâu, bố ngồi xe đến đây mang nhiều đồ đi phiền lắm.
Nhưng mà dù sao bố cũng mang đến rồi, con rất thích ạ.”
Danh Sách Chương: