Tất cả người tới ở ngoài cửa đều là người của Mãnh Long Điện.
Hơn trăm người bao vây nơi này, trong ánh mắt của bọn họ đều là sự tức giận.
Người vừa xuất hiện thì giọng cũng đã đến.
“Thằng nhóc Thiên Đao, dám tìm kiếm dấu vết của Mãnh Long Điện.
”
“Hôm nay ai trong các người cũng đừng mong thoát được.
”
Trăm người bao vây bên ngoài Mãnh Long Điện, bắt ba ba trong hủ.
Trần Hạo Hiên thấy thế chỉ khinh thường cười một tiếng: “Chỉ dựa vào các người sao?”
Người của Mãnh Long Điện ở bên ngoài cười ha hả: “Quả thật không thể không thừa nhận là Thiên Đao rất mạnh.
Nhưng dù Thiên Đao có mạnh hơn nữa thì các người chỉ có hai người, có thể lật trời được sao?”
“Ngoan cố chống cự.
”
“Hôm nay không chỉ chúng tôi muốn tự tay giết anh mà còn muốn hành hạ vợ con của anh đến chết.
Để cho Thiên Đao biết bọn họ đã gieo hậu quả xấu gì thì sẽ có người đến trả lại.
”
Người dẫn đầu có hình xăm trên mặt, vô cùng khí thế nhưng anh ta vừa nói xong thì đột nhiên có người bên cạnh đẩy đẩy anh ta.
“Nhị… nhị đương gia.
”
“Người đó, người đó…”
Nhị đương gia của Mãnh Long Điện hoàn toàn không coi đó là chuyện to tát gì, lạnh giọng nói: “Lo người kia là ai làm gì, đầu của anh ta cũng sẽ bị treo ở Bắc Giới mà thôi.
Đây chính là sự sỉ nhục lớn nhất từ trước đến giờ dành cho Thiên Đao.
”
Nhưng người ở bên cạnh nhị đương gia vẫn đang không ngừng kéo kéo ống tay áo của anh ta.
“Nhị đương gia, nhị đương gia, Không, không phải đâu.
”
“Không phải đó là Hồng Thanh Vũ sao?”
Nghe thấy ba chữ Hồng Thanh Vũ, cuối cùng nhị đương gia cũng tỉnh táo lại từ trong sự tự cao.
Trong đầu của anh ta sụp đổ trong phút chốc, biển núi nổ tung.
Tất cả tín ngưỡng, tất cả sự kiêu ngạo đều hóa thành mây khói vào giờ phút này.
Sát thần Hồng Thanh Vũ?
Là Hồng Thanh Vũ một mình trấn giữ cửa ải, nghìn người không thể qua được sao?
Nghe nói trong biên giới Bắc Giới anh ta chỉ đi theo một người, Thiên Đao Vương Thái Cực Hoàng Bảo, Trần Thái Cực.
Danh Sách Chương: