Hồng Thanh Vũ nghe vậy thì lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
Hóa ra là chuẩn bị quan tài.
"Anh yên tâm, bây giờ tôi sẽ đi chuẩn bị ngay.
Tôi nhất định sẽ sử dụng loại gỗ lim tốt nhất để tạo thành cái quan tài lớn nhất.
”
Hồng Thanh Vũ lấy điện thoại ra, tìm một cửa hàng bán quan tài nổi tiếng ở thành phố Ninh Hạ.
"Chuẩn bị một cái quan tài cho tôi, chúng tôi cần phải có sau nửa tiếng đồng hồ nữa.
”
Tại thời điểm này.
Bên trong tập đoàn Vạn Nam, sự ồn ào đã lên tới đỉnh điểm.
Vô số người đang reo hò vì tập đoàn Vạn Nam chính thức được đưa ra thị trường, trong mắt rất nhiều người đều nhìn Hạ Cơ Uyển giống như đang nhìn một gốc cây rụng tiền.
Một tháng sau, Hạ Cơ Uyển sẽ kết hôn với người nhà họ Ngô.
Đến lúc đó, nhà họ Hạ sẽ thực sự là phượng hoàng bay lên đầu ngọn cây.
Khi ồn ào náo động lạ thường, Hạ Cơ Uyển cầm điện thoại di động ra xem.
Thời gian đã đến.
Hiện tại, Phương Hy Văn nên làm theo yêu cầu của cô ta, quỳ gối xuống ở gần chuồng chó đi.
Quả nhiên, giọng nói của một phóng viên vang lên, đã thu hút sự chú ý của mọi người tại đây.
"Phương Hy Văn, cô vậy mà vẫn còn mặt mũi đến tập đoàn Vạn Nam!”
Một âm thanh như thác lũ đổ về, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Toàn bộ các vị khách hôm nay của tập đoàn Vạn Nam đều đứng về phía tập đoàn Vạn Nam.
Bọn họ đều là nô lệ tiền bạc của Hạ Cơ Uyển.
Trước khi đến đây, Phương Hy Văn cũng đã suy nghĩ rất kỹ.
Nhưng vì bảo vệ con gái của bản thân, vì không để Đồng Quân Ngôn làm chuyện xằng bậy, để bảo vệ căn nhà có thể bị gió thổi bay trên Núi Rác; cô vẫn tới.
Nhục nhã thì cứ nhục nhã.
So với sự sống chết của con gái mình, đó chẳng là gì.
So với cuộc sống của ông lão ấy, đó chẳng là gì cả.
Ông ấy đã quá già rồi, không thể rời khỏi Núi Rác, thậm chí đi nhặt ve chai cũng rất khó khăn.
Hạ Cơ Uyển trông thấy Phương Hy Văn bước đến, khuôn mặt tràn ngập ý cười.
Cô ta vậy mà còn đặt ly rượu xuống, tiến về phía Phương Hy Văn.
"Phương Hy Văn, sao lại là cô.
”
Hạ Cơ Uyển đi đến trước mặt Phương Hy Văn, cố ý mà lại cay nghiệt.
Sắc mặt của Phương Hy Văn vô cùng lạnh lùng.
Tại sao lại là cô, chẳng lẽ cô ta không biết ư?
Không đợi Phương Hy Văn kịp phản ứng, Hạ Cơ Uyển đã đánh đòn phủ đầu, thẳng tay tát vào mặt Phương Hy Văn một cái.
Cô ta mắng chửi: "Cô không thấy ngại hay sao, năm năm, hai chúng ta đã trốn tránh nhau suốt năm năm! Năm năm trước, chắc cô cũng biết rõ, ngay tại hôn lễ của tôi và chồng sắp cưới, cô đã gây ra chuyện gì, tạo thành vết thương tổn nặng nề đến nhường nào trong lòng tôi.
”
"Uổng công tôi coi cô như người bạn thân nhất, còn để cô làm phù dâu cho mình.
”
"Là một người phụ nữ, cô thậm chí chẳng có được chút liêm sỉ nào.
”
Phương Hy Văn vốn đã bị đóng đinh vào cột sỉ nhục nhiều năm nay, hôm nay Hạ Cơ Uyển lại đánh cho cô một cái bạt tai.
Mỗi một người có mặt ở đây dường như cũng có thể cảm nhận được sự tức giận của Hạ Cơ Uyển.
Bọn họ chỉ vào Phương Hy Văn: "Thật là đồ không biết xấu hổ, còn dám bước chân tới tập đoàn Vạn Nam!”
"Một người phụ nữ không biết xấu hổ thì thôi đi.
Đã năm năm trôi qua rồi, đến một lời xin lỗi cũng không có.
”
"Cô căn bản không xứng đáng được sống sót, không xứng được làm mẹ.
”
Có người còn nhổ nước bọt thẳng về phía Phương Hy Văn, mắng to: "Cút đi, thành phố Ninh Hạ này không chứa nổi cái đồ đàn bà như cô.
”
Thậm chí có kẻ trực tiếp bưng ly rượu vang đỏ lên, hắt vào mặt của Phương Hy Văn.
Phương Hy Văn đã sớm biết rằng hôm nay, cô sẽ bị chĩa mũi nhọn vào người.
Thế nhưng chỉ trong vòng chưa đầy một phút, cơ thể cô đã bẩn thỉu không thể tả nổi.
Dù vậy, cô vẫn không thể rời đi.
Hạ Cơ Uyển đứng trước mặt cô, kiêu ngạo nhìn cô chằm chằm.
Ánh mắt đó vậy mà lại đang ám chỉ bảo cô hãy kể hết mọi chuyện ra, bằng không thì cô ta sẽ không cứu giúp cô và con gái của cô.
Ước chừng khoảng năm phút đồng hồ, tiếng mắng chửi càng lúc càng lớn hơn, giọng nói lấn át cả núi cao và biển lớn.
“Phương Hy Văn, nếu cô không nói, tôi cũng chẳng có thời gian lảm nhảm với cô nữa đâu.
” Hạ Cơ Uyển lại dùng sức nhấn mạnh giọng điệu một lần nữa, không còn chỉ là ám chỉ mà đang bức bách Phương Hy Văn.
Phương Hy Văn nghĩ tới dáng vẻ con gái cô ngã xuống từ trên cần trục hình tháp, nghĩ tới dáng vẻ ông già cứu mình khỏi dòng sông.
Nước mắt cô lăn dài trên má.
Trong mắt chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng sâu thẳm.
Cuối cùng, Phương Hy Văn cúi thấp đầu xuống, nói với Hạ Cơ Uyển: "Tổng giám đốc Hạ, thành thật xin lỗi! là Phương Hy Văn tôi không biết xấu hổ, ngày hôm đó là tôi đã chủ động quyến rũ chồng sắp cưới của cô ngay trong đám cưới.
Cô xem tôi là người bạn thân nhất, còn tôi lại là một kẻ vô liêm sỉ.
”
Giờ phút này, danh dự của Phương Hy Văn đang bị chà đạp một cách tàn nhẫn.
Nhưng mà cô không quan tâm.
Cô nhắm chặt hai mắt, nước mắt chảy ra từ nơi khóe mắt.
Trong tâm trí cô chỉ có mỗi hình bóng đứa con gái đáng yêu của mình.
Danh Sách Chương: