Phương Hy Văn nghe thấy giọng nói này, cũng như nhìn thấy ánh sao trong màn đêm tối vậy.
Cô vội vàng ngoảnh đầu lại nhìn, cơ thể yêu kiều ấy run nhẹ.
Vậy mà lại là Tề Phong Lâm!
Tề Phong Lâm có hôn ước với nhà họ Phương từ năm năm trước.
Hôm qua lúc Phương Hy Văn tuyệt vọng không tìm được ai giúp, cô gọi điện cho Tề Phong Lâm.
Không ngờ vậy mà anh ta lại xuất hiện ở núi rác vào lúc này.
Tề Phong Lâm cũng dần dần đi đến, khi đến giữa cửa, nhìn chằm chằm vào Phương Hy Văn, anh ta hơi bất ngờ.
Năm năm không gặp rồi, cho dù sống ở nơi tồi tàn như núi rác thì gương mặt tuyệt đẹp của Phương Hy Văn, thân hình tuyệt hảo của cô vẫn không kém đi một chút nào.
Ngược lại, nét đáng thương trên mặt cô làm anh ta muốn được bảo vệ cô.
Người của Tuần Thiên Các gặp anh ta lập tức bỏ cái vẻ ngông nghênh đi, liên tục xin lỗi.
“Thì ra là người của chỉ huy Tề, mạo phạm rồi, mời...”
Tề Phong Lâm cười với Phương Hy Văn, bàn tay làm động tác trông rất lịch làm: “Vào đi.”
“Cảm ơn.”
Tâm trạng Phương Hy Văn rất phức tạp, cô xin lỗi một tiếng rồi vội vàng xông vào núi rác.
Thế nhưng vào xong, cô đứng đơ cả ra.
Cô cứ tưởng bên trong núi rác bị san bằng từ lâu rồi, căn nhà cũ đã mất rồi, thi cốt của ông lão đã bị chôn vùi dưới đống rác rồi.
Thế nhưng không ngờ rằng chỉ trong một đêm, tất cả đống rác đã được dọn sạch rồi.
Thay vào đó là những chiếc cây xanh mới được trồng ở khắp nơi.
Cộng thêm nữa là một lăng mộ mới được xây bằng đá Đại Lý, nguy nga, tráng lệ.
Trên bia mộ mới được lập, tên của ông lão được viết một cách rồng bay phượng múa.
Rõ ràng là xây ngay trong đêm theo lời căn dặn.
Phương Hy Văn ngơ ra, kinh ngạc quay đầu lại: “Tề Phong Lâm, những thứ này là do anh làm sao?”
Tề Phong Lâm cũng ngơ ra.
Tối qua anh ta nghe tình hình chiến tranh, rằng thành phố Ninh Hạ đâu đâu cũng có đám cháy, rất nhiều nhân vật có địa vị chạy về phía này.
Anh ta cũng muốn đến để làm quen với vài nhân vật lớn.
Kết quả là anh ta về muộn quá.
Lúc anh ta đến nơi thì trận chiến kết thúc lâu rồi, bọn người nhân vật có địa vị đó cũng đi từ lâu rồi.
Chỉ để lại một núi rác, có người dặn dò là phải xây một lăng mộ cho các liệt sĩ.
Anh ta muốn qua đó xem xem, không ngờ lại trùng hợp, gặp được Phương Hy Văn đang bị giữ lại ở ngoài.
Nhìn nhan sắc tuyệt thế này của Phương Hy Văn, Tề Phong Lâm thấy rung động: “Đúng!”
“Nhận được tin nhắn cầu cứu của cô, tôi vội vàng đi từ chiến đội đến đây.
May mà còn kịp.
Chỉ tiếc là không kịp để cứu ông lão.”
“Nghe nói năm năm nay ông lão này vẫn luôn bảo vệ cô, người dũng cảm, trung thành như vậy xứng đáng được hưởng một tang lễ trang trọng.”
“Vậy nên tôi mới cho người xây dựng lăng mộ này.”
Phương Hy Văn nghe xong, cô cảm giác đầu óc mình bị chấn động.
Vậy mà lại là anh ta thật!
Tối qua người đốt Phong Hỏa Đài , gọi các anh hùng đến là anh ta.
Người cứu Hạt Tiêu là anh ta, người tiêu diệt Đổng Quân Ngôn cũng là anh ta.
Người cải tạo núi rác thành lăng mộ cũng là anh ta.
Tâm trạng Phương Hy Văn vừa phức tạp, vừa buồn bã.
Danh Sách Chương: