Ông ta lập tức gửi thư mời cho Trần Hạo Hiên và Phương Hy Văn.
Không chỉ hẹn họ tới mà còn muốn mời họ dẫn theo con gái tới.
Còn về phần bọn họ có tới hay không, không phải do họ chọn.
Trần Hạo Hiên tới tìm Phương Hy Văn và bé Hạt Tiêu, đang định đưa họ về nhà thì Thẩm Mộng Thần nói cô ta đang ở gần đấy, nên lại dứt khoát đi tới nhà họ Thẩm luôn.
Vừa vặn Thầm Trường Giang cũng muốn uống mấy ly với Trần Hạo Hiên, Trần Hạo Hiên cũng không khách khí.
Đặt bé Hạt Tiêu lên giường, Trần Hạo Hiên cẩn thận bắt mạch cho bé.
“Sao rồi anh?” Phương Hy Văn lo lắng hỏi.
“Bên kia hiểu rất rõ về y học, bọn họ muốn dùng Hạt Tiêu làm vật thí nghiệm.” Trần Hạo Hiên thành thật nói ra.
Phương Hy Văn giật mình: “Nhiều loại bệnh như vậy thì có thể điều trị hết được không?”
Trần Hạo Hiên còn nói: “Có thể, em phải tin tưởng anh.”
Vẫn may anh ta chưa kịp tiêm vi rút HIV AIDS vào người con bé, nếu không thì sẽ phiền phức to rồi.
Bây giờ trong thân thể Hạt Tiêu xuất hiện một hiện tượng lạ, Trần Hạo Hiên vẫn chưa nói cho Phương Hy Văn.
Tất cả virus trong thân thể Hạt Tiêu đều không có ảnh hưởng gì lớn tới cô bé.
Không hổ là con gái của mình.
Mấy đời người nhà họ Trần đã dùng qua các loại thảo dược, dù đi khắp thâm sơn cùng cốc cũng có kháng thể trời sinh với các loại độc và bệnh tật.
Lần đầu tiên Nhan Viễn Lương tiêm virus vào người Hạt Tiêu, phát hiện Hạt Tiêu không có bệnh, sau đó anh ta lại tiêm một lần nữa.
Rồi hết lần này tới lần khác, sau khi lần lượt tiêm như vậy thì Nhan Viễn Lương nhận ra vậy mà Hạt Tiêu không bị nhiễm bệnh.
Lúc này anh ta mới bắt đầu rút máu Hạt Tiêu.
Dòng máu mà các loại độc không thể xâm phạm chắc chắn là có giá trị nghiên cứu to lớn.
Sau khi xử lý xong tất cả, Trần Hạo Hiên nghĩ thầm chắc Hồng Thanh Vũ đã tiêu diệt xong nhà họ Nhan rồi.
Thầm Trường Giang cũng chủ trì xong bữa tiệc, Trần Hạo Hiên cũng uống với Thầm Trường Giang mấy ly.
Vừa ăn cơm thì điện thoại bên cạnh reo lên.
Trên điện thoại, không chỉ không có tin nhà họ Nhan bị diệt sạch mà còn có tin nhắn do Nhan Tinh Hải gửi tới.
Nhan Tinh Hải không những không chết, hơn nữa ông ta còn phách lối nói: “Trần Hạo Hiên, mười ngày sau, một đứa con trai khác của tôi sẽ trở về.
Đến lúc đó, sẽ có tiệc mừng cho nó, rất nhiều nhân vật nổi tiếng ở thành phố Giang Châu muốn tới, cậu và...!Đương nhiên, cậu có thể làm con rùa hèn nhát rụt đầu, chỉ là cậu đã giết con trai út của tôi, tôi nhất định sẽ không tha cho nhà họ Phương đâu!”
Trần Hạo Hiên chưa từng biết sợ phiền phức là gì.
“Được, tôi sẽ tới chúc mừng! Đúng rồi, còn có nhân vật lớn gì nữa à?”
Nhan Tinh Hải cười nói: “Cậu tới rồi sẽ biết thôi.”
Trần Hạo Hiên cố ý nói: “Quan hệ giữa tôi và Tây Vương cũng không tệ, ông có thể gọi thêm ông ta tới.”
Thầm Trường Giang cười, thật sự có thể giả vờ tới vậy ha.
Mọi người ở Tây Thành đều biết, Tây Vương là người thân thiết với người Tây Giới.
Anh là người trở về từ Bắc Giới, cho dù có là chiến thần Lục Thiên Huyền thì Tây Vương cũng không chào đón.
“Được thôi! Hy vọng lần sau cậu vẫn còn may mắn dùng Mũi tên xuyên mây giả mà không bị phát hiện ra nhé!” Thẩm Trường Giang bật cười thành tiếng.
Mười ngày sau, Lục Thiên Huyền đã trở về Tây Giới, sẽ không tới giúp Trần Hạo Hiên được, mà con trai lớn của ông ta cũng trở về rồi.
Tiệc ăn mừng này thực chất là một bữa Hồng Môn Yến.
Gửi tin nhắn xong, chuông điện thoại Trần Hạo Hiên lại vang lên.
Trần Hạo Hiên không vui nhận điện thoại, nói: “Hồng Thanh Vũ, vì sao nhà họ Nhan còn chưa bị diệt toàn bộ hả?”
Hồng Thanh Vũ trả lời: “Trần Gia, trực tiếp gi3t chết mọi người của nhà họ Nhan vẫn không thể nào giải hết nỗi hận trong lòng tôi.
Nhưng công chúa nhỏ bị bọn họ đối xử như vậy còn có một lý do khác.”
“Lý do gì cơ?” Trần Hạo Hiên cau mày hỏi.
“Người nhà họ Nhan vẫn còn có chỗ dựa khác! Hơn nữa, chỗ dựa này nhất định sẽ khiến anh thấy hứng thú đó!” Hồng Thanh Vũ không có diệt trừ nhà họ Nhan là vì anh ta phát hiện ra một việc vô cùng hay ho.
Trần Hạo Hiên vội hỏi.
“Là ai?”
“Là...”
Danh Sách Chương: