Mục lục
Người Vợ Bé Nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Dựa vào đâu mà anh khẳng định anh ấy sẽ không muốn có tôi?” Kiều Hy hỏi anh ta.

"Bởi vì bảy năm trước, đã có một chuyện xảy ra, Vụ việc lúc bấy giờ đối với Lục thiếu gia là một đả kích lớn, khiến anh ta sau đó không có hứng thú với phụ nữ ..."

"Rốt cuộc thì anh ta đã chịu đả kích gì bảy năm trước vậy?” Kiều Hy không thể không hỏi anh ta.

"Cô có muốn biết không? Tôi sẽ nói với cô khi cô làm người phụ nữ của tôi!”

"Quên đi!"

"Bí mật này là nút thắt mãi mãi của Lục thiếu gia, tôi không nói thì sẽ không ai dám nói cho cô nghe đâu.” Thẩm Thiếu Khiêm cố uy hiếp cô.

"Vậy thì hãy để những bí mật đó thối rữa trong bụng của anh đi.”

Thẩm Thiếu Khiêm thấy cô ấy không cắn câu, đột nhiên không hài lòng, nhấn mạnh: "Dù sao thì tôi cũng khuyên cô không nên kỳ vọng vào Lục thiếu gia, tôi có thể đảm bảo với cô rằng anh ta sẽ không chạm vào người phụ nữ đã ngủ qua với anh em và cháu trai của mình, cháu trai anh ấy. Diêu Tân Viễn lại là thứ cặng bã cướng bức phụ nữ, lựa chọn tốt nhất của cô chỉ có mình tôi mà thôi!”

"Ồ ... phải không?" Kiều Hy liếc nhìn anh một cách khinh bỉ. "Một người đàn ông cố tình lừa dối, nói là đã ngủ qua với tôi thì là lựa chọn tốt nhất cái quái gì?”

Nghe vậy, đôi mắt của Thẩm Thiếu Khiêm lóe lên một sự ngượng ngùng như bị phát hiện nói dối.

Sau đó anh bình tĩnh lại, nhìn cô: "Cái gì mà nói dối? Tôi vốn đã ngủ với cô rồi!"

Kiều Hy chớp mắt và hỏi anh ta: “Nếu anh thực sự ngủ với tôi, anh có thấy một con nốt ruồi đỏ trên ngực trái của tôi không?”

"Tất ... tất nhiên tôi đã thấy nó!" Thẩm Thiếu Khiêm trả lời.

"Khỉ!" Kiều Hy nhìn anh ta. "Tôi không có bất kỳ nốt ruồi đỏ nào trên ngực trái cả, đồ ngốc."

Nghe vậy, Thẩm Thiếu Khiêm: "..."

Cô bé này lừa anh ta?

"Lúc đó, tôi đã say rượu. Vốn đã hoa mắt, cũng không có nhìn rõ trên ngực trái cô có nốt ruồi đỏ hay không." Thẩm Thiếu Khiêm giải thích, "Dù sao thấy cô trên giường của tôi thì đã lên giường với cô rồi.”

"Hứ, còn muốn lừa tôi? Anh tưởng có quan hệ hay không bản thân tôi không có cảm giác sao? Cái ra giường đó rất sạch sẽ, không có vết máu nào, chẵn lẻ cái ấy của anh ngắn quá, không xuyên thủng được cái màng đó?”

"Cô đâu phải là trinh nữ, làm sao có thể có máu ..."

Nói đến đây, Thẩm Thiếu Khiêm dường như nhận ra điều gì, nhìn Kiều Hy với vẻ ngạc nhiên: "Cô … cô còn trinh hả?”

Người đàn ông nhìn cô như một cách kỳ lạ, rồi lại lắc đầu phủ nhận: "Điều này là không thể nào!"

"Tại sao không thể?" Kiều Hy nhìn anh một cách không phục, "lần đầu tiên có thể khiến người ta đau đến chết đi sống lại, tôi không thể nào ngủ như chết như vậy được! Do đó tôi dám khẳng định tôi và anh không hề có quan hệ!”

Kiều Hy thấy chiếc xe đã đậu ở trước cửa nhà họ Lục, nên sau khi nói những lời này, cô đã sẵn sàng xuống xe.

Tuy nhiên, lúc này, Thẩm Thiếu Khiêm nắm lấy tay cô ta, người đàn ông nhìn cô với sự ngạc nhiên: "Những gì cô nói là sự thật? Cô vẫn là gái trinh?”

"Sửa lại một chút, ba ngày trước thì phải, bây giờ đã không phải rồi!”

"Cái gì?" Khuôn mặt của Thẩm Thiếu Khiêm tối sầm lại ngay lập tức, những ngón tay nắm tay cô gái siết chặt hơn, "Lần đầu tiên của cô cho ai rồi?”

"Còn ai khác ngoài người anh em có bệnh sạch sẽ đó của anh.” Kiều Hy quay đầu lại để nhìn anh, ánh mắt cô đã mang sự đồng cảm và thất vọng, "Có vẻ như anh thực sự không biết đủ về Lục Lập Tiêu,người phụ nữ ngủ qua với anh em và cháu trai của mình anh ấy vẫn có thể ngủ. Vì vậy, Thẩm đại thiếu gia, anh có thể dưỡng sức đi! Đừng phí công dùng những thủ đoạn nhàm chán đó để chinh phục tôi nữa!”

Nói xong, Kiều Hy xuống xe.

Để lại Thẩm Thiếu Khiêm ngồi trong xe, suy nghĩ của anh ta hơi hỗn loạn.

Cuộc gặp gỡ này hoàn toàn thay đổi cách nhìn của anh ấy về Kiều Hy.

Trước đây anh luôn nghĩ rằng cô là một người tham lam, đào mỏ, thành thục, không đứng đắng. Nhưng tự nhiên bất ngờ biến thành một người lương thiện, luôn giúp đỡ trẻ mồ côi, là nữ thần kiên cường độc lập và tràn đầy năng lượng tích cực.

Thẩm Thiếu Khiêm cảm thấy rằng nhận thức của anh bị cô làm đảo điên.

Điều quan trọng nhất là cô ấy vẫn còn trinh.

À không, bây giờ thì không còn nữa.

Khi lần đầu tiên của cô ấy đã trao cho Lục thiếu gia, Thẩm Thiếu Khiêm cảm thấy giận dữ.

Giận đến nổi thở hốc, nhưng lại chẳn biết mình đang giận ai.

Anh chỉ hối tiếc vì anh không thực sự có được cô ấy lúc trong phòng ở câu lạc bộ.

Nếu không, lần đầu tiên của cô gái này đã thuộc về anh ấy.

Kiều Hy bước vào cửa Lục gia, nghĩ đến Lục Lập Tiêu nói rằng anh sẽ quay lại chiều nay.

Bây giờ đã là năm giờ chiều, cũng không biết anh ta đã về chưa.

Cô gái đang nghĩ thì cô thấy ba người đang đi về phía cô.

Ngước mắt lên, người đầu tiên cô nhìn thấy là Lục Lập Tiêu, nét mặt cô ngay lập tức thả lỏng, khóe môi hơi nhếch lên.

Cô đang định chào hỏi anh, thì thấy ánh mắt của đối phương cố ý bỏ qua cô, không nhìn vào mắt cô.

Lúc này Kiều Hy mới phát hiện theo sau anh ta còn hai người, một là Diêu Phụng Nghi, và người kia là một người đàn ông cao to lạ mặt, độ tuổi trung niên.

Nhìn vào bộ dạng người đàn ông trung niên rất nghiêm túc, khí phách sang trọng khác với người bình thường, lông mày trông hơi giống Lục Lập Tiêu, Kiều Hy đoán đây nên là người cha nhà họ Lục.

Rất rõ ràng, biểu hiện của Lục Lập Tiêu bây giờ là cố ý tránh né cô ấy trước mặt cha của anh ta, không muốn có chút quan hệ gì với cô ta.

Kiều Hy cũng không muốn tự chuốc lấy cái nhục, lặng lẽ lấy cặp sách của mình, cúi đầu đi về phía tòa nhà phụ.

Tuy nhiên, ánh mắt của Lục Diệu Dương rơi trên người cô gái, nằm trên đôi mắt của cô gái, và có một cái nhìn kì lạ trong mắt anh. “Cô ấy là ai?”

Nghe vậy, Lục Lập Tiêu không nói gì, nhưng Diêu Phụng Nghi giành trả lời: "Đây là người Tân Viễn mang đến!”

"Bạn gái của Tân Viễn?"

"Không hẳn, chỉ là người phụ nữ chơi chơi thôi." Mẹ Lục nói với giọng khinh miệt.

Cha Lục đột nhiên giận dữ nói: "Hồ đồ! Cái thứ con gái này sao lại có thể đem vào nhà chúng ta?”

Kiều Hy, người vẫn chưa đi xa, nghe thấy lời này, sắc mặt tối sầm lại.

Trong lòng cô buồn bã, không phải vì lời nói của cha mẹ nhà họ Lục mà là vì Lục Lập Tiêu đã không nói gì cả.

Haizz, quan hệ giữa họ vốn là một mối quan hệ nam nữ trên hợp đồng, cô ấy cần quyền thế của anh ấy để thoát khỏi kiếp tù tội, mà người đàn ông đó thì cần thân thể của cô ấy, mọi người đều chỉ lấy thứ mình cần thôi.

Chẵn lẻ hy vọng Lục Lập Tiêu có thể giống như một người bạn trai, đứng ra bảo vệ cô khi nghe ai đó nói xấu cô?

Nhưng anh ấy rõ ràng có nói qua có anh ấy thì không ai dám bắt nạt cô mà.

Ok, Kiều Hy thừa nhận cô thật sự đã có hy vọng vào anh ấy, như vậy thật không tốt …

Có vẻ như cảm thấy tâm trạng của cô gái không tốt, khóe mắt của Lục Lập Tiêu nhìn Kiều Hy một cái.

Lúc này, cha Lục hỏi anh: "Đúng rồi Lập Tiêu! Sao không thấy Tân Viễn vậy?”

"Tôi sắp xếp cho nó đi Lâm Thành, trong thời gian sắp tới sẽ không có thời gian về đây.”

"Tân Viễn không nhỏ hơn Lập Tiêu bao nhiêu, nhưng nó vẫn không được chững chạc, cho nó bên ngoài học hỏi kinh nghiệm nhiều một chút cũng tốt.” Diêu Phụng Nghi nói.

Quay lại căn phòng trong tòa nhà phụ, Kiều Hy mở túi sách của mình, lấy ra bức thư do Bà Dung đưa cho cô, mở nó ra với vẻ mặt trịnh trọng.

Mười năm rồi! Mỗi ngày, cô cũng mong đợi lá thư từ anh Dịch Thần, mỗi ngày cô đều mong chờ cậu bé quay lại đón cô như những lời hẹn ước lúc nhỏ, đưa cô rời khỏi bể khổ.

Nhưng mỗi ngày cô cũng thất vọng, cậu bé không có tin tức gì sau khi rời đi, chưa bao giờ quay lại, chắc là đã sớm quên rồi.

Nay, Kiều Hy đọc xong nội dung của bức thư, đã có thể kết luận rằng anh Dịch Thần không hề quên cô ấy, anh ta có viết thư gởi về mỗi tháng, nhưng giống như Bà Dung đoán, những lá thư đó bị cha mẹ Kiều gia chặn đi hết rồi.

Một chi phiếu mười vạn, đây là của anh Dịch Thần hỗ trợ cho phí sinh hoạt của trại mồ côi, mỗi tháng đều có. Những lần trước chắc cũng bị vợ chồng Kiều Liên Kim bỏ túi riêng rồi.

Kiều Hy nghĩ về lần trước gặp cái bóng lưng đó ở Lâm Thành, anh Dịch Thần chắc đã trở thành một luật sư giỏi rồi nhỉ.

Không ngờ một cậu bé đầy lý tưởng lúc xưa bây giờ đã thành một người thành công như vậy.

Trong thư anh ấy hứa sẽ chịu mọi trách nhiệm kinh phí của trại mồ côi, để Kiều Hy không cần phải lo lắng nữa, cũng không bị trại mồ côi liên lụy nữa, để cô ấy có thể đi thủ đô tìm anh.

Đọc đến đây, mắt Kiều Hy đã đầy nước mắt.

Nếu cô ấy có thể nhìn thấy những lá thư này sớm hơn, trước khi cô biết Lục Lập Tiêu ... cô ấy chắc sẽ rời khỏi nơi đây để đi thủ đô.

Như vậy cô ấy sẽ không bị đem cho Diêu Tân Viễn, sẽ không lỡ tay đánh người đàn ông bị thương, và sẽ không thể bán thân cho Lục Lập Tiêu ...

Có lẽ bây giờ, mọi thứ sẽ khác.

Thật không may, sau khi đã qua thì không có cơ hội làm lại từ đầu nữa.

Có lẽ đây là định mệnh ... Cô ấy với anh Dịch Thần, đã không còn hy vọng nữa rồi.

Anh Dịch Thần chỉ là giấc mơ thời thơ ấu của cô, ngay cả khi điều đó là không thể, cô để bên người, lúc nào cũng có thể nhìn, có thể tưởng tượng cũng tốt.

Kiều Hy nghĩ vậy, đặt lá thư dưới quyển sổ ghi chép trong ngăn kéo, cẩn thận cất lấy nó!

Sau đó luộc cho mình một bát mì tôm ăn, coi như xong một bữa tối!

Lúc mười giờ tối, cánh cửa phòng của cô gái bị đẩy ra một cách đúng giờ.

Kiều Hy vẫn chưa ngủ, nằm giường với trò chuyện WeChat với Khả Tâm, nhấc mắt lên nhìn Lục Lập Tiêu mặc bộ đồ ngủ xuất hiện trong phòng cô, cô đặt điện thoại xuống một cách tức giận, quay đầu lại và giả vờ ngủ.

Nhắm mắt cô cũng có thể cảm thấy sự trũng xuống của giường, một cơ thể ấm áp, ẩm ướt đằng sau cô đang tiến về phía cô, ngực anh áp sát vào lưng cô.

Sau đó, một bàn tay lớn đặt lên eo cô từ phía sau.

Kiều Hy đẩy bàn tay lớn ra khỏi người di chuyển về phía mép giường, cố gắng tránh xa anh ra.

Tuy nhiên, người đàn ông đằng sau vẫn bám đuổi theo. Lần này bàn tay lớn không đặt trên eo cô, nhưng nó vỗ nhẹ vào cái mông nhỏ của cô gái.

“Đừng chạm vào tôi.” Cô gái lẩm bẩm tức giận.

Lục Lập Tiêu hơi khẽ vểnh môi và hôn lên tai cô từ phía sau. "Giận tôi không quan tâm đến lúc chiều?”

"Tôi có gì phải tức giận chứ, mẹ anh nói đâu có sai. Tôi là người phụ nữ của Diêu Tân Viễn, đâu phải là của anh. Bây giờ cái giường tôi đang ngủ cũng là của anh ấy, anh đến để làm gì?”

Nghe vậy, Lục Lập Tiêu cắn vào tai thùy xinh xắn của cô gái một cái, coi như trừng phạt: “Không được nói bậy! Đây là Lục gia, tất cả những thứ ở đây, bao gồm cả cái giường này, cả cô đều là của tôi.”

Nói xong, người đàn ông quay người ngồi dậy, đè lên người cô gái, ánh mắt như có ngọn lửa tình đang thiêu đốt: “Những clip trên ipad, trong đó các tư thế với kỹ thuật cô đã tìm hiểu và học được chưa? Ngoan, tối nay biểu diễn cho tôi xem nào!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK