Mục lục
Người Vợ Bé Nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy Lục Lập Tiêu bước vào, Thẩm Thiếu Khiêm như phản xạ có điều kiện rút khỏi người Kiều Hy.

Động tác rút khiến anh suýt trẹo cả lưng.

“Lục thiếu gia, sao anh lại đến rồi?”

“Người của tôi, chẳng lẽ tôi không đến xem được?” Lục Lập Tiêu hỏi ngược lại.

Câu nói này đã chứng tỏ chủ quyền đối với Kiều Hy, cũng ngầm mang mùi thuốc nổ.

Nhìn Thẩm Thiếu Khiêm vẫn chưa làm gì, Lục Lập Tiêu nhắc nhở: “Thẩm thiếu gia, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy.”

“Ờ….vậy 2 người nói chuyện đi.”

Thẩm Thiếu Khiêm không cam tâm đưa mắt nhìn Kiều Hy 1 cái, nói thêm: “Tôi đợi ở bên ngoài.”

Đợi khi Thẩm Thiếu Khiêm rời khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại, bầu không khí nặng nề phát ra từ Lục Lập Tiêu đã hoàn toàn bao vây cả phòng bệnh. Khiến Kiều Hy đang nằm trên giường, nhận lấy ánh mắt sát khí của anh sắp nghẹt cả thở.

Cô gái không dám nhìn thẳng vào anh, căng thẳng dùng tay bấu lấy cái ra giường phía dưới.

Lúc này, bầu không khí thật im lặng!

Cả phòng bệnh, chỉ nghe thấy hơi thở của Lục Lập Tiêu.

Đó là vì Kiều Hy nín thở, ở trước mặt anh ngay cả hít thở cô cũng không dám.

Quả nhiên, ngày này rồi cũng đã đến rồi ư?

Cũng đúng, nói rõ ràng từ sớm cũng tốt thôi.

Kiều Hy biết, lần này bỏ trốn thất bại xem như mọi chuyện chấm dứt rồi.

Bây giờ cô chỉ hi vọng Lục Lập Tiêu có thể nhìn bộ dạng tàn tạ đáng thương này của cô mà bớt giận 1 chút.

Gặp mặt vui vẻ, chia tay yên bình, chỉ cần anh không trút giận trừng phạt cô, Kiều Hy ngày mai sẽ ăn chay niệm phật, cúng dâng tấm ảnh của Lục Lập Tiêu, cảm tạ anh tha chết cho mình.

Trong 2 phút im lặng đáng sợ ấy, Kiều Hy cảm thấy mình sắp không nín thở nổi nữa.

Nếu như cô thật sự nghẹt thở mà chết, cũng tốt hơn là bị anh đánh chết!

Đây có được gọi là lấy cái chết tạ lỗi không? Liệu Lục Lập Tiêu có lấy xác cô hành hạ không nhỉ?

Cuối cùng, người đàn ông đó cũng mở miệng: “Thấy đỡ hơn chưa?”

“Chưa! Toàn thân em bây giờ đau nhức cả lên, muốn động đậy cũng không được. Bác sĩ nói em đã bị đánh gãy cả xương sườn, trên dưới toàn thân có mấy chục vết thương nghiêm trọng khác nhau, đã sốt li bì 3 ngày liền, vừa từ quỷ môn quan trở về đấy. Giờ tuy tỉnh rồi, nhưng vẫn không hồi phục như trước được, não còn có thể để lại di chứng nữa….”

Kiều Hy cố gắng nói cho bệnh tình của mình nghiêm trọng ra, hi vọng Lục Lập Tiêu có thể nhìn bộ dạng đáng thương thảm hại mà tha cho mình lần này.

Người đàn ông đó sau khi nghe cô kể lể khóc lóc đủ 3 phút, lại hừm lên 1 tiếng: “Đáng đời!”

Kiều Hy:“……”

Nhìn Lục Lập Tiêu đột nhiên tiến về trước, đứng ngay đầu giường giương tay lên, Kiều Hy sợ đến nỗi nhắm chặt mắt lại.

“Mặt em mới bị đánh, vẫn còn sưng lên……Anh có thể nhẹ nhàng 1 tí được không?”

Tuy nhiên điều khiến cô ngạc nhiên, cái tát mà cô dự đoán trước đã không xảy ra.

Ngược lại, đôi tay ấy chỉ đặt lên trán cô xem nhiệt độ, không thể nói là dịu dàng, nhưng bàn tay chai chai ấy lại nhẹ nhàng, cố ý tránh khỏi vết thương trên đầu cô.

“Xem ra hạ sốt rồi đấy!”

Nghe Lục Lập Tiêu nói câu này, Kiều Hy kinh ngạc mở mắt ra, nhìn anh.

Người đàn ông đó dán mắt vào chén cháo trên hộc tủ cạnh giường, bưng lên và vứt vào sọt rác.

“Nguội hết rồi, có gì ngon chứ? Để anh mua canh gà cho em.”

Kiều Hy há hốc miệng, ngạc nhiên nhìn anh “... …”

Lục Lập Tiêu không nói gì nữa, quay lưng gọi trợ lý đi mua canh gà.

Rất nhanh, canh gà đã được mang tới.

Người đàn ông đó ngồi ở vị trí đầu giường mà Thẩm Thiếu Khiêm trước đó đã ngồi, đút cho Kiều Hy ăn.

Cô gái còn ngoan hơn hồi nãy, mở to miệng ra húp từng muỗng một, đôi mắt đen láy cẩn thận quan sát thần sắc của Lục Lập Tiêu.

“Em sai rồi!”

Kiều Hy mở miệng, cẩn thận nói ra 1 câu như vậy.

Nghe thế, Lục Lập Tiêu khựng muỗng canh trên tay lại, cúi đầu nhìn cô.

“Em thật sự biết lỗi rồi.” Kiều Hy nói tiếp.

Tay Lục Lập Tiêu lại tiếp tục múc 1 muỗng canh, ngữ khí không rõ là vui hay giận: “Còn trốn chứ?”

“Không…dám nữa đâu!!”

Kiều Hy lo bộc bạch, canh chưa kịp nuốt vào, do nói chuyện mà tràn xuống khóe miệng.

Lục Lập Tiêu nhanh tay rút ra tờ khăn giấy, giúp cô chùi đi nước canh trên miệng, không có biểu thị gì sau lời nói hồi nãy của cô gái.

“Chú Lục, em chỉ nằm được thôi, như vậy uống canh không tiện tí nào. Hay là anh đừng dùng muỗng đút em nữa…..Dùng miệng đút em đi?” Kiều Hy đột nhiên yêu cầu.

Nghe vậy, Lục Lập Tiêu: “... ...”

Người đàn ông đó im lặng nhìn cô 5s, sau đó húp 1 muỗng canh gà trên tay mình, chuẩn bị cúi đầu xuống dùng miệng đút cho cô thật.

Kiều Hy sau khi nói xong câu nói đó, đã cẩn thận thăm dò quan sát thần sắc trên mặt của Lục Lập Tiêu.

Nhìn thấy anh sáp lại gần mình, ngay lập tức có chút căng thẳng mở miệng ra.

Uống canh xong, cô gái còn chủ động hút chặt môi của Lục Lập Tiêu, không để anh rời khỏi.

Ánh mắt Lục Lập Tiêu bỗng nghiêm lại, cắn mạnh 1 cái trên môi của Kiều Hy.

“Ây da!”

Kiều Hy đau đến nổi bỏ miệng ra, nước mắt sắp tràn ra từ khóe mắt.

Chỉ thấy người đàn ông đó sau khi cắn cô, lại đột nhiên chủ động sáp lại gần, ngậm môi của cô gái, liếm sạch máu mà mình vừa cắn trên môi cô......

“Ư!”

Một nụ hồn khiến trong lòng Kiều Hy mừng rỡ, lại chống đỡ không nổi.

Lục Lập Tiêu như trút hết sự tức giận của mình mà mút thật mạnh, hầu như là dùng răng cắn. Sau khi hành hạ đôi môi mềm mại của Kiều Hy, lại dùng lưỡi đẩy răng của cô ra…..

Anh dùng cách này để trừng phạt và trút giận, trừng phạt cô bỏ trốn, trút giận vì sự bỏ trốn của cô đem lại tâm trạng không vui cho anh!

Không, đâu chỉ không vui! Ba ngày nay, đối với Lục Lập Tiêu dường như là cả sự dày vò.

Chỉ cần nghĩ đến cô mưu tính bỏ trốn cùng người đàn ông khác, nghĩ đến cô lúc nào cùng muốn chạy trốn khỏi bản thân, là như có 1 tảng đá nặng đè trên lồng ngực anh, khiến anh thở cũng không nổi.

Sự trống rỗng dâng lên từ đáy lòng đó, như chén thuốc độc ăn mòn xương, làm tê liệt thần kinh của anh vậy.

Cho nên lúc này, Lục Lập Tiêu lấy tay để trên ngực của Kiều Hy, dùng tay đè mạnh xuống phía bên trái lồng ngực cô, để cho cô cũng thử trải nghiệm cảm giác mà bản thân đã mang lại cho anh.

“Ư… …”

Cho đến khi Kiều Hy bị anh đè đến thở không được, phát ra hơi thở hổn hển đau đớn, người đàn ông đó mới bỏ miệng của cô ra. Chuyển sang ngậm vào vành tai cô gái, cắn mạnh 1 phát.

“Để tránh em bỏ trốn lần nữa, em nói xem có nên đánh gãy chân của em không?”

Nghe vậy, Kiều Hy bỗng ớn lạnh 1 cái.

Khẩu khí người đàn ông nghiêm túc, không giống như đang nói đùa.

“Em thật sự sẽ không chạy trốn nữa, anh yên tâm đi!”

Lục Lập Tiêu nghiêng đầu về 1 bên, lạnh lùng nhìn vào mặt cô, hiển nhiên là không tin tưởng.

“Em thề!”

Kiều Hy vừa định giơ ngón tay lên, nhưng lại bị cơn đau trên cánh tay khựng lại: “Úi! Tuy em không giơ tay được, nhưng quyết tâm thề của em là thật đó.”

Lục Lập Tiêu cười lạnh lùng: “Ngay cả chút đau cũng không nhịn nổi, làm sao để anh tin tưởng quyết tâm của em?”

Nghe vậy, Kiều Hy đành nhịn đau, nhấc tay ra khỏi chăn giơ lên.

Tay của cô trước đó bị người tên chị Hoa nhẫn tâm đạp 1 cái, cú đạp làm cả tay cô đều tê liệt, lúc này cô lấy tay ra mới thấy rõ vết bầm tím trên da, chỉ cử động nhỏ thôi đã đau nhức lắm rồi..

Nhưng Kiều Hy vẫn cắt chặt răng giơ lên, giương ra 3 ngón tay, thề trước mặt Lục Lập Tiêu.

“Em thề, sẽ không chạy trốn nữa đâu... …”

Nói xong, Kiều Hy nhìn Lục Lập Tiêu 1 cái.

Anh đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn cô, rõ ràng là đang đợi cô tiếp tục nói.

“Nếu như chạy trốn nữa, em sẽ biến thành đồ xấu xí!”

“Có khác gì với trạng thái của em bây giờ đâu?” Lục Lập Tiêu đánh giá, “Chả có gì gọi là thề độc cả.”

“Vậy thì nếu em chạy trốn nữa, sẽ thảm hơn bây giờ gấp 10 lần, vết thương trên người sẽ mãi không khỏi, đau đến mỗi ngày không ngủ được, gặp phải người đàn ông đều là tên đê tiện…Như vậy được chưa?”

Kiều Hy nói 1 hơi không ngừng, mắt nhìn sang Lục Lập Tiêu. Người đàn ông đó nếu không có biểu thị thì cô sẽ cứ giơ tay mãi như vậy.

Cuối cùng Lục Lập Tiêu cũng phản ứng, nhìn vết bầm trên tay của cô gái: “Còn đau không?”

“Đau! Đau lắm! Anh giúp em thổi đi sẽ hết đau liền.” Kiều Hy làm nũng đưa tay qua.

Nhưng lại bị Lục Lập Tiêu nắm lấy, ở vết bầm đậm màu nhất ấn mạnh 1 cái.

“Á, đau quá… …”

“Đau 1 tí để mà nhớ đấy.”

Lục Lập Tiêu liếc cô 1 cái, nhưng lại từ trong hộc tủ lấy ra lọ thuốc, nhẹ nhàng thoa lên tay cho cô.

Kiều Hy nhìn động tác quan tâm của anh, lông mi run nhẹ lên.

“Chu Trạm trong vòng 2 năm mở được công ty công nghệ, đều nhờ vào 1 người phụ nữ tên Phó Hoa giúp đỡ. Cha của cô gái đó là 1 xã hội đen thế lực của Nam Thành, cung cấp cho hắn tiền và sự thuận lợi, nhưng đồng thời cũng yêu cầu hắn giữ mối quan hệ lâu dài với Phó Hoa. Bây giờ công ty làm ăn lớn rồi, lại muốn cắt đứt với họ chạy ra nước ngoài, nhưng người ta có phải ăn không ngồi rồi đâu! Sớm đã phái người quan sát hắn rồi, hơn nữa vì vậy mà liên lụy tới em.”

Nghe Lục Lập Tiêu giải thích, Kiều Hy đã hiểu ra đám con gái đó đánh cô là vì chuyện gì. Thì ra là xã hội đen, khó trách ra tay nhẫn tâm đến thế, nếu như Lục Lập Tiêu đến muộn 1 chút thôi, bản thân có thể đã bị họ đánh chết rồi.

“Haiz!” Kiều Hy thở dài.

Kết quả lại cảm nhận tay mình đau nhói lên, bị Lục Lập Tiêu nắm mạnh 1 cái: “Trong lòng em đang tội nghiệp người đàn ông khác à? Có phải đang trông chờ hắn có thể cắt đứt được với cô gái kia rồi dẫn em đi không?”

“Không có!” Kiều Hy chỉ cảm thấy nếu không phải vì mình, có lẽ Chu Trạm cũng sẽ không bỏ học, không gấp gáp muốn thành công như vậy, dẫn đến nông nổi như bây giờ.

Nhưng nhìn sắc mặt Lục Lập Tiêu trầm lại, cô vội vàng nói: “Em chỉ đang tội nghiệp bản thân, hắn nói với em sau khi chia tay không quen bạn gái, không ngờ lại là thằng được con gái xã hội đen bao thế này, em lại bị tên đàn ông đê tiện gạt nữa rồi!”

Nghe vậy, Lục Lập Tiêu hừm nhẹ 1 tiếng, xì mũi khinh thường.

Nhưng sau đó nói thêm 1 câu: “Anh đã dạy dỗ bọn chúng rồi.”

“Dạy dỗ thế nào vậy?”

“Những ai đã ức hiếp em…vết thương bây giờ thảm hại hơn em gấp 10 lần.”

Nghe vậy, Kiều Hy kinh ngạc nhìn Lục Lập Tiêu: “Ba ngày nay anh không đến thăm em, là vì giúp em báo thù à?”

Lục Lập Tiêu không nói gì, nhưng trong lòng Kiều Hy đã dâng trào thổn thức.

Khoe mắt cay cay, có gì đó long lanh từ trong khóe mắt sắp tràn ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK