Mục lục
Người Vợ Bé Nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quả nhiên là yêu cầu biến thái!



Kiều Hy liếc nhìn Diêu Tân Viễn một cái, người vẫn đang ngủ trên ghế sofa, và cố tình nói với Lục Lập Tiêu: “Yêu cầu của chú họ có phần hơi quá đáng rồi đó?”



Nghe cô ấy gọi mình là chú họ, vẻ mặt Lục Lập Tiêu trở nên lạnh lùng hơn: “Có chơi có chịu! Cô muốn ngoan ngoạn chịu phạt hay là tôi ép buộc cô chịu phạt?”



Ý câu này nghĩa là: cô muốn ngoan ngoãn bị tôi chơi hay là tôi phải cưỡng bức cô?



Tên khốn này, nhất định phải có được cô ấy ư?



Nghĩ đến cảnh buổi chiều nguy hiểm như vậy, buổi tối đến phòng Lục Lập Tiêu không phải sẽ bị ăn hết sao?



Kiều Hy suy nghĩ một lúc và nhìn anh ta: " Nếu tôi thắng anh lần nữa, tôi có thể yêu cầu anh lấy lại hình phạt này phải không?"



Nghe vậy Lục Lập Tiêu đứng lên: “Tôi không chơi nữa!”



"Hả?"



"Nhớ đến phòng tôi đêm nay nha, tôi đợi đó!”



Lục lập Tiêu liếc nhìn cô một cái, sau đó anh quay người đi lên phòng mình.



Kiều Hy: "..."



Cô đã chưa thấy qua ai chơi bẩn một cách trắng trợn như vậy.



Đó là một vị tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, là nhân vật có thể gọi mưa gọi gió, tại sao có thể mặt dày đến như vậy?



Trên bàn, Đường Cảnh Thiên nhìn Kiều Hy với ánh mắt thông cảm và hỏi, "Cón muốn chơi nữa không?”



"Không chơi nữa!"



Kiều Hy cũng ngửa tay ra, bước sang một bên một cách tức giận.



Từ Khả Tâm nhanh chóng bỏ mảnh giấy trên tay xuống, đuổi theo: “Tiểu Kiều, tại sao tui cảm thấy bà lại bị tui cho xuống hố lần nữa vậy? Tui vốn đề nghị chơi trò này là để bà trừng phạt những người đàn ông xấu kia, nhưng ai ngờ lại để Lục Tổng trừng phạt bà, bà không vui thì hãy trút giận lên tui đi?”



Kiều Hy làm sao mà trút giận lên cô ấy được?



Cô chỉ lắc đầu một cách bất lực: "Thôi bỏ đi, ai kêu tôi thua kém hơn người ta!”



"Vậy bà phải làm sao? Thật sự đến phòng của Lục Tổng sao? Anh ta có bắt nạt bà không?”



"Tôi không biết!" Kiều Hy lắc đầu.



"Chắc là không đâu! Bà không nói là anh ta không quan tâm đến bà?” Từ Khả Tâm đoán, “Anh ta chắc sẽ không thật sự làm gì bà nhỉ?”



Thành thật mà nói, Kiều Hy không thể hiểu nổi Lục Lập Tiêu.



Đã muốn bỏ cô ấy thì tại sao lại đến sân bay bắt cô ta lại?



Anh đã bỏ chiếc cà vạt mà cô tặng anh, đem cô cho người đàn ông khác, sao bây giờ lại muốn có được cô ta?



Rốt cuộc thì người đàn ông đó có thể có bao nhiêu mâu thuẫn nữa đây?



Tâm trạng Kiều Hy rất xấu, tâm trí cô cũng không được tỉnh táo, cô bước ra ngoài trang trại dạo một mình.



Chỉ là ... cô phát hiện có một cái bóng cứ đi theo cô.



Cô gái quay lại, bước về phía cái bóng: "Thẩm Thiếu Khiêm, anh đi theo tôi để làm gì?”



Bị cô phát hiện ra, người đàn ông đứng sau cái cây cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng vẫn lên giọng: “Cái vườn này là nhà của cô hả? Tôi đi dạo thôi dựa vào đâu mà nói tôi đi theo cô?”



"Vậy anh dạo từ từ, tôi đi về!”



Kiều Hy không muốn đôi co với anh, cô muốn đi trở lại, lúc này, Thẩm Thiếu Khiêm lại ngăn trước mặt cô.



"Cô thực sự đi theo Diêu Tân Viễn?”



"Cái này liên quan gì đến anh?”



"Dĩ nhiên là liên quan! Vì chuyện tôi với cô tối hôm đó cô mới bị đem cho người đàn ông đó phải không?” Thẩm Thiếu Khiêm hỏi, “Tối hôm đó cô xuất hiện trong phòng của tôi … là do bị thuốc hả?”



"Đúng vậy, nếu không thì tôi có mù mới ngủ với anh!” Kiều Hy nói một cách giận dữ.



Ban đầu Thẩm Thiếu Khiêm vốn có chút tự trách bản thân mình, đang nghĩ có nên nói cô ấy nghe sự thật không.



Nhưng khi nghe cô gái nói với giọng điệu chê bai như vậy, ngay lập tức anh phẫn nộ, nắm chặt lấy tay cô: “Cái gì mà có mù mới ngủ với tôi? Bổn thiếu gia cao 186, khôi ngô tuấn tú, còn có cơ bụng sáu múi, kích thước cái đó cũng không nhỏ, bao nhiêu cô gái xếp hàng muốn lên giường với tôi, sao ngủ với tôi lại tội cho cô rồi?”



"Vậy phiền anh đừng để mấy cô gái đó đợi lâu, mau đi sủng hạnh mấy người đó đi, dùng nước mưa của anh mà tưới cho vạn vật đi, đừng bao giờ có liên quan gì tới con hồ ly tinh như tôi, coi chừng bị chảy!”



Kiều Hy chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi anh ta, nhưng giọng điệu kỳ quái của cô gái khiến Thẩm Thiếu Khiêm cau mày, bàn tay đang nắm lấy cô lại càng chặt hơn: “Kiều Hy, cô chê bai tôi như vậy có phải là do cô còn nhớ đến Lục thiếu gia không? Người đàn ông đó là anh rể của cô, vã lại bây giờ cô còn theo cháu trai của anh ta. Anh ấy đem cô cho người đàn ông khác rồi, sao cô còn đê tiện, không biết liêm sĩ mà đi quyến rũ anh ấy?”



"Anh cũng nói tôi đê tiện rồi, làm sao tôi biết liêm sĩ được? Hay là anh nói tôi nghe hai chữ đó viết sao đi?”



"Cô ..."



Khi Kiều Hy không màn đến sĩ diện thì khiến cho Thẩm Thiếu Khiêm không thể đỡ được.



Anh ấy nói rằng cô ấy đê tiện, không biết liêm sĩ, cô ấy lại tự hào về điều đó!



Nhìn vào đôi môi gợi cảm và quyến rũ của cô gái, Thẩm Thiếu Khiêm đột nhiên cảm thấy ngứa ngáy, muốn bịt nó lại.



Lúc nãy trong lúc chơi trò chơi, thấy Lục Lập Tiêu hôn cô một cách thích thú, anh đột nhiên muốn nếm thử con bé này!



Có phải có hương vị đặc biệt gì đó khiến người ta nghiện ngập, làm cho Lục Lập Tiêu say đắm.



Nghĩ đến đây, Thẩm Thiếu Khiêm đột nhiên cúi đầu hôn cô, nhưng trước khi anh chạm được vào cô, anh đã bị tát bởi cô gái.



"Anh bị điên hả? Biết tôi đê tiện rồi còn muốn hôn tôi, vậy anh còn đê tiện hơn tôi?”



Sau khi đánh xong, Kiều Hy còn đạp mạnh vào chân anh ta một cái, sau đó nhân lúc người đàn ông đau đớn, Kiều Hy vùng vẫy khỏi bàn tay nắm chặt của anh ta và nhanh chóng chạy đi, chạy đến nơi cách anh ta hơn mười mét, khoảng cách an toàn.



Sau đó, cô quay lại làm một khuôn mặt khinh bỉ với anh ta rồi quay người chạy về phía cổng trang trại.



Thẩm Thiếu Khiêm nhìn lưng cô từ phía sau, đột nhiên cảm thấy tay anh ta không giữ được cô, trong lòng có một sự trống trải, không thoải mái.



Anh ta cũng cảm thấy, chắc anh ta bị bệnh nên mới bị vướng vào một người phụ nữ như vậy.



Nhưng anh không thoải mái trong lòng, đặc biệt biết rằng Kiều Hy đêm nay sẽ đến phòng của Lục Lập Tiêu, nghĩ về những gì sẽ xảy ra giữa hai người cô nam quả nữ họ.



Anh không nhịn được hét về hướng cô gái đi: “Lục thiếu gia có bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng, cô đã bị tôi làm ô uế, anh ta sẽ không bao giờ muốn có cô đâu! Cô bỏ ý nghĩ đó đi!”



Nghe vậy, bước chân của Kiều Hy hơi chùng lại, rồi tiếp tục chạy.



Bỏ ý nghĩ ư? Ngay từ khoảnh khắc cô nhìn thấy tâm ý của mình nằm trong thùng rác, trái tim cô đối với Lục Lập Tiêu đã chết rồi!



Bây giờ, cô ấy chỉ muốn Lục Lập Tiêu đừng chạm vào bản thân mình, thậm chí xa lánh cô càng xa càng tốt.



Sau khi trở về, Kiều Hy vẫn đi đến phòng của Diêu Tân Viễn.



Sau khi nghĩ ngợi, cô cảm thấy nên nói điều này với người đàn ông đó.



Cô không muốn thành con hồ ly tinh quyến rũ hết cháu trai đến chú họ.



Và Diêu Tân Viễn chắc không quá nhu nhược như vậy, tận mắt chứng kiến chú họ của mình cắm sừng mình mà không làm gì cả đâu nhỉ!



Người đàn ông có thể có tính khí để lý luận với chú của mình? Hoặc khiến cho Lục Lập Tiêu nể tình bà con mà không kêu cô ấy về phòng của anh nữa!



Những ý nghĩ như vậy ngay lập tức biến mất khi Kiều Hy trở về và phòng thấy người đàn ông bên trong là Đường Cảnh Thiên.



“Tại sao anh lại ở đây?” Cô gái nhìn anh một cách kỳ lạ.



"Bây giờ đây là phòng của tôi!” Đường Cảnh Thiên nói.



"Thế còn Diêu Tân Viễn đâu?”



"Chỉ sau khi cô đi khỏi thì Diêu Tân Viễn tỉnh dậy, nó cứ không phục đòi đánh bài với Lục Lập Tiêu. Kết quả là nó chơi thua rồi, bây giờ bị phạt đi đến hòn đảo nhỏ giữa hồ sen! Vã lại đúng lúc thuyền bên hồ hư rồi, nên tối nay nó không về được đâu.”



"Cái gì?"



"À, mém quên nói cô nghe, Khả Tâm đêm nay ở chung một phòng với Tuyết nhi, Thiếu Khiêm chung phòng với vợ sắp cưới của anh ấy, cô ngủ với tôi hay là ngủ với Lục thiếu gia?”



Nghe vậy, Kiều Hy gần như sụp đổ!



Cô ấy không tin rằng chiếc thuyền bị hư đúng lúc như vậy. Đây rõ ràng là điều mà Lục Lập Tiêu đã sắp xếp. Chặn hết đường lui của cô.



Tại sao cô lại cảm thấy ngay từ việc đề xuất đi kỳ nghỉ thì này bản thân cô như đã bước vào cái bẫy được sắp xếp sẵn của Đường Cảnh Thiên với Lục Lập Tiêu?



Cô ấy không được vui, lại không muốn chấp nhận sự sắp xếp như vậy, cô nói với Đường Cảnh Thiên: “Vậy tối nay tôi chung phòng với anh!”



"Cô tha cho tôi đi.” Người đàn ông lộ vẻ mặt sợ hãi, “Lục thiếu gia mà biết cô ngủ với tôi chắc lột da tôi mất?”



"Tôi đã ngủ với Thẩm Thiếu Khiêm và Diêu Tân Viễn, cũng đâu thấy họ bị lột da, anh sợ gì?”



Nghe vậy, Đường Cảnh Thiên nhìn cô một cách sâu sắc: “Đừng coi thường bản thân, nếu không thì người khác cũng sẽ khinh thường cô!”



"Các người bây giờ ai cũng nghĩ tôi lăng loàn, là dâm phụ mà? Như vậy còn không phải khinh thường?”|



"Ít nhất tôi thì không, tôi chắc chắn rằng cô không phải loại phụ nữ đó! Nhưng tôi cũng nhắc nhở cô một câu, thứ mà Lục thiếu gia muốn có, anh ấy sẽ dùng đủ mọi cách để có được, cô có tránh cũng không tránh khỏi đâu. Tốt hơn hết là cô nên nắm bắt cơ hội này, có lẽ Đây là cơ hội thay đổi quan hệ giữa cô với anh ta!” Đường Cảnh Thiên nhắc nhở cô một cách sâu sắc.



Nghe vậy, Kiều Hy hứ một tiếng lạnh lùng: “Cơ hội ư? Không cần nữa rồi! Bắt đầu từ lúc tôi bị anh ấy bắt về đem tặng cho cháu trai anh ấy, tôi và anh ấy đã hết đường lui rồi! Thuyền đi ra giữa hồ chắc là còn chứ hả?”



Sau khi Kiều Hy nói xong, cô không đợi Đường Cảnh Thiên trả lời thì đã quay lại và đi xuống cầu thang.



Cô ấy đã suy nghĩ kỹ rồi, cô thà đến giữa hồ với Diêu Tân Viễn còn hơn là bị Lục Lập Tiêu ăn.



Tuy nhiên, khi cô gái vừa bước xuống cầu thang, cô gặp Lục Lập Tiêu, người với vẻ mặt đầy sát khí bước vào từ cửa.



Người đàn ông dường như vừa đi ra ngoài một chuyến, cơ thể anh lạnh lẽo đầy sát khí, khiến Kiều Hy giật mình.



“Cô mới đi đâu vậy?”



“Anh mới đi đâu vậy?"



Cả hai đột nhiên hỏi cùng một câu hỏi.



Kiều Hy phản ứng và lùi lại một bước: "Anh mới ra ngoài để tìm tôi hả?”



Chẵn lẽ người đàn ông biết cô sẽ chạy trốn nên chuẩn bị đi bắt cô về?



Như vậy thì tình hình hiện tại của mình có phải là bị anh ta bắt quả tang không?



Thấy Kiều Hy như muốn tránh mặt anh, vẻ mặt Lục Lập Tiêu lạnh lùng, anh ta bước nhanh về phía cô gái.



Đến trước mặt cô, anh cúi người xuống, vác người cô lên vai mình rồi bước về phía phòng của mình.



"Lục Lập Tiêu, anh thả tôi xuống!”



Cô gái không ngừng vật lộn trên vai của người đàn ông và anh đánh một cái vào mông.



"Hình phạt của tôi cho cô còn chưa chấp hành, ai cho phép cô chạy?”



"Anh giở thủ đoạn khi chơi trò chơi thì dựa vào đâu không cho tôi chạy? Không công bằng!”



"Giữa đàn ông và phụ nữ, vốn không có sự công bằng! Cô định sẵn là sẽ bị tôi chèn ép!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK