Cuối cùng, chỉ có hai người là Kiều Hy với Diêu Tân Viễn về thành phố.
Lái xe trong đường phố thành phố, Diêu Tân Viễn vui mừng thở dài: "Cuối cùng cũng trở lại thành phố, không biết trang trại có gì vui mà thích đi như vậy, hại đến tôi bị muỗi chích cả đêm. Làm sao có thể so với thành phố được, khắp nơi đều là chỗ ăn chơi, còn có gái đẹp nữa!”
"Nhưng mà ở đây cũng không tốt bằng thủ đô!” Diêu Tân Viễn nói đến đây, nhìn cô bé chán nản bên cạnh, “Một thời gian sau, tôi dẫn cô về thủ đô chung! Dù sao thì chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, sau này theo bổn thiếu gia sẽ không bạc đãi cô. Muốn mua túi xách hay quần áo gì cứ mua thoải mái!”
Nói đến quần áo, Diêu Tân Viễn mới để ý thấy bộ đồ thể thao màu hồng của Kiều Hy anh chưa thấy qua.
"Ý, bộ đồ của cô từ đâu đến vậy? Hôm qua đâu phải mặc bộ này!”
Diêu Tân Viễn nhớ rằng Kiều Hy hôm qua bị kéo đi trang trại, cô gái cũng đâu có mang theo hành lý gì, lấy đâu ra quần áo mà thay?
"Tôi hỏi mượn của Khả Tâm đó!” Cô gái trả lời cho có lệ.
Dù sao thì, Diêu Tân Viễn làm sao cũng không thể ngờ rằng quần áo là do Lục Lập Tiêu mang cho cô.
Nhưng người đàn ông chỉ mang quần áo ngoài của cô ấy, những chiếc quần trong cô ấy đang mặc bây giờ ... vẫn là của anh ấy!
Nghĩ đến đây, Kiêu Hy cảm thấy không thoải mái.
Vừa nãy, cô đang trên đường thì nhận được một bức ảnh từ wechat của Từ Khả Tâm, đó là bức ảnh của họ tại bữa tiệc sinh nhật.
Bởi vì đây là lần đầu tiên tham dự bữa tiệc sinh nhật cao cấp như vậy, nên Khả Tâm cảm thấy mọi thứ đều rất mới mẻ, chia sẻ mọi thứ với cô.
Tuy nhiên, Kiều Hy thấy bóng dáng Lục Lập Tiêu trong bức ảnh.
Người đàn ông mặc một bộ đồ tây đen, đứng cạnh Mạch Vi Ni, người mặc một chiếc váy dạ hội màu bạc, trông như bạn trai của người sinh nhật, trai tài gái sắc, rất xứng đôi.
Kiều Hy cũng không biết, lúc này cô buồn cái gì.
Cô ấy đang tức giận chính mình!
Trái tim cô đã quyết định bình lặng từ rất lâu, vì sao lại dễ rung động vì người đàn ông đó như vậy.
Đồng thời, cô cũng giận người đàn ông đó.
Dựa vào đâu mà hống hách như vậy, có thể quyết định tất cả tâm trạng của cô?
Lúc trước, chính anh ta đã lờ cô, nhưng bắt cô lại đem cho người đàn ông khác cũng là anh ta!
Đã quyết định không muốn có cô, bây giờ dựa vào đâu mà muốn gần gũi cô? Muốn bỏ thì bỏ, muốn chơi thì chơi?
Kiều Hy càng nghĩ tâm trạng càng xấu, cô quay sang Diêu Tân Viễn nói: “Tối nay mình không về Lục gia nữa được không? Đi uống rượu đi?”
"Được đó! Tôi cũng đâu có muốn quay về! Vừa đúng sáng nay chú họ không có nhà, mình đi chơi?”
"Nếu chơi thì chơi cho đã, tối nay cũng không về luôn, anh có dám không?” Kiều Hy cố ý khích anh ta.
"Có gì mà không dám! Đi ‘cuộc sống về đêm’ rồi chơi thâu thôi!”
Khi Diêu Tân Viễn nói vậy, cô gái khếch môi cười hài lòng.
Cô nhớ những lời mà Lục Lập Tiêu nói với cô trước khi đi, kêu cô ở nhà đợi anh … hứ! anh ta đi ra ngoài chơi bời, có người đẹp bên cạnh, dựa vào đâu mà kêu cô phải đợi ở nhà?
Cô ấy nghĩ rằng tối nay không về, người đàn ông đó sẽ không thể làm gì cô ấy?
"Đợi đã, trước khi anh đi, anh cho dừng xe, tôi đi mua một bộ đồ mới trước đã!”
Kiều Hy nhìn bộ đồ thể thao màu hồng của mình, ăn mặc như một học sinh cấp hai, không thích hợp cho các câu lạc bộ đêm.
Đã quyết định cắt đứt quan hệ với Lục Lập Tiêu thì phải cắt đứt mọi liên hệ với anh ấy, bao gồm cả những bộ quần áo anh ta mua cho này.
Trước đó, Kiều Hy cũng bật điện thoại và cho số của anh ta vào danh sách chặn!
Vâng, cô không thể bị chi phối bởi anh ta nữa!
Diêu Tân Viễn dừng xe ở bên đường và dẫn Kiều Hy đến trung tâm mua sắm.
Về việc đối đãi phụ nữ, những người đàn ông của Lục gia và Diêu gia cũng khá là hào phóng.
Diêu Tân Viễn dẫn Kiều Hy đến một cửa hàng quần áo nữ cao cấp và để tự cô chọn.
Kiều Hy đã chọn một chiếc áo hai dây màu xanh bạc hà, với một chiếc váy gạc thêu màu xanh lục đậm, ngọt ngào, thục nữ nhưng cũng gợi cảm và cá tính, đây là phong cách yêu thích của cô ấy.
Khi Kiều Hy chọn quần áo, cô thấy Diêu Tân Viễn ở tiệm nón đối diện, đang chọn nón.
Người đàn ông cầm một chiếc mũ bóng chày màu xanh và đặt nó lên đầu, đang soi gương coi có đẹp không.
Cô gái nhìn nó và không thể không cười với sự thông cảm.
"Anh chàng này ... thực sự thích đội nón xanh!" (đội nón xanh nghĩa là bị cắm sừng)
Kiều Hy đang cầm quần áo và thẻ của Diêu Tân Viễn cho để đi tính tiền, lúc này cửa tiệm lại có hai vị khách nữ bước vào.
Là Kiều Chi và người mẹ nhà họ Kiều, Hồ Tuyết Liên!
Cả hai mẹ con đó cũng đi cùng nhau mua quần áo, khi ánh mắt rơi vào Kiều Hy, vẻ mặt vui vẻ đột nhiên sậm lại.
Kiều Hy cũng khá biết điều, mua đồ xong thì đi vòng qua họ và rời khỏi.
Tuy nhiên, lúc này chỉ nghe người mẹ nhà họ Kiều hứ một tiếng: “Thấy tôi cũng không biết gọi một tiếng mẹ? Quả nhiên là con nuôi không bằng con đẻ mà, lúc này bám được cành cao rồi, bản thân họ gì cũng quên rồi!”
Nghe vậy, bước chân Kiều Hy khựng lại.
Cô chỉ có thể quay lại, bước tới trước mặt bà, gọi một một cách trân trọng: “Mẹ!”
"Hứ, đừng gọi bậy bạ, tôi không phải mẹ của cô! Cô chỉ là đứa nhặt từ trại mồ côi, đâu phải con đẻ của tôi!”
Nghe vậy, Kiều Hy: "..."
Từ nhỏ đến lớn cô đã quen với việc kiếm chuyện của mẹ con họ, bây giờ cô không nói chuyện, lặng lẽ chờ xem họ sẽ nói gì tiếp theo.
Người mẹ nhà họ Kiều nhìn quần áo mới mà Kiều Hy mua, mỉa mai: “Xem ra … cô cũng khá nhỉ! Lúc trước tôi đã nói rồi, bao nhiêu người giành để leo lên cành cao Lục Lập Tiêu, cô đi rồi thì sẽ được ăn ngon mặc đẹp, không có lừa cô mà hả?”
"Ừ, con mắt nhìn của mẹ rất tốt! Chỉ là gởi con qua thì tốt cho con quá nhỉ? Lúc đó sao mẹ không gởi Kiều Chi qua nhỉ?”
"Kiều Hy, cô đừng có mà được nước còn vênh váo. Lúc trước nếu không phải tôi không đi, cô đừng hòng có những việc tốt như vậy? Một ngôi sao chổi như cô, ai đụng phải ai xui xẻo, được hầu hạ Lục thiếu gia, cô nên đốt nhan cảm tạ trời đất đi!”
"Vâng chị ba! Em nghe chị, về nhà em mời đại sư, mua bài vị ghi tên chị với mẹ lên, mỗi ngày tắm rửa cung phụng nhe, cám ơn hai người sắp xếp cuộc hôn nhân tốt cho em!"
"Cô ..."
"Có người đang đợi con, mẹ, chị ba, hai người từ từ lựa đồ, con đi trước nhe!”
Sau khi Kiều Hy rời đi, Hồ Tuyết Liên với Kiều Chi mới phản ứng lại.
"Mẹ, khi nãy cô ta nói sẽ đốt nhan cho mình, có phải đang trù mình không?” Kiều Chi dâm chân nói, “Mẹ nhìn Kiều Hy kìa, bây giờ ngày càng không coi mình ra gì rồi! Lúc trước mẹ không nên gửi nó qua nhà họ Lục! Còn lần trước, có phải nó biết là mình dùng thư dụ nó đi không nên giờ mới ở lì ở Lục gia …”
"Đừng lo lắng, Chi Chi! Mấy năm nay, thằng bé Dịch Thần mỗi tuần đều gởi thư về nhà chúng ta, nhưng đều bị mẹ giư hết! Nội dung thư là thật, nhưng mẹ chỉ thay đổi ngày tháng và thêm vào tấm vé máy bay, Kiều Hy không thể nào nhận ra nó là giả cả. Mẹ nghe nói con bé tuy bị Lục Lập Tiêu bắt về, nhưng đã đem cho cháu của anh ta. Con nghĩ xem, nếu một người đàn ông thích một người phụ nữ thật lòng thì làm sao có thể đem cho một người đàn ông khác được?”
"Mẹ xem, Kiều Hy bên Lục Lập Tiêu không lâu nữa đâu!” Hồ Tuyết Liên phán đoán, “Nghe nói cha của Lục Tổng sắp về nước rồi, tới lúc đó Lục gia lại càng không thể giữ Kiều Hy. Chỉ cần con biểu hiện tốt trong thời gian này, đến lúc đó mẹ với ba con sẽ đến Lục gia thương lượng, để con thay chị ba con qua đó, họ chắc sẽ không có ý kiến gì!”
Sau khi nghe những lời của mẹ, mắt Kiều Chi sáng lên: “Thật sao?"
Những ngày này, Kiều Chi trong mơ cũng mơ thấy cảnh tượng mình được Lục Lập Tiêu cứu khi cô sắp bị người ta luân phiên ...
Người đàn ông giống như một vị thần, đẹp trai, cao ráo, khiến mọi người đều sợ hãi.
Nghĩ đến sau này mình có thể thay thế chị ba gã vào Lục gia, Kiều Chi rất hứng khỏi: “Đợi tôi gã vào Lục gia, nhất định phải dập cho con bé Kiều Hy chết!”
Đêm ------------
Lục Lập Tiêu đậu xe ở cửa của dinh thự Lục gia, nhìn đồng hồ, mới tám giờ tối!
Anh cố tình không tham dự tiệc sinh nhật của Mạch Vi Ni để quay về.
Sau khi bước vào nhà, không thấy Kiều Hy, anh ta đi tìm mẹ.
"Cái gì? Con muốn đòi lại cô bé từ Tân Viễn? Cái này sao được?” Diêu Phụng Nghi nhìn Lục Lập Tiêu một cách kỳ lạ.
"Cô ấy vốn là người của con, có gì mà không được?”
"Nhưng con bé đó là một người con gái, không phải món đồ, sao có thể nói lấy lại là lấy lại?”
"Mẹ cũng biết cô ấy là một người con gái! Vậy lúc đó mẹ nói cho là cho, mẹ coi cô ta là gì?”
Nhắc tới chuyện này, Lục Lập Tiêu liên tức giận, ngữ khí cũng cứng rắng hẵng lên.
Lúc đầu, bà mẹ nhà họ Lục nhân lúc Lục Lập Tiêu đi vắng, tự quyết định đem cô ấy tặng cho Diêu Tân Viễn.
Khi người đàn ông biết chuyện này thì đúng lúc người đàn ông đang giận cô gái vì cô đã bỏ chạy.
Nên mới gây ra cục diện tiến thoái lưỡng nan giữa họ.
"Con bé … con bé đi chung với cháu của con qua, làm sao con có thể lấy lại được cô ta?” Diêu Phụng Nghi không thể nói nên những lời đó, “Lập Tiêu, dạo gần đây mẹ sắp xếp coi mắt cho con, con đi coi mắt đi, nhất định sẽ gặp đứa tốt hơn Kiều Hy mà!”
"Con chỉ muốn cô ấy!" Lục Lập Tiêu nói một cách cương quyết.
"Thậm chí tìm người phụ nữ chung giường thì tìm ai chả được, nhất định phải tìm đứa mà đã ngủ chung với cháu con ư? Việc này mà đồn ra ngoài thì khó nghe biết nhường nào? Dù sao thì mẹ cũng sẽ không đồng ý!”
Mẹ nhà họ Lục nói với giọng điệu kiên quyết: “Ba con sắp từ nước ngoài về. Con cũng biết lần này ông ấy về là vì bầu chọn. Trong lúc này, Lục gia chúng ta tuyệt đối không thể để xảy ra scandal gì. Con mà nhắc chuyện này nữa thì mẹ chỉ còn cách đuổi cổ con bé kia đi thôi!”
Như thể anh cũng đã nghĩ về việc này, Lục Lập Tiêu cau chặt mày: “Vậy thì đợi bầu chọn xong, con nhất định phải có cô ấy!”
......
Người đàn ông nói xong, xuống lầu, đi một vòng cũng không thấy bóng dáng cô gái.
Hỏi quản gia mới biết, thì ra con bé đó với Diêu Tân Viễn chưa về nhà.
Mắt Lục Lập Tiêu lóe lên sự lo lắng, lấy điện thoại gọi cho Kiều Hy, không bắt máy!
Anh ta chỉ có thể gọi cho Diêu Tân Viễn.
Ngay sau khi nhấc máy thì nghê thấy tiếng nam nữ đang hân hoan bên kia …Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK