Mục lục
Người Vợ Bé Nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi bị Lục Mộng Tình phá, đầu óc Kiều Hy luôn quẩn quanh câu nói cuối cùng cô ấy.

[Tôi tận tai nghe bà dì tôi nói chuyện điện thoại với Kiều phu nhân về việc hôn lễ bị gác lại của Lục gia và Kiều gia, thương lượng để Kiều Chi thay thế Kiều Ân gã đến Lục gia, vốn không liên quan gì đến cô!]

"Tiểu Kiều, bà đừng lo lắng! Kiều Chi đó bất luận vẻ mặt, thân hình hay đầu óc đều không bằng bà. Vã lại Lục Tổng đã có bà rồi, anh ấy chỉ cần lấy một phần ba con mắt thẩm mỹ ra cũng không để mắt tới con bé đó đâu!” Khả Tâm an ủi cô ấy.

"Nhưng có một điều đó là Kiều Chi xuất thân hơn tui! Nên cô ấy có tư cách nói việc cưới gã với Lục Lập Tiêu, có tư cách xuất hiện trước mặt cha mẹ nhà học Lục, cái này tôi làm thế nào cũng không thể so được.”

"Tiểu Kiều, sao bà lúc này lại quan tâm đến xuất thân như vậy? Đây đâu phải là cái mình có thể chọn đâu, bị bỏ rơi bởi ba mẹ cũng đâu phải lỗi của cô, sao lại phải tự hạ thấp mình như vậy?”

Kiều Hy cũng không biết tại sao? Có thể do gần đây tiếp xúc với Lục Lập Tiêu, người đàn ông này quá tốt với cô ấy, khiến cô ấy bắt đầu hình thành một số kỳ vọng và tham vọng không thực tế.

Lục Lập Tiêu đối đãi rất tốt với phụ nữ, khi anh ta kết hôn sau này, chắc anh ta sẽ đối tốt hơn cho vợ mình?

Thật không may, cô chỉ là một người phụ nữ mà anh ấy không thể nào thừa nhận trước mặt cha của mình của anh ấy.

Cô ấy không bao giờ có thể leo lên được cách xưng hô đó!

Sau giờ học vào buổi chiều, Kiều Hy không gặp được Lục Lập Tiêu, và cha mẹ nhà họ Lục.

Gia đình ba người không có ở nhà, xem ra giống như Lục Mộng Tình nói, họ đi gặp và thảo luận về cuộc hôn nhân với nhà họ Kiều.

Có thể là vì Lục Lập Tiêu đã nói, hôm nay quản gia đã đến để gọi Kiều Hy đi đến sảnh chính để ăn.

Cô gái ngồi ở bàn phụ, nhưng đôi mắt của cô ấy luôn vô thức cứ nhìn vào bàn chính, rõ ràng nới đó chỉ thiếu có ba người, nhưng cô cảm thấy quá trống rỗng.

Đặc biệt là khi vừa ngước mắt lên đã bắt gặp khuôn mặt gian ác của Lục Mộng Tình ở đối diện. Kiều Hy cảm thấy như mình bị đấm vào ngực một cái, hơi đau buồn, cũng không muốn ăn nữa.

Ăn không được bao nhiêu, cô lại quay lại phòng mình.

Lục gia mà không có Lục Lập Tiêu, đã trở nên khủng khiếp như Kiều gia. Hơn nữa, có thêm một cảm giác cô đơn mà trước đây chưa có qua.

Từ bảy giờ đến mười giờ, Kiều Hy chờ đợi trên giường sau khi tắm, xem thời gian trên điện thoại.

Kết quả không chịu nổi ngủ thiếp đi, cũng không đợi đến thời gian người đàn ông đẩy cửa đi vào như mọi ngày.

Vào giữa đêm, Kiều Hy thức dậy trong một cảm giác áp bức và cảm giác sung sướng kỳ lạ.

Cô mở mắt ra và thấy mình đang nằm trong bóng tối, nhưng cô có thể cảm thấy người đàn ông đang ép vào người cô, đó là hơi thở của Lục Lập Tiêu.

Cô gái phản ứng, xoắn lại và muốn chống cự. Giây tiếp theo, cổ tay cô bị ấn xuống, không động đậy được.

"Ngoan, đừng động đậy, đi vào ngay.”

Kiều Hy ngửi thấy mùi rượu trong hơi thở nói chuyện của anh, cũng không biết sự khó chịu từ đâu ra, cô đẩy anh ấy ra: “Quay về phòng anh đi, tôi muốn đi ngủ."

Lục Lập Tiêu không dừng lại, nhấc một chân cô lên, và cô gái quyết liệt chống lại, trừng mắt nhìn anh.

“Lại quên hợp đồng giữa chúng ta?” Người đàn ông nắm bắp chân của cô và nhắc nhở.

"Dựa vào đâu mà hợp đồng đó chỉ ràng buộc tôi, mà tôi không thể ràng buộc anh vậy? Tôi cũng là một con người, không có sự tự do nghỉ ngơi sao? Nếu anh muốn công cụ giải quyết mỗi ngày thì sao anh không đi mua búp bê mà chơi đi?”

Cô gái oán giận chống cự, và ngay cả giọng nói vẫn có sự nức nở.

Nghe vậy, Lục Lập Tiêu mở đèn cạnh giường, nhìn cô gái nằm dưới anh qua ánh đèn, mắt đỏ bừng và sưng phồng. Một đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm vào anh, trong đó chứa đầy những lời than phiền anh và không cam lòng.

Nhìn thấy dáng vẻ ấm ức của cô, Lục Lập Tiêu không nỡ ép cô.

"Tâm trạng không tốt?”

Kiều Hy không nói gì, bĩu môi nhìn sang một bên.

Lục Lập Tiêu không có khuynh hướng tra tấn, thấy rằng cô gái ấm ức như vậy, sắc dục trong mắt anh đã rút xuống hết.

"Được rồi, tối nay nghỉ một đêm!"

Nghe vậy, Kiều Hy nhanh chóng trốn thoát khỏi phía dưới anh ta, ôm chăn tránh xa anh.

Cố tình quay mặt đi, không nhìn anh ta.

Lục Lập Tiêu cũng không vươn tay bắt cô lại, chỉ sau nửa phút, anh nghe tiếng nghẹn ngào của cô gái truyền ra từ trong chăn: “Anh về trễ vậy, đi thương lượng hôn sự với Kiều gia rồi phải không?”

"Không, chỉ là xã giao công việc bình thường thôi.” Lục Lập Tiêu trả lời.

Nghe vậy, Kiều Hy quay lại nhìn anh ta: "Vậy anh biết, mẹ anh đang thương lượng cho Kiều Chi thay chị của chị ấy gã cho anh không?”

"Biết!"

"... Ờ!"

Thấy anh ta không nói tiếp, Kiều Hy nghĩ rằng anh ta đã đồng ý.

Một người đàn ông với tính cách như vậy như Lục Lập Tiêu dường như không thật sự quan tâm đến người phụ nữ nào. Đối với anh ta, hôn nhân chỉ là một hình thức, và chắc cũng không quan tâm cưới ai.

Nghe nói, trước đây Kiều Ân chỉ gặp mặt anh ấy một lần là đã bàn tính việc kết hôn.

Cô quay đầu lại với sự thất vọng, tiếp tục chui đầu vào chiếc chăn nhỏ của mình.

"Tôi chưa đồng ý!" Một phút sau, Lục Lập Tiêu lại thêm một câu.

"Hả?" Đầu nhỏ của Kiều Hy được chui ra khỏi chăn, nhìn anh một cách ngạc nhiên. "Tại sao anh không đồng ý?"

"Thủ đoạn kinh doanh Kiều gia không tốt, mấy năm nay có nhiều tai tiếng, dạo gần đây không thích hợp có mối quan hệ gì với họ. Vã lại với thực lực của Kiều gia, vẫn chưa tới mức họ nói gã ai cho tôi để bồi thường thì tôi phải đồng ý."

“Anh từ chối là vì danh tính nhạy cảm của cha anh sao?” vẻ mặt Kiều Hy tối sậm lại.

Nhìn vào cái đầu nhỏ thất vọng lại rút xuống một cách lặng lẽ, Lục Lập Tiêu hơi nhếch môi: "Lý do chính vẫn là bản thân tôi không muốn."

"Khi xưa không có nhu cầu với phụ nữ nên tôi thấy ai cũng như nhau. Bây giờ thì khác rồi, không muốn qua loa nữa! Vã lại … nếu mà thật sự tiến hành hôn lễ với Kiều gia thì cô sẽ bị gởi trả lại.”

Cô ấy có thể hiểu rằng Lục Lập Tiêu vì muốn giữ cô ấy lại nên mới từ chối Kiều Chi không?

Tâm trạng chán nản lúc nãy của Kiều Hy không biết từ khi nào đã trở nên vui vẻ trở lại.

Cô quay người lại hoàn toàn, đắp tấm chăn vốn đang cuộn người cô lên người cô và Lục Lập Tiêu, nằm cạnh anh ta.

"Lúc nãy cô sợ tôi chấp nhận việc hôn sự với Kiều gia nên mới chán nản hả?"

"Tôi chỉ ... lo lắng về việc bị gửi trả về Kiều gia thôi." Kiều Hy cố tình nhấn mạnh.

Lục Lập Tiêu vươn tay ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lên mông cô bé: "Đã ký hợp đồng bán thân năm năm cho tôi, sao tôi có thể thả cô đi bây giờ được?”

"Vậy nếu sau này mẹ anh lại sắp xếp coi mắt cho anh thì sao?”

Lục Lập Tiêu nhìn xuống, nhìn vào ánh mắt long lanh của cô gái trong vòng tay, biết được đáp án mà cô muốn là gì, nhưng chỉ nở một nụ cười nhạt: "Điều đó phụ thuộc vào biểu hiện của cô! Nếu người phụ nữ bên cạnh có đủ sự hấp dẫn, chiếm trọn ánh mắt và hứng thú của tôi, thỏa mãn được nhu cầu mỗi đêm của tôi, thì tôi còn cần vợ để làm gì nữa?”

Nghe vậy, mặt Kiều Hy hơi đỏ một chút.

Lời của Lục Lập Tiêu ngụ ý rằng nếu cô cố gắng hết sức để quyến rũ anh ta, thì anh ta có thể sẽ không kết hôn?

Loại thủ đoạn này, sao giống cái thứ hồ ly tinh không biết xấu hổ vậy!

Nhưng Kiều Hy nghĩ về việc tái thiết lập trại trẻ mồ côi, nghĩ về tương lai của mình, thì còn quan tâm đến việc xấu hổ hay không chi nữa? Giữ chặt lấy bát cơm vàng dài hạn này không phải hay hơn sao?

Cô gái nhanh chóng vùi về phía anh ta, ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực Lục Lập Tiêu: "Lúc nãy anh không phải muốn sao?”

"Cô không phải không muốn cho sao?” Lục Lập Tiêu hỏi cô ấy.

"Tôi ... lúc nãy tôi vừa bị thức dậy, còn đang giận vì bị đánh thức. Đang giỡn với anh thôi, bây giờ chơi không?”

"Nhưng bây giờ ngọn lửa đó của tôi đã tắt rồi!"

Kiều Hy: "..."

Lửa của anh ta bị tắt, như vậy không phải tình hình, địa vị của cô sẽ bị đe dọa sao?

Không được, hãy nghĩ đến mục đích không để anh ta kết hôn. Kiều Hy quay người lại, nằm đè lên người Lục Lập Tiêu và hôn môi anh.

Đây là lần đầu tiên cô ấy chủ động hôn anh một cách tình nguyện.

Lục Lập Tiêu nheo mắt mặc cho cô ấy muốn làm gì thì làm, trong lúc hưởng thụ ánh mắt anh lóe lên một sự ranh ma.

Lại là một đêm vương vấn khác --------

Để chiếm được sự hứng thú của Lục Lập Tiêu, Kiều Hy đêm qua có thể nói là làm hết mình.

Cái giá phải trả là hôm nay lưng cô đau như bị gãy!

Kiều Hy cơ thể như không có xương, nằm dài trên giường, không đợi Lục Lập Tiêu đến kéo, đã khóc van nài nỉ: "Không được rồi, sức lực của tôi đã cạn kiệt, hãy cho tôi một ngày để nạp điện, hôm nay không chạy bộ được không?”

Tuy nhiên, không quan tâm đến sự cầu xin của cô, Lục Lập Tiêu đã trực tiếp nhấc cô gái ra khỏi giường.

Kiều Hy được nhấc lên mà không đứng thẳng, cả người nằm dài trên người Lục Lập Tiêu, giống như một loại động vật không xương sống.

Khi Lục Lập Tiêu buông tay, cô trượt xuống theo người anh.

Bất lực, người đàn ông vươn tay ra và nhấc cô lên, một tay nắm lấy mông của cô gái, ôm cô vào phòng tắm.

Rửa mặt, đánh răng và thậm chí thay quần áo, đều do Lục Lập Tiêu giúp cô ấy làm.

Kiều Hy giống như là một con búp bê xinh đẹp vô hồn, thu lại tất cả sức lực của cơ thể để mặc anh ấy làm gì thì làm, chỉ thỉnh thoảng người cô bị rụng xuống, mới dùng chút sức lực trèo lên trở lại, tìm một vị trí thoải mái để gục đầu Trên vai Lục Lập Tiêu.

Thấy cô làm biếng muốn thành tinh luôn rồi, Lục Lập Tiêu hứ một tiếng lạnh lùng: "Tôi thấy cô còn không bằng con búp bê td! Cũng phải tôi động tay xử lý sau khi xài xong, người ta còn không than đau than mệt, cũng không bị sau một đêm là hết sử dụng được!”

"Ai nói tôi không hết sử dụng được nữa? Tôi chỉ là tạm thời nghỉ ngơi chút thôi, sẽ hồi sinh đầy máu nhanh chóng tôi. Hơn nữa đồ giả sao có thể so với đồ thật được? than mệt than đau là tăng kích thích, búp bê có thể chủ động giống tôi đêm qua không? Có thể dặn anh động đậy trước sau không?”

Bị anh ta so sánh với con búp bê, Kiều Hy cảm thấy bị sỉ nhục.

Bước xuống từ trên người Lục Lập Tiêu, cô gái nói một cách mạnh mẽ: "Bây giờ tôi đã phục hồi sức lực rồi. Đi thôi, búp bê không thể chạy bộ với anh được!”

Tuy nhiên, đi đến cửa, đôi chân mềm mại của Kiều Hy đã chịu không nổi, thíu chút nữa té ngã, bị Lục Lập Tiêu nâng lên.

"Tôi ... tôi ít nhất vẫn có thể bước hai bước, con búp bê không thể đi bước nào."

Nghe vậy, Lục Lập Tiêu nhếch môi cười.

Mặc dù biết rằng cô như vậy thì không thể chạy bộ hôm nay, nhưng anh bồng cô gái lên, để cô ấy đi ra ngoài cùng anh.

"Bồng cô lên, mất sức hơn bồng con búp bê."

"Cái này được gọi là cảm giác thật tế, thịt đương nhiên nặng hơn silicon rồi.”

......

Bà Vương đằng sau anh, người vừa dọn dẹp xong căn phòng xong, nhìn thấy cảnh này liền dụi mắt mình, mình không có hoa mắt mà hả!

Kiều Hy không phải được mang cho Diêu thiếu gia rồi sao?

Tại sao cậu chủ với cô ấy lại …

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK