"Không ... không thành công là sao?”
Kiều Hy khựng lại, thấy cô y tá đẩy bệnh nhân ra khỏi phòng mổ, đã đắp tấm vải trắng lên.
"Không thể nào! Anh ấy buổi sáng vẫn còn rất khỏe mà, sao đột nhiên lại bị tai nạn xe hơi? Làm thế nào mà giải cứu không thành công được?" Kiều Hy không thể chấp nhận, đi đến ngăn xe đẩy phẫu thuật lại, "Anh ấy bình thường sức khỏe rất tốt, mỗi ngày đêu chạy bộ, không thể nào chết sớm như vậy được! Bác sĩ, cầu xin bác sĩ cứu anh ấy lần nữa được không?Anh ấy hứa mua bánh kem và bánh mì thịt cho tôi còn chưa mua nữa.”
Bác sĩ: "..."
"Cô bé, người mạnh mẽ thế nào cũng không cản nổi thảm họa ập đến! Hơn nữa, ông cô tuổi cao rồi, cơ thể người cao tuổi vốn không yếu đuối.”
"Ông nội của ông mới lớn tuổi! Rõ ràng là do kỹ thuật của ông không tốt, dám đỗ lỗi lên người nạn nhân! Chưa thấy người bác sĩ nào vô đạo đức như ông, anh ấy mới hai mươi mấy tuổi mà kêu người cao tuổi …”
Kiều Hy vừa tức vừa giận, chửi lại một cách giận dữ, đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn.
"Lúc nãy ông nói … ông nội gì vậy?”
"Tiểu Hy!"
Khi nghe ai đó gọi mình, Kiều Hy quay đầu lại và thấy người mà cô ấy tưởng đang nằm trên giường phẩu thuật đang đứng đằng sau cô.
Lục Lập Tiêu dường như không nghiêm trọng như cô nghĩ, với thạch cao trên cánh tay phải, một vết trầy nhẹ trên khuôn mặt của anh, được băng lại bằng một miếng băng cứu thương.
Nhưng so với kết thúc khủng khiếp của việc cấp cứu không thành công, sự xuất hiện của anh vào lúc này là đủ khiến người ta mừng rỡ.
Cô gái nhìn bàn tay của người lạ dưới tấm vải trắng mà cô đang nắm, cô nhanh chóng buông nó ra và chạy về phía Lục Lập Tiêu.
"Hay quá! Anh không sao … huhu, lúc nãy em còn tưởng anh chết rồi! Sợ chết đi được!”
"Đồ ngốc, ai bảo em chưa hỏi kỹ đã tự mình dọa mình rồi?”
"Đó không phải được tin anh bị tai nạn xe hơi, nên lo lắng mà?” Kiều Hy trề môi.
Lục Lập Tiêu nhìn xuống cô gái trong vòng tay, đôi mắt cô đã ngập nước mắt, và anh không nhẫn tâm nói cô ấy nữa.
Ít nhất là sau chuyện hiểu lầm này, khiến anh ta thấy rằng nếu anh ấy gặp tai nạn, cô ấy thực sự sẽ buồn và lo lắng.
Dường như con cáo nhỏ cũng không phải không thể thuần phục được.
Kiều Hy vẫn còn sợ hãi, cứ ôm chặt cổ Lục Lập Tiêu, không chịu buông tay.
Thấy rằng cô gái tựa đầu vào vai anh hơi khó khăn, người đàn ông hơi cúi người xuống, lấy cánh tay không băng thạch cao, ôm mông và bồng cô lên.
"Trong Điện thoại không phải nói là anh bị tai nạn xe hơi sao? Sao trông có vẻ như chẳn bị sao cả vậy, cũng không có làm phẫu thuật?”
"Trong mắt cô, tai nạn xe hơi thì nhất định phải là vào phòng phẩu thuật một sống hai chết hả? Xem ra bây giờ tôi chỉ bị gãy cánh tay nên đã khiến cô thất vọng rồi?”
"Ơ … Em không có ý đó!”
Quay lại giường bệnh, Lục Lập Tiêu đặt Kiều Hy ngồi cạnh giường, sau đó đẩy chiếc bánh kem và bánh mì thịt về phía cô.
"Đây là ..."
"Tôi mới kêu y tá đem bánh mì thịt đi hâm nóng, bây giờ ăn được rồi. Nhưng mà bánh kem, chắc bị hư vì va chạm rồi!”
“Anh bị tai nạn xe hơi rồi mà còn nhớ mua mấy cái này cho em hả?” Kiều Hy hơi cảm động.
Cô mở hộp chiếc bánh kem việt quất ra, quả nhiên thấy bên trong bánh kem đã bị làm hư hết.
Điều này cho thấy tai nạn xe hơi của anh ta khá nghiêm trọng.
Cô gái cảm động đến muốn khóc, lấy cái muỗng, mút một miếng bánh kem và cho vào miệng cô, ngước đôi mắt đã đỏ bừng lên nhìn anh: "Ngon thật!"
Thấy cô ấy sắp khóc, Lục Lập Tiêu vểnh môi và nâng cằm của cô gái lên với bàn tay không bị thương của mình: "Cô biết phải báo đáp tôi như thế nào rồi chứ?”
Trong khi anh nói, anh đã đến gần hơn với Kiều Hy, hơi thở đã phà vào chiếc mũi nhỏ của cô gái, đôi môi mỏng được đưa đến gần, nếm vị kem trên khóe môi cô. Lại ngậm đôi môi mềm mại, thưởng thức ...
Đang chuẩn bị đi bước tiếp theo thì bị một giọng nói đột ngột phát ra làm gián đoạn.
"Lập Tiêu, con sao rồi?”
Nhìn lên, thì thấy Diêu Phụng Nghi nhận được tin báo và chạy đến thăm anh ta, Kiều Hy nhanh chóng đứng dậy.
Mẹ Lục nhìn cô một cách không hài lòng, và cô gái liền cúi đầu xuống.
"Tiểu Hy, đi đến chỗ bác sĩ chính, lấy hình chụp của tôi qua đây."
"Dạ!"
Khi nghe lệnh của Lục Lập Tiêu, Kiều Hy nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.
Trước đó cô biết Diêu Phụng Nghi luôn không thích mình, nhưng không biết tại sao, cô có cảm giác như bà ấy bây giờ càng ngày càng không thích mình hơn, ngay cả vẻ ngoài cao quý lương thiện cũng không thể che giấu sự ác cảm của mắt bà.
Nói cho cùng thì Kiều Hy không cảm thấy mình có làm sai điều gì, trong thời gian gần đây cô ở Lục gia vẫn rất cẩn thận, thu nhỏ sự tồn tại của mình lại, nhỏ như hạt bụi rồi.
Lấy hình chụp thì rất là nhanh, Kiều Hy sợ rằng Diêu Phụng Nghi nhìn thấy cô sẽ không vui nên cố ý nán lại một lúc mới quay lại.
Tuy nhiên, khi cô quay lại, mẹ Lục vẫn chưa rời đi.
Cô gái đợi một cách lo lắng trước cửa phòng, chỉ nghe họ đang nói chuyện.
"Con bé đó không thể tiếp tục để ở nhà nữa, nó vốn là của nhà họ Kiều gởi qua cho con tiêu khiển, không thể để nó thành gánh nặng của con."
"Tự con có chừng mực của con!”
"Để mua một cái bánh cho con bé mà để xảy ra tai nạn, cái này là có chừng mực? Lập Tiêu, con làm gì mẹ đều không can thiệp nhưng con bé này là thứ không may! Nếu con thật sự cần, có thể tìm con khác.”
"Con cảm thấy cô ấy rất tốt. Mẹ tin vào những thứ mê tính dị đoan này từ khi nào vậy?”
"Mẹ vốn cũng không tin. Nhưng con nhìn con xem, trước giờ đều không đau không bệnh tại sao tự nhiên bị tai nạn!”
"Tai nạn xe hơi là một việc ngoài ý muốn, sao lại trách cô ấy được?”
"Mẹ thấy con cứ bảo vệ con bé, một con bé không có thân phận, không nên có vị trí quan trọng như vậy trong lòng con!”
......
Sau đó, khi mẹ Lục rời đi, Kiều Hy mới quay trở lại phòng bệnh.
Cô đặt tấm hình chụp trên tủ thì thấy Lục Lập Tiêu đang làm việc trên máy tính xách tay, cô lặng lẽ rút lui sang một bên.
Người đàn ông nhìn cô ấy và hỏi, "Cô không ăn bánh kem nữa hả?”
"Thì ra anh bị tai nạn vì đi mua bánh kem cho em hả? Sao anh không nói em biết?” Kiều Hy hỏi
"Nói với cô rồi thì có tránh được tai nạn không?”
"Ít nhất, em biết nó là do em gây ra, và sau này em sẽ không đòi anh những thứ như vậy nữa.”
"Không vòi tôi, chẳng lẽ cô muốn vòi Thẩm Thiếu Khiêm?”
Kiều Hy không hiểu tại sao anh ta đột nhiên đề cập đến Thẩm Thiếu Khiêm, cô chớp mắt bối rối.
Cô bậm môi, hơi do dự hỏi anh ta: “Em hại anh bị tai nạn như vậy, anh không cảm thấy em là một sao chổi ư?”
"Cô mấy tuổi rồi, còn tin mấy thứ này?”
"Không phải em tin mà là ai cũng nói vậy! Vã lại từ nhỏ đến lớn em đều rất xui xẻo, em lúc trước không phải có nói với anh rồi sao? Em lúc trước cứ cách hai ba ngày là bị bệnh, đi trên đường cũng có thể bị đụng đầu, một tháng bị cướp hai lần, gặp phải tám tên háo sắc …”
"Bị bệnh là do thể chất cô quá tệ, bị đụng đầu là do cô không nhìn đường. Trên đường gặp trộn cướp là do cô chọn những nơi vắng vẻ mà đi, còn gặp những tên háo sắc thì không phải do cô ăn mặt hở hang mà ra sao? Nghĩ xem dạo gần đây cô như thế nào?”
"Ờ ..."
Nghe anh ta nói như vậy, Kiều Hy hy mới cảm thấy dạo gần đây bản thân cô đều không gặp những chuyện xui xẻo nữa.
Trừ lần trước bị kéo vào khu rừng rồi bị sốt, đến giờ cô bị Lục Lập Tiêu kéo đi tập thể dục, đúng là không có bệnh tật gì nữa. Bây giờ đi học đều có người đưa đón, cũng không gặp trộm cướp hay tên háo sắc nào nữa!
"Vì vậy, đừng đem họa của bản thân đổ lỗi cho vận may. Cô cũng không phải là sao chổi gì!”
Mặc dù giọng điệu câu nói của Lục Lập Tiêu không tốt lắm, nghe vậy, lòng Kiều Hy ấm áp.
Đặc biệt, nghĩ đến việc anh ta đã bảo vệ cô trước mặt mẹ Lục khi nãy, cô không khỏi vểnh môi cười một cách ngu ngốc.
"Cô cười gì đó? Rót ly nước cho tôi!”
"Ồ!"
Kiều Hy nhanh chóng đến rót một ly nước nóng rồi đi đến giường.
Kết quả là, khi cô đưa ly nước qua cho anh, cô gái vô tình để một giọt nước nóng bắt lên tay cô.
"Á!"
Cô gái bị nóng, buông tay, cả một ly nước nóng rơi lên quần Lục Lập Tiêu.
"Suỵt ..."
Nghe người đàn ông hít một hơi, Kiều Hy nhanh chóng xử lý giúp anh ta một cách bối rối: "Xin lỗi, xin lỗi, em không cố ý."
Lục Lập Tiêu thấy vị trí bị cô làm bỏng, cách cái ấy của anh khoảng hai cm, không khỏi nhếch mép môi lên: “Nếu mà cô thật sự cố ý làm bỏng nó, sau này cô xài cái gì?”
"Anh ... không sao chứ?"
"Vẫn còn may." Nhìn thấy khuôn mặt tự trách của cô, Lục Lập Tiêu nói nhẹ nhàng, "Lấy cho tôi cái quần mới để thay đi."
"Ồ! Em đi tìm chị y tá để lấy đồ bệnh viện, vẫn chưa có đồ bệnh viện.”
Kiều Hy nói xong, vội vã ra khỏi phòng bệnh.
Sau hai phút, cô ôm đầu quay lại: "Chú Lục, em vừa bị cái hộp thuốc lá người ta vứt từ trên lầu xuống đập trúng đầu, đau quá!"
"Qua đây, để tôi xem!"
"Ồ!"
Kiều Hy ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh giường, Lục Lập Tiêu thấy một vết đỏ trên trán và thậm chí còn bị trầy xước.
"Sao cô bất cẩn vậy?"
"Em không phải cố tình không nhìn đường đâu, em chỉ đi xuống cầu thang và hỏi cô y tá để lấy quần, kết quả không biết lý do tại sao cái hộp thuốc lá lại rơi trúng đầu em, anh coi có phải là tai họa ập lên đầu không?”
"Vậy quần của tôi đâu?”
"Ơ ... em quên mất!"
Lục Lập Tiêu: "..."
"Sao cô không quên luôn bản thân cô đi?” Người đàn ông búng vào trán cô.
“Em đi lấy giúp anh nữa.” Kiều Hy xoa xoa trán mình nói.
"Thôi, tôi đi với cô!”
Lục Lập Tiêu mở chăn ra đi xuống giường, đi theo sau Kiều Hy một cách không yên tâm.
Họ lấy quần áo thay xong, Kiều Hy nói, "Em đi mua chút gì đó cho anh ăn nhe, anh về phòng bệnh đợi em một chút.”
"Tôi sẽ đợi ở đây."
"Cũng được!"
Nhìn cô gái quay lại và đi đến những quán lề đường ở cửa sau bệnh viện, Lục Lập Tiêu lắc đầu.
Anh ấy vừa bị tai nạn, con bé này lại định mua thứ đồ ăn vặt lề đường được làm bằng dầu trộn đất này sao?
Lục Lập Tiêu lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý, kêu người giúp anh ấy mua hai phần combo đặt chế của nhà hàng cấp cao qua đây.
Kết quả là, khi vừa đặt điện thoại xuống, thì nghe thấy tiếng hét ‘Áh’ của Kiều Hy vang lên ở một nơi không xa!
Lục Lập Tiêu nhìn lên, không thấy bóng dáng của cô gái!
"Tiểu Hy?"
"Chú Lục, cứu mạng …”
Lục Lập Tiêu đuổi theo hướng âm thanh và tìm thấy một vài người đàn ông trẻ với mái tóc đầy màu sắc ở cửa sau của bệnh viện, họ đang dồn Kiều Hy vào góc.
"Ê, tên què tay kia … con bé này là của mày? Cũng xinh xắn đấy! Tao khuyên mày nên giao hết tiền trong người ra, không thì đừng trách anh em chúng tao không khách sáo với con bé này!”Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK