Mục lục
Người Vợ Bé Nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn những người phụ nữ trước mặt, Kiều Hy ngửi thấy một hơi thở nguy hiểm và lùi lại. Cô không trả lời.

Tuy nhiên, bên kia đang tiếp cận cô với sự kiêu ngạo.

"Nha đầu thúi, mày có biết Chu Trạm là người của tao không? Năm xưa khi anh ấy bỏ học ra ngoài xã hôi, toàn nhờ chị Hoa này bảo kê mới có thành tích như ngày hôm nay. Bây giờ thấy người đàn ông của tao giàu lên rồi, luôn có những hồ ly tinh như mày đến chia miếng cơm? Hai người còn hẹn nhau để bỏ trốn? Tao cho mày chạy trốn này!”

Đối phương đạp lên người Kiều Hy một cái và nói với những người của mình: “Bắt nó lên xe cho tao, hôm nay tao phải dạy dỗ con hồ ly tinh này cho a Trạm coi hậu quả của việc phản bội tao!”

......

Ở đầu bên kia, Lục Lập Tiêu đột nhiên nhận được tin nhắn và đứng dậy khỏi ghế.

"Sao vậy Lục thiếu gia? Thời gian đến rồi hả?"

"Nếu thời gian đã đến, thì chúng ta nên hành động thôi."

Đường Cảnh Thiên đứng lên với Thẩm Thiếu Khiêm, và Lục Lập Tiêu đã vội vã tiến về phía trước.

Thẩm Thiếu Khiêm thấy rằng anh ta cầm điện thoại của mình rất lo lắng, đôi mắt anh ấy lóe lên và đi theo Lục Lập Tiêu.

"Lục thiếu gia, anh không nên bí mật kêu người theo dõi Kiều Hy? Chỉ một trò chơi thôi, chơi xấu như vậy thật đáng xấu hổ!" Thẩm Thiếu Khiêm hỏi.

Dù sao thì mục tiêu của anh ta cũng là Kiều Hy!

Mặc dù đây chỉ là một trò chơi, nhưng nó cũng là cơ hội để anh ấy cạnh tranh công bằng với Lục Lập Tiêu. Anh ấy chỉ muốn thấy, bản thân cạnh tranh công bằng với Lục Lập Tiêu thì người nào sẽ có nhiều cơ hội hơn.

Tuy nhiên, vào thời điểm này, Lục Lập Tiêu không có thời gian quan tâm đến anh ấy. Anh ta đã bấm số và gọi đi: "Anh có chắc là họ chưa đến sân bay không? Vậy còn không mau đi tìm đi!”

Nghe những gì anh ta nói trong điện thoại, Thẩm Thiếu Khiêm dừng lại trước mặt Lục Lập Tiêu: "Lục thiếu gia?"

"Tôi không có thời gian để đi chơi với anh, Kiều Hy có thể xảy ra chuyện rồi."

"Xảy ra chuyện? chuyện gì vậy?”

Lục Lập Tiêu không nói gì.

Mặc dù anh ta không cử người nhìn theo dõi Kiều Hy, nhưng đã cử người theo dõi Chu Trạm.

Tin nhắn vừa rồi đến từ người theo dõi Chu Trạm, và nói rằng người đàn ông đã không đến Khu vui chơi để đón Kiều Hy cũng không đến sân bay ...

Lần này, Lục Lập Tiêu nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.

Nghe nói tên Chu Trạm đó trước đây được nuôi dưỡng.

Và người phụ nữ nuôi anh là người nổi tiếng trong giới xã hội đen, nổi tiếng đanh đá và bạo lực, anh ấy lo lắng rằng Kiều Hy sẽ gặp chuyện.

Lục Lập Tiêu không có thời gian để nói thêm bất cứ điều gì, nhưng Thẩm Thiếu Khiêm cứ phải đi theo anh ta: "Nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra? Tôi cũng có thể cử người đi tìm cô ấy, nhiều người có nhiều sức mạnh hơn!"

-----------

Khi Kiều Hy được tìm thấy, cô đã trong tình trạng ý thức mơ hồ.

Đầu cô nặng như đá, cô nằm dưới đất không nhấc nổi đầu lên. Máu làm mắt cô mờ đi, trước mắt cô chỉ là một màu đỏ tươi.

Cô cảm thấy không khí xung quanh bắt đầu trở nên ngột ngạt và gượng ép, và sự buồn tẻ và lạnh lẽo trước những cơn mưa núi rừng khiến người ta sợ hãi, nhưng ngay lúc đó, cô lại vô cùng yên tâm.

Cô nheo mắt. cố gắng mở đôi mắt đau đến mức như không thể mở nổi và cuối cùng cô có thể thấy một bóng dáng người cao to trong tầm mắt.

Cô nhìn thấy khuôn mặt ủ rũ của Lục Lập Tiêu, từng bước tiến về phía mình, cảm thấy rằng anh ta đã bồng mình lên, và rồi hoàn toàn bất tỉnh ...

Khi Kiều Hy tỉnh dậy, cái đầu tiên nhìn thấy lại là khuôn mặt của Thẩm Thiếu Khiêm.

Phía bên kia đứng cạnh giường, cúi xuống để giữ khoảng cách mười lăm centimet với cô, thứ chứa đựng trong ánh mắt anh không biết là sự cảm thông hay khinh miệt.

"Cô coi lại cô xem, bình thường thì lại rất thông mình, sao lại làm ra một chuyện ngu ngốc như đi trốn với người khác như vậy? Vã lại còn muốn đi trốn với một tên được người khác nuôi, mắt nhìn người vơi não cô bị chó ăn rồi hả?”

Nghe những lời của Thẩm Thiếu Khiêm, đầu Kiều Hy như một mớ hỗn độn, đôi mắt cô lóe lên một sự thiếu kiên nhẫn.

Cô di chuyển mắt, quay mặt đi, muốn quay người để tiếp tục ngủ.

Nhưng ngay sau khi hành động, cơn đau từ toàn thân khiến cô hét lên: "Á ..."

"Đừng động đậy! Cô có biết rằng cô đã bị gãy một xương sườn không? Còn bị sốt suốt ba ngày ba đêm, bác sĩ nói cô chỉ có thể giữ nguyên tư thế nằm này trong một thời gian.”

Nghe vậy, Kiều Hy ngước lên và nhìn anh đầy kinh ngạc và tự hỏi: "Tôi đã ngủ lâu như vậy hả?”

"Đúng vậy, tôi còn tưởng cô cứ như vậy mà ngủ luôn rồi chứ!” Thẩm Thiếu Khiêm phàn nàn. "Bác sĩ nói rằng cơ thể nhỏ bé này của cô có lẽ sẽ không qua khỏi, khiến bổn thiếu gia ở đây sợ hãi mà chăm cô suốt ba ngày ba đêm."

"Những ngày này ... là anh ở đây chăm sóc cho tôi?”

"Tất nhiên, không thì cô tưởng còn ai lo cho cô nữa?”

Kiều Hy mở miệng và muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng cô cũng không có hỏi ra, chỉ cúi đầu một cách ủ rũ.

Cô thực sự muốn biết Lục Lập Tiêu đang ở đâu.

Nhưng khi nghe giọng điệu của Thẩm Thiếu Khiêm khi nãy, ‘còn ai lo cho cô nữa’? anh ấy chắc sẽ không còn quan tâm gì đến cô nữa rồi.

Kiều Hy biết lần này cô đã phạm phải sai lầm lớn đến mức nào.

Cô quyết định bỏ trốn cùng với Chu Trạm, ban đầu là một sự đặt cược hết tất cả. Chỉ có thể thành công, nếu thất bại ... thì Lục Lập Tiêu sẽ không muốn cô nữa.

Thật không may, lần này, cô lại nhìn lầm người đàn ông.

Nhìn thấy cô gái nhỏ đang thu hồi ánh mắt, khuôn mặt nhỏ nhợt nhạt rất đáng thương. Trán cô cũng đang bị băng lại, cổ cũng bị quẹt qua một đường máu bởi móng tay nhọn của người phụ nữ, Thẩm Thiếu Khiêm cũng có chút không nhẫn tâm.

"Đói không? Mấy ngày không ăn gì rồi, tôi có mua cháo dinh dưỡng cho cô.”

Nói xong, thì nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài.

Thẩm Thiếu Khiêm đứng dậy và đi về phía cửa, và ánh mắt Kiều Hy đột nhiên mở ra, đến cửa nhanh hơn anh ấy vài bước.

Cô nhìn chằm chằm vào khe cửa được kéo ra, để lộ khuôn mặt người lạ mặt bên ngoài, và ánh mắt của cô gái lại mờ nhạt.

Ban đầu, cô vẫn còn một chút suy nghĩ ... anh ấy sẽ đến.

"Cháo đến rồi! Tôi đút cô ăn một chút."

Thẩm Thiếu Khiêm ngồi xuống cạnh giường và lấy cháo hải sâm với độ nóng vừa phải trong tay, múc một muỗng đút cho Kiều Hy.

Bây giờ cơ thể Kiều Hy bị đau, cô ta không thể nhấc tay lên và cũng không ngại gì nữa, cô mở miệng ăn cháo.

Thấy cô ấy ăn cháo mà mình đút cho, Thẩm Thiếu Khiêm có vẻ rất vui.

Đút hết một muỗng rồi lại một muỗng, đột nhiên anh hứng lên hỏi cô: “Haizz, rốt cuộc thì cô đang nghĩ gì vậy? Muốn chạy trốn với một tên ăn bám như vậy?”

Kiều Hy không muốn nhắc đến chuyện này nữa, nhưng cái muỗng mà cháo Thẩm Thiếu Khiêm múc vẫn ở cách cô mười cm, ra vẻ như nếu cô không trả lời thì sẽ không cho cô ăn.

Kiều Hy không còn cách nào khác là đáp trả bằng năm từ: "Tôi có mắt như mù!"

Thẩm Thiếu Khiêm đưa muỗng cháo cho cô ấy, rồi hỏi tiếp: "Tại sao cô lại có mắt như mù vậy? Điều gì khiến cô thông minh một đời, hồ đồ nhất thời như vậy?”

Đệt, cô ấy bây giờ đã đáng thương như thế này, anh chàng này thực sự muốn phỏng vấn hành trình suy nghĩ của cô ấy? Đây không phải là xát muối lên vết thương sao?

Nếu như bây giờ Kiều Hy không phải không động đậy được, bụng lại đói cồn cào, cô ấy sẽ không nói lời nào với Thẩm Thiếu Khiêm.

Nhưng cuộc sống làm gì có nhiều nếu như như vậy?

Nếu như lúc đó cô không có mắt như mù thì cũng đâu bị đánh như thế này.

"Xét cho cùng thì việc này cũng liên quan đến anh. Ban đầu, tôi là một con thú cưng được Lục Lập Tiêu cho ăn, sưởi ấm giường đúng giờ một cách rất yên ổn, nhưng anh lại kể cho tôi nghe về chuyện đổ vỡ của bạn gái cũ của anh ấy. Nó làm tôi đau lòng, suy nghĩ lung tung, đầu óc quá tải nên mới thành ra ngắn mạch như vậy?”

Nghe Kiều Hy Kiều Hy phàn nàn, đôi mắt Thẩm Thiếu Khiêm Lóe lên một tia sáng lấp lánh: “Thì ra cô thực sự đã nghe những lời tôi nói mới rời khỏi anh ta? Nhưng dù có tìm người bỏ trốn cùng cô cũng không nên tìm cái thể loại mà ăn bám phụ nữ kia! Dù sao … thì có bao nhiêu con người ưu tú với hoàn cảnh tốt và tính cách tốt bên cạnh cô!"

Cái gọi là 'người ưu tú' này, người nào đó đã cố gắng tự ám chỉ mình.

Tuy nhiên, Kiều Hy lại trợn trắng mắt với anh ấy một cái: “Ở đâu? Tôi đâu có thấy!”

"Vậy thì cô đúng là có mắt như mù!"

Thẩm Thiếu Khiêm trợn trắng mắt lại với cô, lại đút cho Kiều Hy một muỗng nữa.

"Nói thật, lần sau cô bỏ trốn thì nên coi cho kỹ. Ít nhất phải tìm người đàn ông nào có đủ điều kiện kinh tế để lo cuộc sống cho cô, vã lại không có vương vấn gì về bạn gái cũ.”

"Không có lần sau đâu!"

"Cô sợ rồi hả?" Thẩm Thiếu Khiêm dường như rất không hài lòng với thái độ tiêu cực của cô ấy. "Một lần thất bại thì có gì đáng sợ, cô gái trẻ nên có tinh thần càng thua càng dũng cảm, không chừng lần sau đối tượng bỏ trốn với cô là một người đáng để giao phó cuộc đời thì sao? "

"Không có lần sau!" Kiều Hy lặp lại lần nữa, với giọng điệu buồn rầu mà bản thân cô không thể nghe ra. "Anh ấy sẽ không muốn tôi nữa!"

Nghe ra 'anh ấy' của cô là đang ám chỉ Lục Lập Tiêu, Thẩm Thiếu Khiêm đột nhiên hỏi một cách long trọng: "Cô không phải thực sự động lòng với Lục thiếu gia rồi chứ hả?"

"Không! Tôi chỉ đang âm thầm thương tiếc cho tương lai của mình thôi."

"Tuổi nhỏ mà có gì phải thương tiếc chứ? Ông chủ vàng này mất đi thì nhiều lắm tìm ông khác! Tôi dám chắc lần sau cô có thể tìm thấy ông tốt hơn.”

Nghe Thẩm Thiếu Khiêm khuyến khích bản thân tìm chủ vàng, Kiều Hy đột nhiên nhìn anh ta một cách khó hiểu: "Hồi xưa anh không phải căm ghét loại phụ nữ chuyên quyến rũ đàn ông, sống nhờ ăn bám đàn ông sao?”

"Đúng vậy, tôi xưa giờ vẫn ghét cô. Nhưng điều này không cản trở, tôi muốn nuôi cô."

"Anh ... nuôi tôi à?" Kiều Hy kinh ngạc nhìn anh.

"Đúng vậy, theo giá thị trường hiện tại ở Nam Thành, tôi sẽ tăng gấp đôi giá cho cô. Tôi sẽ cung cấp cho cô 200.000 mỗi tháng. Ăn uống, đi lại, quần áo, nơi ở tôi đều chu cấp cho cô với tiêu chuẩn tốt nhất, cô thấy sao?”

"Tôi có tiền sự đó. Anh không sợ tôi sẽ chạy trốn theo người khác sao?”

"Nói chung, chỉ khi một người phụ nữ không hài lòng và không có cảm giác an toàn thì cô ấy mới nãy sinh ý định bỏ trốn. Tôi nghĩ rằng tôi có thể cho cô nhiều hơn Lục thiếu gia về hai điểm này, và sẽ không để cho cô có cơ hội nảy sinh ý định bỏ trốn đâu. Vã lại về chức năng đàn ông, tôi hơn hẳn Lục thiếu gia."

"Sự tự tin đó của anh ở đâu ra vậy?"

"Điều quan trọng nhất là tôi không có người bạn gái cũ nào khó quên."

"Nhưng anh cũng có mối quan hệ nam nữ phức tạp mà!"

"Đó là chuyện hồi xưa rồi, sau khi chia tay Thái Lộ bên cạnh tôi đã không còn người phụ nữ nào!”

Thẩm Thiếu Khiêm nói đến đây, anh ta đã đặt một tay bên cạnh đầu Kiều Hy, tự nghĩ rằng mình rất đẹp trai: “Vậy nên Kiều Hy ... Cô đến lấp đầy khoảng trống bên cạnh tôi đi”

Kiều Hy vẫn chưa kịp trả lời, đột nhiên nghe thấy ‘rầm’ một tiếng.

Cánh cửa của phòng bệnh bị đá ra từ bên ngoài, và một áp lực thấp kèm với dáng người cao lớn của Lục Lập Tiêu xông đến!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK