"Kiều Hy, sao cô lại có bản lĩnh như vậy? Rõ ràng là một sao chổi ngay cả ba mẹ ruột cũng chê bai, nhưng lại có không mặt của một hồ ly tinh. Từ nhỏ đến lớn đàn ông nhìn thấy cô đều bị hút hồn, trong mắt không có người đàn bà khác rồi! Tôi muốn coi gương mặt ngây thơ của cô sau khi bị làm nhụt có còn xin đẹp vậy không!” Kiều Chi nói một cách ghen tị.
Nghe vậy, Kiều Hy cắn chặt môi dưới của mình: "Tôi bây giờ là người của Lục Lập Tiêu, đắc tội anh ta sẽ không có gì tốt cho cô đâu!”
"Há ...... cô thực sự tưởng cô được lên trời rồi à? Lục Lập Tiêu đang coi mắt với thiên kim tiểu thư Phùng Thị Kiến Trúc kìa, giới giàu có đều đã biết rồi. Xem ra người đàn ông đó chán cô rồi, sẽ mau chóng kết hôn với thiên kim danh môn thôi, Lục gia cũng không chứa chấp nổi cô đâu! Do đó cô tới chơi với anh em của anh Hoàng Minh, nói không chừng có thể kiếm được nhà tiếp theo sớm nữa!”
"Muốn chơi thì cô chơi cho đủ, tôi không đi!”
"Quyền quyết định không ở chỗ cô! Kiều Hy, nếu trước tám giờ tối nay cô không đến, tôi sẽ kêu ba tôi lấy lại khu đất trại mồ côi, đuổi đám người kia ra đường ở! Còn nữa, hồi xưa, lúc cô ở sở cảnh sát có để lại một phàn tài liệu về ba mẹ ruột của cô, bây giờ trên tay ba tôi, cô không muốn nó rồi hả?”
Sau khi cúp máy, Kiều Hy rất lo lắng.
Cô nghĩ ngợi một hồi, cô vẫn phải báo một tiếng với Lục Lập Tiêu. Người đàn ông đó có giúp đỡ cô hay không cô cũng muống thử lại lần nữa.
Cô gái gõ cửa phòng bên cạnh, không có ai.
Ngay lúc này, Trương quản gia đi ngang qua sau lưng cô: “Thiếu gia vẫn chưa về.”
“bây giờ không phải tan ca rồi sao?” Kiều Hy hỏi.
"Đúng vậy nhưng phu nhân đã sắp xếp bữa ăn tối cho thiếu gia và Phùng tiểu thơ, tối nay không biết mấy giờ mới về đến nhà!”
Nghe vậy Kiều Hy trong lòng Kiều Hy buồn bả, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lục Lập Tiêu: [Bất luận anh giận em chuyện gì, có thể cho em một chút thời gian để nói chuyện không? Em có chuyện gấp muốn tìm anh!]
Tin nhắn văn bản được gửi đi,mười phút sau, giống như đá chìm xuống biển sâu, không có một chút phản hồi.
Kiều Hy nhìn thời gian, sắp bảy giờ rưỡi rồi, sợ anh ta bận việc, không nhìn thấy tin nhắn, liền gọi điện thoại cho người đàn ông.
Chuông reo lên sáu lần, cuối cùng bên kia cũng nghe máy.
"Anh rể, em có chuyện muốn nói …”
Chuyện của Kiều Hy chưa được nói ra thì bị giọng cao của người phụ nữ đầu dây bên kia làm gián đoạn: “Lục Tổng bây giờ không tiện nhận điện thoại của cô, anh ta đang tắm, cô đừng gọi lại làm phiền chúng ta nữa.”
Bên kia nói một cách kiêu ngạo, không cho Kiều Hy cơ hội trả lời, cúp máy trực tiếp.
Khi điện thoại của một người đàn ông, được một người phụ nữ bắt máy và nói rằng anh ta đang tắm, vậy hai người sắp làm điều gì, không cần nói cũng biết.
Kiều Hy nghe ra giọng nói của người phụ nữ đó, là Phùng Uyển, không khỏi buông tay, thì thầm một cách trống rỗng: “Không phải nói là không hợp sao? Đồ nói dối!”
Kiều Hy cố kiềm nén nổi chua ngoa trong lòng, hít một hơi thật sâu.
Đôi mắt lóe lên sự kiên định, cô gái dường như đã quyết định gì đó quan trọng.
Quả nhiên, bất cứ ai trên thế giới này đều không đáng tin cậy, chỗ dựa duy nhất mà cô ta có thể tinh tưởng là chính là bản thân mình.
Suy nghĩ xong, cô lấy điện thoại gọi qua cho Kiều Chi: “Tôi sẽ đến ngay!”
......
Theo địa chỉ mà Kiều Chi nói, Kiều Hy đến một căn biệt thự ở ngoại ô Nam Thành.
Bàn chân vẫn chưa bước vào cửa, thì đã nghe tiếng ồn từ bên hồ bơi.
Trong biệt thự, những người đàn ông và phụ nữ nhuộm màu tóc xanh xanh đỏ đỏ, hoạt náo, hổn loạn. Âm nhạc bùng nổ, lớn tiếng đến nổi như thể khiến người ta bị điếc.
Trong hồ bơi, một loạt các cô gái mặc bikini quyến rũ đang vui chơi, nhảy múa, mời rượu những người đàn ông xung quanh.
Kiều Chi cũng mặc một bộ bikini hoa văn báo đóm, dựa vào người đàn ông với mái tóc màu vàng, để tay của người đàn ông đặt bên dưới thắt lưng cô ấy, còn lộ ra vẻ hưởng thụ.
Thấy Kiều Hy đã đến, người phụ nữ đã thu hồi vẻ hưởng thụ, nhanh chóng tiếp cận cô.
"Kiều Chi, cô cả ngày đi với những người này, ba mẹ có biết không?” Kiều Hy hỏi.
Nghe vậy, đôi măt của đối phương hơi tránh né, và khịt mũi: "Liên quan gì đến cô?”
"Tôi không muốn quan tâm đến chuyện này, tôi chỉ khuyên cô, ở chung với đám người này sẽ không có kết cuộc tốt đâu, sẽ có ngày cô bị thiệt thòi.”
"Hớ ... Cô nên lo cho bản thân mình trước đi!” Kiều Chi cười nhạo một tiếng, nhìn cô một cách khiêu khích, “Người thiệt thòi trước chắc chắn là cô! Cô tưởng cô đến đây rồi có thể bước ra ngoài an toàn sao?”
Kiều Chi vừa dứt lời, cô giơ tay phải lên, ngay lập tức, những người đàn ông đến vây xung quanh Kiều Hy.
Cô gái lùi lại một bước và quan sát tình hình xung quanh một cách cảnh giác.
Hoàng Minh vốn đang dựa vào xe máy, chơi cái bật lửa trong tay, cũng đi qua.
Kiều Chi chui ngay vào vòng tay anh ta, nói một cách thân thiết: “Anh Hoàng Minh, em dẫn con mồi tới rồi. Em thấy hay là tối nay để Kiều Hy làm con mồi, anh em ai thắng thì được chơi trước.”
Nghe vậy, những người đàn ông xung quanh đều hứng khỏi xoa tay, ánh mắt thèm thuồng nhìn Kiều Hy từ trên xuống dưới.
Một trong những người nói: “Đại ca, cô gái này tuyệt. Còn đẹp hơn mấy cô mắc nhất, chắc chơi đã lắm đây. Đại tẩu quả là thương bọn em, tươi mới như này, chắc nhéo một cái là ra nước nhỉ!”
"Chắc là nhiều nước lắm đây!" Một người khác thêm vào.
Mọi người đều nghe được hàm ý của những câu đó, đều cười lên, nhìn Kiều Hy với ánh mắt thèm thuồng hơn.
Kiều Chi như đang thưởng thức việc Kiều Hy bị bao vây bởi lũ háo sắc, thưởng thức dáng vẻ sợ hãi, nhút nhát của cô ta, khóe môi vểnh lên cười một cách nham hiểm.
"Nói cho các anh biết, đứa con nuôi này của nhà chúng ta có bị Lục Lập Tiêu chơi qua đó.”
"Người uy chấn giới kinh doanh, có thể gọi mưa hô gió, nhưng bị bất lực, Lục Lập Tiêu, Lục lão hổ phải không?”
"Đúng vậy, em gái này của tôi có thể khiến người đàn ông bất lực chào cờ trở lại, các anh coi bản lĩnh của cô ta ghê không?” Kiều Chi nói đầy mỉa mai.
"Vậy thì tôi phải thử mới được! Nghe nói Lục Lập Tiêu đã xụi trong bảy tám năm, anh ta còn biết chơi như thế nào không?”
"Không chừng cô gái này vẫn còn trinh, hahaha ..."
Nghe những lời mỉa mai Lục Lập Tiêu của họ, mắt Kiều Hy lóe lên sự giận dữ, siết chặt nắm đấm tay mình.
"Em gái, hay là để anh cho em biết thế nào là người đàn ông thật sự? Không phải thằng đàn ông nào cũng là một cây nấm nhỏ … như ông chủ họ Lục của cô ha!”
Một số người đàn ông cười và nói, họ muốn đưa tay lên sờ Kiều Hy nhưng đều bị cô gái tránh né hết.
"Đừng chạm vào tôi!"
"Ý, còn không chịu? Có biết ta là ai đây không? Trong địa bàn của ta, dù có hiếp cô cũng không ai dám nói lời nào!”
Người đàn ông nói xong, ông ta nắm lấy tay Kiều Hy, kéo cô vào biệt thự: "Anh em, ta giúp tụi bay kiểm tra hàng trước!"
"Lão tứ, ông cũng gấp quá rồi đó, không phải nói là ai thắng thì người đó chơi trước sao?”
"Ai chơi cũng là chơi mà? Dù sao thì một lát không thiếu phần tụi bay đâu!”
"Vậy thì chưa chắc, anh em ai cũng biết ông háo sắc nhất? Để ông kéo người ta vào rồi thì chắc đêm nay cũng không thể ra được. Lâu lắm mới có một người tuyệt đẹp như vậy, tại sao lại để cho ông hưởng trước?”
Thấy các anh em tranh chấp để giành Kiều Hy, sự ghen tị trong mắt Kiều Chi như muốn phun lửa.
Lại là như vậy, lại là như vậy … tại sao những nơi có Kiều Hy thì tất cả đàn ông đều bị quyến rũ bởi cô ta? Ngay cả ánh mắt của anh Hoàng Minh cũng chỉ rơi vào người cô ta?
Con tiện nhân này, cô chắc chắn phải hủy hoại cô ta.
Một lát cô phải đ4ể tất cả đàn ông đến chà đạp cô ta, sau đó quay clip để up lên mạng, để cho tất cả mọi người biết Kiều Hy là một người phụ nữ dam dang mà ai cũng có thể chơi.
Trong lúc mọi người đều tranh giành thì đột nhiên bên ngoài có tiếng còi vang lên.
Người em trai đang canh cửa ở ngoài bối rối chạy vào báo cáo với Hoàng Minh: “Đại ca, có hai chiếc xe cảnh sát đến ngoài kia!”
“Cái quái gì vậy? ai báo cmn cảnh sát vậy?” Lão Tứ nói một cách nghi ngờ.
Nhân cơ hội này, Kiều Hy thoát khỏi sự kiềm cặp của hắn, chạy qua nắm chặt tay Kiều Chi: “Chị Tư, chị kêu em báo cảnh sát, em đã làm rồi! Chị yên tâm, chị sẽ nhanh chóng thoát khỏi tay của những người này thôi!”
Nghe những lời của Kiều Hy, Kiều Chi bối rối: “Cô nói cái gì vậy?”
"Cái gì? Là cô báo cảnh sát?” Hoàng Minh nhìn Kiều Chi với ánh mắt giận dữ.
Ngay lập tức, sắc mặt Kiều Chi trắng bệt: “Anh Hoàng Minh, em không có! Anh tin em, em thích anh như vậy, sao lại có thể báo cảnh sát bắt anh được? Em còn muốn theo anh suốt đời nữa mà!”
"Chị tư, bây giờ cảnh sát đến rồi, chị đừng sợ nữa, không cần giả bộ đối tốt với anh ấy nữa. Chị không phải đã muốn thoát khỏi bọn xã hội đen này từ lâu rồi sao?” Kiều Hy nói tiếp với cô ấy.
"Cô câm miệng cho tôi, cô … cô dám vu khống tôi? Tôi … tôi kêu cô báo cảnh sát hồi nào?”
"Chị tư, nãy chị gọi cho em, không phải có nói là kêu em báo cảnh sát giúp chị sao? Chị còn nói hôm nay anh em của anh Hoàng Minh đều ở đây, kêu em gọi điện thoại báo cảnh sát đến tóm gọn bọn chúng, như vậy thì chị có thể có thể thoát khỏi anh ấy mãi mãi rồi.”
"Tôi ...... Tôi không có … cô nói bậy!" Kiều Chi không ngờ Kiều Hy đột nhiên chiếu tướng cô, trong thời gian ngắn không nghĩ ra cách phản bác. Chỉ có thể lập đi lập lại: “Cô nói bậy! Cô là con tiện nhân … tiện nhân …”
Lắng nghe tiếng còi báo động đang ngày càng gần hơn, Kiều Hy Không nói nhiều với cô ấy nữa, cô quay lại, chạy về phía cổng biệt thự.
Và Kiều Chi nhìn ánh mắt của những người anh em của anh Hoàng Minh, ai nấy nhìn cô với ánh mắt như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô, dường như tất cả đều đã tin lời Kiều Hy.
Cô không biết cách giải thích, cô chỉ biết họ rất tàn nhẫn với những người phản bội, cô quay người chạy theo Kiều Hy.
Nhưng cả hai vẫn chưa chạy đến ra khỏi cửa là bị bắt lại.
Tiếng còi chỉ vòng quanh cánh cửa rồi rời đi.
"Đại ca Hoàng ở Nam Thành lâu như vậy, ai không nể mặt? Tưởng như vậy thì có thể thoát khỏi tôi, cô ngây thơ quá đó!” Hoàng Minh khịt mũi, nhìn hai cô gái bị bắt lại trước mặt với ánh mắt lạnh lẻo, “Lão tứ hồi nãy có một câu nói rất đúng, ở chỗ của tôi dù có hiếp cô cũng không ai dám nói nữa lời.”
Nghe vậy, Kiều Chi không khỏi rùng mình, trừng mắt với Kiều Hy một cái: “Lần này tôi bị cô hại chết rồi!”
Kiều Hy thì rất bình tĩnh, không có chút gì sợ hãi.
Trước khi đến, Kiều Hy đã nghĩ về hậu quả của ngày hôm nay, việc hôm nay là Kiều Chi hại cô ta, nếu như thế nào cũng là chết thì cô phải kéo cô ấy chết theo.
"Đại ca, xử lý hai con bé không biết điều này như thế nào?”
Hoàng Minh chỉ vào Kiều Chi: “Con này cho anh em chơi thoải mái …”
Sau đó, chỉ vào Kiều Hy: “Con này đưa lên phòng tao!”Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK