Thấy Tả Thiếu Dương về, Đổng Mập hồ hởi đi ra:
– Tả thiếu gia về rồi.
– Đổng chưởng quầy.
Tả Thiếu Dương chắp tay chào, Đổng Mập tới đây chỉ có thể vì chuyện thuốc y bào chế thôi:
– Thuốc bán được rồi sao?
– Đúng thế, ha ha ha.
Đổng Mập cười như Phật di lặc:
– Chuyện là thế này, vị đạo trưởng đây tới sạp thuốc của ta, nhìn thấy Tử thạch anh cậu bào chế cực mịn, muốn biết ai bào chế ra, cho nên liền dẫn tới đây. Chi tiết thế nào hai bên bàn với nhau, ta phải về trông sạp, cáo từ.
Không ngờ Đổng Mập lại là người nhiệt tình như vậy, gần đây toàn tiếp xúc với những người có vấn đề, quên mất thời Đường này, con người đa phần vẫn hiền lành chất phác, chẳng qua là y quá tốt số, gặp toàn kẻ không ra gì thôi. Tả Thiếu Dương tiễn hắn ra tận cửa, quay về chắp tay hỏi:
– Không biết đạo trưởng xưng hô ra sao?
– Bần đạo pháp hiệu Vô Trần, tu hành ở Bích Hà quan bên ngoài thành, trước đó đi qua Ngõa thị, thấy Tử thạch anh mà vị Đổng chưởng quầy vô cùng mịn, biết được quý đường bào chế nên mạo muội tới đây, vừa xong nói chuyện với lệnh tôn mới hay thuốc này do công tử bào chế, chỉ là không biết Tả công tử có thể bào chế được Đan sa mịn như vậy không?
– Tất nhiên rồi, không chỉ Tử thạch anh, Đan sa mà tuyệt đại đa số các loại dược liệu khoáng thạch hiện nay ta đều có thể bào chế được mịn như đạo trưởng đã thấy.
Đan sa cũng là Chu sa, một loại khoáng thạch, trong ( Thần Nông bản thảo kinh) được liệt vào thượng phẩm, cho rằng dùng thường xuyên kéo dài có thể trường thọ, là phối dược cần thiết thuật sĩ nhiều đời chế luyện thuốc trường sinh bất lão.
– Thật tốt quá, không dấu Tả công tử, bần đạo luyện chế đan dược, trước kia dùng Đan sa, dù nghiền thế nào cũng không thể mịn như bột, mà Đan sa không mịn thì không thể bào chế ra đan dược thượng hạng.
Vô Trần mừng lắm:
– Bần đạo tới đây chính là để đặt mua Đan sa, trước tiên là cần 50 cân.
Choáng, lão đạo mau làm quái gì lớn thế, thay cơm hay là buôn lậu vậy, không biết cái Bích Hà quan lớn cỡ nào, có điều mặc xác, bây giờ hiệu thuốc không có người khám bệnh, chỉ còn dựa vào bào chế thuốc kiếm sống, ai thèm quan tâm ông ta mua về ăn một mình hay cho người khác ăn cùng, vui mừng nói:
– Không vấn đề, đạo trưởng ngồi đi.
Cùng ngồi xuống bàn Tả Quý vừa dùng để khám bệnh vừa tiếp khách, Vô Trần nói:
– Về phần nguyên liệu, tuy tệ quán cũng có, nhưng để tránh không đúng thứ công tử cần, thế nên ủy thác công tử mua luôn, chúng ta chỉ lấy thành phẩm. Công tử tính toán xem tốn bao nhiêu tiền.
Tả Thiếu Dương bấm tay tính:
– Bào chế Đan sa, tính cả công lẫn vật liệu, một cân 200 đồng, 50 cân là một vạn đồng, tức là mười lượng.
Là đân trong nghề chuyên sử dụng Đan sa, Vô Trần cũng rất biết giá, gật gù nghĩ một lúc:
– Giá này so với Đan sa ngoài Ngõa thị đắt hơn tới ba thành … Có điều có được Đan sa mịn như vậy thì ba thành này cũng xứng đáng thôi. Được, quyết định như thế, đại khái tốn bao nhiêu lâu?
– Mười ngày sau đạo trưởng có thể tới lấy hàng.
Hai bên thảo luận thêm về các yêu cầu riêng của Đan sa mà đạo quán cần, Tả Thiếu Dương đảm bảo sẽ làm đúng được như ý bọn họ, nếu không tới lúc đó sẽ trả lại toàn bộ tiền đặt trước, sau đó Tả Quý viết giấy thu tiền 6 lượng ứng trước tiền nguyên liệu và bào chế.
Tả Quý ngồi nghe hai bên thương lượng mà hồi hộp, để bào chế ra 50 cân Đan sa, nguyên liệu nhập vào tốn 4 lượng thôi, ông không rõ tiền công bào chế thuốc thế nào, nhưng 10 ngày bào chế xong, mỗi ngày công 100 đồng là quá nhiều, 10 ngày là 1 lượng, tổng cộng cả công lẫn nguyên liệu chỉ 5 lượng, kiếm được như vậy là hài lòng rồi, không ngờ Tả Thiếu Dương còn đòi tới 10 lượng là quá nhiều, vậy mà đạo trưởng kia gật đầu được, hoang đường hết sức. Ông ta không biết rằng, với số Đan sa mịn như vậy, Vô Trần luyện ra được đan dược thượng hạng, bán đi mỗi viên cũng tính bằng lượng bạc rồi, cho nên giá Tả Thiếu Dương đưa ra chưa là gì.
Nhận phiếu thu tiền xong, Vô Trần chắp tay cáo từ, trên tay là sáu đĩnh bạc hình móng ngựa, quan ngân tiêu chuẩn, Tả Quý dù đạm bạc, cũng không kìm nổi kích động. Ngồi ngây một lúc, đột nhiên đứng dậy thúc giục:
– Trung Nhi, chuyện không thể chậm trễ, đi, mau đi nhập hàng, tranh thủ sớm ngày bào chế, đừng để tới khi người ta đến lấy hàng còn chưa đủ thì không hay.
– Cha, không cần vội, kỳ thực con nói 10 ngày đã là tính dư ra đề phòng biến cố rồi.
Tả Thiếu Dương trấn an cha:
– Cha, số tiền này chúng ta trả Tang gia trước đi, họ cầm đồ cho chúng ta vay tiền, hiệu cầm đồ thì chậm ngày nào là tổn thất thêm ngày đó.
Tả Quý thấy cũng phải song vẫn do dự:
– Theo lý nên thế, nhưng chuộc về rồi thì lấy gì ra để nhập hàng?
– Nhập nợ, ví dụ tìm Đổng chưởng quầy, ông ấy sẽ đồng ý thôi, thực sự không được thì tới Hằng Xương, Chúc lão bá hẳn sẽ nể mặt. Nhưng vụ làm ăn này con muốn để cho Đổng chưởng quầy, dù sao nhờ ông ấy nhiệt tình giới thiệu giúp chúng ta.
– Ừm, tri ân báp đáp là bậc quân tử.
Tả Quý vuốt râu, đưa cả sáu lượng cho Tả Thiếu Dương:
– Con tới quán trà Thanh Hương, nói với Tang chưởng quầy đã gom đủ tiền rồi, bảo ông ấy đưa phiếu cho chuộc đồ.
Tả Thiếu Dương vâng một tiếng. Tới quán trà đúng vào thời điểm đông khách, mọi người đang bàn tán chuyện gì đó, Tang mẫu thấy y tới không cho rằng y tới đây uống trà, bà biết Tả Thiếu Dương không phải người thích trà, rõ ràng tới đây là vì Tiểu Muội mà thôi, tuy nụ cười không tự nhiên vẫn chào hỏi:
– Tiểu lang trung, uống trà hả?
– Dạ, bá mẫu, loại thường thôi.
Vốn mới đầu vì là Tang phụ Tang mẫu là cha mẹ của Tiểu Muội, nên Tả Thiếu Dương còn có thiện cảm với họ, nhưng qua sự kiện phu thê họ nhốt Tiểu Muội ép gả nàng cho Chu chưởng quầy thì hiểu ra bản chất của họ rồi, nên trong lòng đề phòng, không nói mục đích tới đây, tính uống trà xem tình huống thế nào rồi tùy cơ ứng biến.
Thong thả uống trà, ánh mắt kín đáo quan sát xung quanh, nhưng ngay cả bóng dáng Hoàng Cầm cũng không thấy đâu, không khỏi làm lạ, nàng sao rồi? Chẳng lẽ hôm qua lén ra ngoài bị phát hiện cho nên cũng bị nhốt rồi ư?
Không có Hoàng Cầm thì Tả Thiếu Dương cũng không thể làm gì, Tả Thiếu Dương bảo bản thân phải trấn tĩnh, lúc này nóng lòng chỉ hỏng việc thôi.
Trong tửu lâu trà quán nói chuyện không kỵ húy người bên cạnh nghe, hơn nữa còn thích người ta nghe ngóng, như thế tán gẫu mới thú. Tất nhiên chuyện ở đây cũng toàn là chuyện trà dư tửu hậu thôi.
Có mấy người ngồi quây quanh một hán tử trung niên trông dáng vẻ giống người bán hàng rong, mặt cố làm vẻ bi thương không thật chút nào:
– Mọi người không thấy chứ, lúc đó Nghê Nhị bị người nha môn đeo xiềng lên cổ kéo đi, ông ta vẫn kêu gào không ngừng, bị tạo đãi đá cho một cái quát, muốn kêu oan đi gặp Huyện lão gia. FFến khổ, trước kia ông ta vênh váo là thế. Huệ Dân đường thì loạn rồi, cửa đã đóng không khám bệnh nữa, chắc là đang lo lót cứu người.
– Hẳn là không dễ hả?
Vị khách này thì hớn hở lắm, chả thèm dấu diếm: