Trong đầu là hình ảnh quá khứ hiện ra trước mắt như đèn kéo quân, thủa nhỏ ở quê nhà đi tới đâu cũng được người ta cung kính gọi một tiếng tiểu thiếu gia, gia gia mất, chiến loạn khắp nơi, cùng phụ thân bỏ quê mà đi, tân hôn thê tử không được như ý, thi trượt, khuê nữ đầu lòng xinh xắn kháu khỉnh, lại thi trượt, rồi nhi tử ra đời, ông tự nhủ phải đỗ đạt cho nhi tử có tương lai tốt hơn, trượt vẫn hoàn trượt, gia cảnh ngày một đi xuống, đến nỗi ba mươi Tết suýt nữa bị đuổi ra khỏi nhà, kho cử đỗ đạt khôi phục vinh diệu tổ tiên, tất cả những thứ đó ông không dám cả nghĩ tới nữa.
Nhưng mọi thứ thay đổi rồi, nhi tử thật may mắn, không đúng, phải nói nó lòng dạ nhân hậu được đền đáp, gặp được vị lão thần tiên, truyền cho bản lĩnh lạ, từ đó nhà thay đổi từng ngày, nhưng vẫn không dám mơ tới một ngày nhi tử đỗ đạt làm quan.
Hôm nay là ngày công bố bảng, Tả Quý tự nhủ với mình, không sao, nhi tử hiếu thảo, trong nhà dư dả, nhà cửa ruộng đồng trâu bò, không thiếu thứ gì nữa, không được quá tham lam, nếu không sẽ bị trời phạt.
Thế nhưng đó là những lời dối lòng, có một thứ ông khao khát hơn tất cả.
Chợt bên ngoài có tiếng kèn sáo chiêng la rộn ràng, ông biết âm thanh đó đại biểu cho cái gì, nước mắt chảy ra thành dòng.
Sáng sớm hôm đó vẫn như mọi khi Tả Thiếu Dương lại ngủ nướng, kệ gà gáy, Bi Vàng cuộn mình nằm trong cái ổ lót bông tơ bên cạnh, mùa đông, lông của Bi Vàng rất mượt, nó đã hơn một tuổi rồi, màu lông đã thuần hơn nhiều, toàn thân màu nâu sậm, không có một chút lông tạp nào, cực đẹp “sóc”.
Suốt một tháng Tả Thiếu Dương ở nhà ôn thi, bị cả thế giới quay lưng, chỉ có mỗi Bi Vàng ở bên cạnh làm bạn, không nỡ rời xa nó nữa, hỏi rồi, thời tiết Trường An thậm chí còn tốt hơn cả Hợp Châu, Bi Vàng đã là sóc trưởng thành, mang đi không sao hết.
Đang ngủ ngon thì nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng chiêng la rầm trời, Tả Thiếu Dương bực mình, nhà chết tiệt nào mà đón dâu sớm như thế, chửi rủa mấy câu, kéo chăn che mặt ngủ tiếp. Bi Vàng cảnh giác ngồi bật dậy ngó nghiêng bốn phía, không thấy có cái gì uy hiếp, cũng cuốn cái đuôi mượt mà quanh người, tiếp tục ngủ.
Chủ tớ giống nhau, lười kinh khủng.
Ngủ cũng không yên, rầm một tiếng, cửa bị đẩy ra, có người xông vào, là Bạch Chỉ Hàn, nha đầu này chơi với Kiều Xảo Nhi nhiều, dần cũng lây bệnh rồi hay sao?
Chăn bị lật tung, Bạch Chỉ Hàn cao hứng tới lạc cả giọng:
- Thiếu gia, thiếu gia đỗ rồi.
Cùng lúc đó ở bên ngoài tiếng chiêng la đã dừng lại, rồi ai đó cao giọng hô:
- Chúc mừng Tả lão gia đỗ cao, xin mời Tả lão gia ra nhận tiệp báo nào.
Tả Thiếu Dương ngồi bật dậy, đỗ rồi, cơn buồn ngủ vèo cái bay mất, ý nghĩ đầu tiên của y là, năm sau không phải thi lại rồi, sau đó mới hỏi:
- Thứ mấy?
- Thứ ba, thám hoa rồi, người ta tới báo hỉ kìa.
- Thứ ba, có gì mà vui.
Tả Thiếu Dương hừ một tiếng, lại chùm chăn lên, thật ra cái miệng thì cười ngoạc tới tận mang tai, đỗ rồi, không ngờ đỗ thật rồi, tưởng lần này toi rồi chứ.
Bạch Chỉ Hàn lại hất chăn lên:
- Lão gia cười sắp không khép miệng được lại rồi, mau dậy đi ngài thám hoa.
Nói xong kéo Tả Thiếu Dương lên, vội vã mặc y phục vào, sau đó lôi ra ngoài.
Bi Vàng đảo mắt một hồi, nó rất thông minh, nhận ra được chủ nhân có chuyện vui, nhảy lên vai Bạch Chỉ Hàn, vừa xoay tròn vừa kêu chít chít liên hồi.
Tả Quý đứng giữa sân vuốt râu cười thế nào mà nước mắt lại chảy thế kia, Cù lão thái gia, Cù lão thái thái cười híp mắt, một đoàn người mặc y phục của nha môn đứng đó, hàng xóm bốn xung quanh tụ tập kín cổng, vỗ tay chúc mừng.
- Thám hoa lão gia ra rồi.
Đoàn người báo hỉ long trọng quỳ xuống, người đi đầu giơ cao tấm thiếp đỏ:
- Chúc mừng Tả lão gia.
Tả Thiếu Dương người lâng lâng như đi trên mây, nhận lấy tấm thiếp đỏ, mấy thứ râu ria bỏ qua, mắt chỉ nhìn thấy mấy chữ “ … Thạch Kính Hợp Châu, Tả lão gia, húy Trung, đỗ thám hoa thi hội năm Trinh Quán thứ ba..”, nhận lấy một cái phong bao đỏ trong tay cha, đưa cho mấy người báo hỉ, bọn họ tung hô lần nữa rồi vội vàng chạy mất, sao không vội cho được, hôm nay phải tranh thủ, báo được cho nhiều người thì càng được nhiều tiền thưởng mà lại.
Lại có tiếng chiêng trống vang lên, một đoàn báo hỉ nữa tới, dừng ở giữa ngõ, không ngờ ngõ nhỏ này hôm nay liền một lúc có hai vị tân quý nhân, hàng xóm lại đổ dồn sang phía kia.
Cù lão thái gia chỉ vui mừng được một nửa, vì ngoại tôn nữ không thể thành nhi tức phụ của Tả gia mà tiếc nuối, nếu không đã là quan thái thái rồi, chẳng thể phu quý thê vinh, thiếp thất thậm chí còn chẳng xếp hạng. Chỉ mong tương lai Tả Thiếu Dương sĩ đồ thuận lợi, làm quan lớn, phong thê ấm tử, thiếp thất mới được phong thưởng, về chuyện này Cù lão thái gia rất tự tin vào ngoại tôn nữ của mình.
Tả Quý cũng đang có ý đó, kết quả đã có rồi, nhưng bảng vàng vẫn phải xem, đó là vinh dự, Tả Thiếu Dương cũng muốn biết cái bảng vàng hay nghe thấy nó thế nào.
Cả nhà đang chuẩn bị đi thì ngoài cửa đã truyền tới tiếng cười như chuông bạc của Kiều Xảo Nhi:
- Ca ca, thám hoa lang ca ca, muội tới chúc mừng đây.
Kiều Quan cực kỳ quan tâm tới công danh của Tả Thiếu Dương, hắn luôn muốn muội muội mình gả vào Tả gia, nếu Tả Thiếu Dương đỗ đạt, cha hắn sẽ không có ý kiến gì nữa. Cho nên từ trước đó đã nghe ngóng kết quả của Tả Thiếu Dương, nhưng thứ hạng thuộc cơ mật cao độ, hắn không nghe ngóng được. Có điều hôm nay là ngày công bố danh sách thì hắn cũng đủ biết sớm hơn rồi, cho nên mới tới chúc mừng kịp thời như thế, ngay xe ngựa cũng đã chuẩn bị trước.
Bệnh hoại tử xương của Kiều Xảo Nhi qua ba tháng chữa trị đã có chuyển biến tốt, một mình chống nạng bước đi, không cần nha hoàn diu nữa, tập tễnh đi tới, vươn cánh tay trắng muốt ra:
- Đưa đây.
- Đưa cái gì?
Tả Thiếu Dương ngạc nhiên:
- Tiền thưởng chứ gì nữa, muội vội vàng chạy tới đây báo hỉ, phải được tiền chứ.
Tả Thiếu Dương nắm lấy tay Kiều Xảo Nhi đét một cái:
- Này thì thưởng, năm đồng.
- Hừm, ca ca keo kiệt.
Kiều Xảo Nhi phồng má lên, tỏ ra rất bất mãn:
Lúc này phu thê Kiều gião gia cũng đi tới, chắp tay với Tả Quý:
- Tả lão gia, chúc mừng lệnh lang đỗ cao, đáng mừng đáng mừng, cả Hợp Châu chúng ta năm nay chỉ có lệnh lang thi đỗ thôi đấy.
Tả Quý thấy ông ta cười nịnh bợ, ngay cả cách xưng hô đã thay đổi, từ Tả lang trung thành Tả lão gia, lòng vui lắm, lúc này thì còn nhớ gì tới ân oán cũ, song bây giờ nhi tử đỗ đạt rồi, sắp làm quan rồi, phải giữ thể diện cho nhi tử, chỉ bình đạm chắp tay qua loa:
- Nhờ phúc ấm tổ tiên.
Mọi người thuê thêm hai cái xe ngựa, cùng nhau tới lại bộ xem bảng vàng.
Nơi này đã thành biển người, tiếng khóc tiếng cười tiếng chúc tụng khắp nơi, tất nhiên là khóc nhiều hơn cười, đủ loại kiểu khóc, cắn răng rơm rớm nước mắt, đấm ngực gào khóc, khóc ngất tại chỗ cũng có.
Binh sĩ duy trì trật tự hết sức vất vả.
Giống như thi châu, người tụ tập trước nơi công bố ba khoa tú tài, tiến sĩ, minh kinh chật kín, còn ở y khoa thưa hơn rõ rệt.
Dầu vậy đoàn người bọn họ vẫn phí công mới chen lần tới trước bàng.
- Sư phụ, đại sư huynh.
Một người gọi lớn vẻ mặt vô cùng kích động:
Tả Quý không biết Ngũ Thư nhờ người thi hộ, vuốt râu hỏi:
- Thư Nhi thế nào, có đỗ không?
Ngũ Thư cười ngoạc miệng:
- Đỗ ạ, con và đại sư huynh đều đỗ, đại sư hunh đỗ thứ ba, con đỗ thứ... bét! Đều là đỗ cả.