- Được rồi Bạch cô nương, không cần nói tới chết như thế, thực sự có tới mức đó không?
Bạch Chỉ Hàn đứng dậy, xoay người lại khẽ gật đầu, thân hình thướt tha lay động dưới ánh đèn vàng vọt, khuôn mặt đã rửa đi lớp nhọ nồi xoa bên trên, làn da như mỡ đông ánh lên màu hồng của mật đào chín, đẹp tới mức làm người đối diện khó thở, chẳng nói thời gian qua được nàng hầu hạ chu đáo, riêng thi thoảng dưỡng mắt thế này cũng đáng rồi, đáng tiếc, Tả Thiếu Dương thở dài:
- Cô muốn theo ta suốt cả đời, tương lai cô cũng phải gả đi mà, chẳng lẽ muốn ta kiếm hôn phu cho sao.
Bạch Chỉ Hàn buồn bã nói:
- Chỉ Nhi là nô tỳ của thiếu gia, thiếu gia muốn làm sao đó là quyền của thiếu gia, thiếu gia muốn gả nô tỳ đi, Chỉ Nhi không dám nói một chữ không...
Tả Thiếu Dương vỗ trán, đang chưa biết nói gì thuyết phục nàng thì Bạch Chỉ Hàn thêm một câu:
- Cùng lắm cũng thì chết thôi.
Nói xong thổi tắt đèn, tỏ ý kết thúc câu chuyện.
Tả Thiếu Dương chỉ còn biết nằm xuống, nghiêng tai lắng nghe, còn cho rằng Bạch Chỉ Hàn sẽ nấp trong chăn khóc, nhưng nghe một hồi mà không thấy gì cả, nghĩ kỹ lại mới nhận ra, từ lúc gặp nàng tới giờ, chưa bao giờ y thấy nàng nhỏ một giọt nước mắt, ngay cả khi bệnh tình Cù lão gia nguy cấp tưởng chỉ còn đường chết, toàn bộ Cù gia khóc lên khóc xuống, đến mẹ y và Miêu Bội Lan cũng khóc theo, vậy mà vành mắt nàng còn chẳng hồng lên.
Nói Bạch Chỉ Hàn lạnh lùng vô cảm, lòng dạ sắt đá thì không đúng, nàng vì trị bệnh cho ngoại tổ phụ mà sẵn sàng bán mình làm nô tỳ. Nàng rõ ràng không hề thích mình, vừa rồi cho nàng tự do lại không chịu, bảo nếu đuổi đi sẽ chết. Nhưng nếu nói muốn gả nàng cho mình, cái răng thỏ đó sẽ hất lên một cách cực kỳ kiêu ngạo, ý tứ rõ ràng là nói y không xứng, làm Tả Thiếu Dương có lúc cũng nóng máu lên muốn gật đầu cưới nha đầu này, xem đêm tân hôn động phòng còn dám thái độ với y không?
Ài, tim nữ nhân đúng là cây kim dưới biển, không sau mò thấu được, có điều lệnh trưng thu lương thực sắp công bố, dù Bạch Chỉ Hàn có lấy cái chết uy hiếp thì cũng đành đuổi nàng đi, không thể liên lụy tới nàng, giờ chưa nói được, thời khắc tới nàng sẽ tự hiểu thôi.
Nghĩ miên man không biết ngủ lúc nào.
Nửa đêm canh ba Tả Thiếu Dương đang say giấc nồng chợt nghe bên ngoài có tiếng động hỗn loạn, hoảng sợ bật dậy, vừa mở mắt ra thấy ngoài cửa sổ lấp loáng ánh đỏ, chiếu trong phòng sáng rực, còn chưa mặc quần áo đã nhảy vội khỏi giường.
Trong phòng báo chế, Bạch Chỉ Hàn cũng đã dậy rồi, nương theo ánh sáng bên ngoài, nhìn thấy nàng chỉ cởi áo khoác ngoài ra, bên trong mặc nguyên áo kép, cổ áo cài kín mít, tuy bất ngờ thức dậy mà không có chút da thịt nào lộ ra ngoài cho Tả Thiếu Dương được bổ mắt, nhìn thấy thế, Tả Thiếu Dương nghiến răng, đi ngủ còn mặc kín mít tới hấp mồ hôi như thế làm gì? Chẳng lẽ sợ nửa đêm mình dậy cưỡng gian hay sao? Trong đầu con thỏ đó mình là loại người gì đây? Mà còn nói cái gì mà làm thiếp, làm nô tùy ý mình, nha đầu đó do ông trời sinh ra để dằn vặt mình hay sao, thật là điên mà.
Bạch Chỉ Hàn thấy Tả Thiếu Dương mặc mỗi cái quần cộc, quay ngay mặt đi, gấp giọng nói:
- Thiếu gia, mau mặc y phục vào, bên ngoài hình như hỏa hoạn.
Tả Thiếu Dương kệ nàng, đằng nào trong mắt cô, ta chẳng ra quái gì, lão tử chẳng cần lịch sự, nghiêng lắng tai nghe, có vẻ điểm bốc cháy tương đối xa, yên tâm một chút, đêm khuya trời lạnh, hắt xì một cái rõ to, lần này chả cần ai bảo, vội chạy lên mặc quần vào vào.
Bạch Chỉ Hàn cũng đã mặc nam trang người Hồ, theo Tả Thiếu Dương ra đại đường, tất cả người trong nhà đều đã dậy, nháo nhác hỏi nhau chuyện gì.
Tả Thiếu Dương mở hé cửa nhìn ra ngoài, ánh lửa đỏ rực nửa bầu trời, loáng thoáng có cả tiếng hô hào đánh giết, không khỏi biến sắc:
- Chẳng lẽ phản quân đánh tới sao?
- Có thể lắm.
Tả Quý ở bên cửa sổ quan sát nói:
- Chiều nay quan binh nói muốn đi đánh huyện Song Hòe, huyện Song Hòe ở phía đông, nơi bốc cháy là phía tây, chẳng lẽ giống như lần trước, chúng thừa cơ đánh lén Hợp Châu, vây Ngụy cứu Triệu, giải nguy cho huyện Song Hòe?
- Cha, con đi giúp quan binh một tay.
Tả Thiếu Dương nói xong là chạy đi lấy rương thuốc cấp cứu.
Lần trước lên thành lâu cứu thương binh làm Tả Thiếu Dương ký ức sâu sắc, sợ tới chân nhũn ra, thầm hối hận không thôi, thề không làm chuyện dại dột nữa, nhưng lúc này đây phản quân đánh tới, nhiệt huyết nam nhi bùng lên, bất chấp hết. Lần đó chỉ là đột xuất nên không mang theo thuốc men gì, khiến chỉ có cách xé y phục băng bó thương tích, không cầm nổi máu trơ mắt nhìn không ít thương binh mất máu mà chết, khiến y đau lòng không thôi. Sau khi trở về Tả Thiếu Dương chuyên môn chuẩn bị một cái rương thuốc cấp cứu, trong đó có băng cầm máu, kéo, dao phẫu thuật cùng thuốc dùng khi khẩn cấp, bây giờ vừa vặn dùng tới.
Miêu Bội Lan không nói một lời, vào bếp lấy dao bổ củi đuổi theo, Bạch Chỉ Hàn cũng theo ngay sau.
Lương thị muốn ngăn cản, nhưng Tả Thiếu Dương chuẩn bị trước rồi, lách mình tránh được, bà ở phía sau gào khản giọng:
- Trung Nhi, Trung Nhi...
Tả Quý trấn an thê tử:
- Đừng gọi nữa, chúng chỉ đi cứu chữa thương binh, không lên thành chiến đấu, không đáng ngại lắm.
- Nhưng, nhưng còn cả Bội Lan và Chỉ Nhi nữa, như thế quá nguy hiểm.
Lương thị lo cuống cả lên:
- Không sao, chính vì có hai đứa nó đi theo như vậy Trung Nhi mới không dám liều lĩnh mạo hiểm.
Hiện giờ mặc dù đang giới nghiêm, song trong quy định giới nghiêm cũng có ngoại lệ, như khi cứu hỏa không bị hạn chế, ai cũng có thể ra trợ giúp.
Tả Thiếu Dương và hai cô gái chạy về phía thành tây, dọc đường cũng có không ít người như bọn họ, mang sẵn cả thùng nước, cứ một đoạn lại thấy sai dịch nha môn, đề phòng kẻ địch thừa lúc công thành náo loạn giống lần trước phóng hỏa. Được nửa đường thì nhận ra ánh lửa không phải ở trong thành, mà là ngoài thành, lửa cháy ngoài thành sao lại sáng đến thế.
Tới cổng thành tây không ngờ cổng thành mở rộng, ngay sau cổng thành mội đội quan binh chia ba hàng thương, đao, cung tiễn, nhắm thẳng phía ngoài thành, còn khoảng đất trống hai bên thành, vô số binh sĩ tay lăm lăm vũ khí ngồi trên mặt đất, chờ đợi trong im lặng.
Tả Thiếu Dương bất ngờ, trông không giống bị địch tập kích, có vẻ bên mình mới là phía chủ động.
Bọn họ vừa tới gần, trong bóng tối xuất hiện mấy binh sĩ chĩa vũ khí vào người:
- Các ngươi là ai, tới đây làm gì, nếu không có phận sự thì mau quay trở lại.
Tả Thiếu Dương vội nói lớn:
- Ta là lang trung của Quý Chi Đường, họ là thân thích của ta, bọn ta tới đây để giúp cứu chữa thương binh, không biết có chỗ nào cần giúp không?
- Lui ra.
Một tiếng quát lớn trong bóng tối, mấy binh sĩ chĩa giáo về phía ba người lùi lại. Người tới là nam tử trung niên cao gầy, người này họ Lưu, là một hỏa trưởng, hỏa là đơn vị tác chiến nhỏ nhất trong biên chế quân đường, nhìn Tả Thiếu Dương cùng hai cô gái một lượt:
- Có phải tiểu lang trung chuyên chữa trị bỏng và gãy xương, trúng tên mà không đau đấy không?
Tả Thiếu Dương không ngờ danh tiếng của mình lan xa như thế, một người chẳng quen biết cũng nghe thấy danh tiếng của mình, không khỏi có chút kiêu ngạo:
- Chính là ta, hiện ở nhà ta còn chục binh sĩ đang dưỡng thương.
- Quả đúng là tiểu lang trung rồi.
Lưu hỏa trưởng cười ha hả:
- Nghe Phàn đội chính nói tiểu lang trung cậu phong lưu đào hoa, lên thành chữa thương còn mang theo hai mỹ nhân, thật không sai chút nào.