Kiều gia ở Quý Chi Đường, Tả gia đã chuyển vào đại viện sống rồi, nhường lại phòng ngủ cũ của phu thê Tả Quý cho bọn họ, dù sao Kiều Xảo Nhi là đại cô nương, ở chung là không tiện, mà nhà để trống cũng thế. Lúc nãy Tả Thiếu Dương về, họ biết ý tránh đi, bây giờ mới quay lại, Kiều lão gia chẳng còn khuôn mặt béo tròn trước kia, gầy không khác gì Tả Quý, Tả Thiếu Dương còn chẳng nhận ra ông ta, Kiều phu nhân thì y không nhớ mặt nên giờ không nhận ra cũng coi như hòa vốn.
- Tả công tử, xin hãy mau mau xem cho Xảo Nhi nhà ta.
Kiều lão gia khẩn khoản nói, nhìn khuê nữ trước kia xinh tươi hoạt bát, giờ bị bệnh tật giày vò, héo hon từng ngày, lòng ông nhu sát muối, khi Tả Thiếu Dương biệt tích, ông cũng đã đưa khuê nữ tới tìm Tiết lang trung, Nghê đại phu, nhưng bọn họ cũng không làm được gì nhiều.
- Kiều lão gia cứ yên tâm, ta sang ngay đây.
Kiều phu nhân thì áy náy gật đầu với Tả gia.
Tả Thiếu Dương đi vào phòng, Xảo Nhi ngủ thiêm thiếp, chẳng biết gì bên ngoài, đến khi y ngồi xuống giường mới lờ mờ mở mắt ra, làu bàu:
- Lại nằm mơ rồi.
Sau đó quay mình ngủ tiếp.
Nha đầu này mơ thấy mình sao? Đừng nói là mộng xuân nhé, Tả Thiếu Dương tức cười, vỗ vỗ vai nàng:
- Xảo Nhi, dậy đi, đại ca về rồi đây!
Xảo Nhi mất một lúc mới dám tin vào mắt mình, đưa tay nhéo tay Tả Thiếu Dương một cái khiến y đau kêu lên mới mếu miệng khóc:
- Tả đại ca, sao đi lâu như thế, muội tưởng huynh chết giống tên chết dẫm Vượng Tài rồi.
- Có Xảo Nhi đợi ở nhà thế này, ca sao chết được, hơn nữa Vượng Tài cũng không chết, còn về cùng ta nữa, hắn đang ngủ như lợn ở phòng bên.
Tả Thiếu Dương xoa xoa tay, nha đầu này ngay cả khi bệnh tật cũng không chịu yên phận, ai đời xác định mình có nằm mơ hay không bằng cách cấu người khác cơ chứ, y không cảm thấy phiền, nắm tay nàng bắt mạch:
- Bây giờ cảm giác thế nào?
- Khó chịu chết đi được, miệng khát, mồ hôi thì cứ ra suốt, vết thương lúc nào cũng đau, ngày nào muội cũng cầu mong cho huynh trở về..
- Được rồi, thè lưỡi cho ca xem.
Tả Thiếu Dương xem xét thật cẩn thận:
- Còn chân thì sao?
- Có thể xuống giường đi lại chậm rồi, chân có sức, nhưng vết thương đau lắm nên không muốn đi lại.
Để tiện thay thuốc, Kiều Xảo Nhi đã cắt đi một bên ống quần, vết thương sưng đỏ rõ ràng, mủ rỉ ra, may là không bị hoại tử, số tử thiên bối mà Lý Đại Tráng mang về quá ít, dược hiệu kém, nên không thể chữa lành vết thương, nhưng xem ra cha ở nhà cũng làm không tệ, ít nhất hơn hai tháng rồi, vết thương không xấu đi nhiều lắm, Tả Thiếu Dương không biết đây chủ yếu nhờ công Nghê đại phu.
- Yên tâm, ta về rồi, sẽ mau chóng trị khỏi cho muội, sẽ không đau nữa.
- Thật không? Không dỗ muội chứ, lần trước cũng nói đi rồi về ngay.
Kiều Xảo Nhi rơm rớm nước mắt:
Tả Thiếu Dương bẹo cái má chả còn mấy thịt của nàng:
- Đương nhiên không, hai tháng qua ta đâu phải chỉ đi dạo, mọi thứ cần chữa trị cho muội đã đầy đủ, giờ chỉ cần muội ngủ một giấc đợi ta sắc thuốc xong uống vào sẽ khỏe.
- Tốt rồi, ca về là muội yên tâm rồi.
Kiều Xảo Nhi nói xong cuộn mình như con mèo con ngủ tiếp:
Tả Thiếu Dương xoa đầu nàng, nói vài câu với phu thê Kiều gia để họ yên lòng rồi ra đại đường cầm bút kê đơn, lấy hoàng liên giải độc thang làm gốc, thêm vào tử bối thiên, bán chi liên, bạch hoa xà và địa hoàng sống, vừa viết xong thì có thiếu niên chừng mười lăm mười sáu, gầy tong teo nhưng vẫn rất nhanh nhẹn chạy tới:
- Thiếu gia, để tiểu nhân bốc thuốc.
- Ngươi là..
Tả Thiếu Dương ngờ ngờ:
- Có phải Đinh Tiểu Tam không?
Đinh Tiểu Tam có thể nói bệnh nhân đầu tiên ở lại Quý Chi Đường chữa bệnh, hắn bị mũi tên bắn sâu vào đùi, mũi tên có móc ngược rất khó lấy ra, khi đó Tả Thiếu Dương còn đi xin Mạn đà la của Bạch Chỉ Hàn làm thuốc gây mê, vậy là tên đó còn là người đầu tiên ở Đại Đường này dùng thuốc gây mê nữa, về sau chân khỏi rồi vẫn loanh quanh ở hiệu thuốc không về, cái mồm rất ngọt, được cả mẹ y, Bạch Chỉ Hàn, Miêu Bội Lan đều rất quý, không ngờ giờ hắn vẫn ở đây.
- Đúng rồi, không ngờ thiếu gia vẫn còn nhớ.
Lương thị ở bên giải thích:
- Tiểu Tam bị thương nên xin được giải ngũ rồi, Phàn đội chính gửi hắn tới đây học ít y thuật, cha con không thu đồ đệ song giữ lại làm hỏa kế, học nhanh lắm, bây giờ bốc thuốc không thành vấn đề, nhanh nhẹn hoạt bát, giúp cha con nhiều việc lắm.
Tả Thiếu Dương rất nghi ngờ cái gọi là bị thương phải giải ngũ, vẫn nhớ tên này và Phàn Mặt Đen rất thân thiết, không khó đoán lại giống Trí Nhi được gửi sang đây tị nạn, bây giờ cha mẹ y có nhặt cả chó mèo hoang về nuôi thì y cũng không thấy lạ:
- Bên trên có vài vị là tân dược nơi khác không có, ta vừa lên núi hái.
Rồi kiểm tra mấy ngăn trống trên tủ thuốc, viết tên thuốc mới lên đó, dạy Đinh Tiểu Tam cách nhận biết, sau đó đem thuốc đi sắc.
Sang phòng bên, Dư chưởng quầy nằm xoay lưng vào trong ngủ, phu nhân ông ta ngồi trên chiếc ghế tròn, thấy Tả Thiếu Dương vào vội đứng lên nhường chỗ:
- Tả công tử, mau mời ngồi.
Tả Thiếu Dương tạ ơn, nhìn phòng bệnh trống không, hai hàng giường gỗ chỉnh tề, đủ cho mười người ở lại dưỡng bệnh, vậy là Lý Đại Tráng đã làm xong việc rồi, trình độ không tệ. Chỉ là thương binh đã về đội, bách tính khỏi bệnh cũng đi hết, biến thành phòng bệnh chuyên dụng của Dư gia, nhỏ giọng hỏi:
- Dư lão bá đã ngủ lâu chưa?
- Ta không ngủ.
Dư chưởng quầy không quay đầu lại.
Dư phu nhân nói không ra tiếng:
- Tâm tình ông ấy không tốt.
Tả Thiếu Dương gật đầu hiểu ý, Dư chưởng quầy là người tự trọng cao, bây giờ phải ăn nhờ nhà y, không muốn nhìn mặt y, kiểm tra vết thương ở chân, khôi phục không tệ, có thể thoải mái co lại duỗi ra, còn một cái chân thì teo tóp biến hình, không thể làm gì được:
- Lão bá có thể đi lại một chút không?
Dư phu nhân trả lời:
- Ông ấy có thể xuống giường chống gậy đi chầm chậm rồi.
- Xương lão bá khôi phục tốt lắm, vài ngày nữa có thể bỏ dụng cụ cố định.
Tả Thiếu Dương quay về hiệu thuốc, rất muốn được nghỉ ngơi một chút, về tới nhà là mệt mỏi cũng kéo tới song về nhà mới biết tình hình quá nát nhiều việc phải giải quyết gấp, vừa qua cửa gặp ngay một người béo từ trong đi ra, chính xác là phù, bây giờ còn ai béo được nữa, râu tóc thưa thớt, lưng đeo cái gù, tay xách giỏ phủ vải lam.
Trông cũng quen mắt mà không nhận ra là ai.
Người kia đứng lại, thấy y rất bất ngờ, tay cầm giỏ không tiện chắp tay, gật đầu:
- Tả công tử về rồi, lão hủ biết chút thuật xem tướng, biết công tử sẽ trường thọ mà.
- A, Nghê đại phu.
Tả Thiếu Dương nhận ra giọng nói của ông ta, kinh ngạc:
- Làm... Làm sao lại như thế này?
Nghê đại phu miễn cưỡng cười, không nói gì cả.
Con người nếu như hoàn toàn không có lương thực sẽ chết trong vòng từ bảy tới mười ngày, gầy đi rất nhanh, sau đó cơ năng suy kiệt mà chết. Nhưng nếu ở trạng thái nửa đói thời gian dài thì người ta sẽ gầy đi, sau đó phù lên, lại gầy đi, cứ vài lần như vậy rồi chết.
Sưng phù do đói gây ra rất dễ chữa trị, chỉ cần ăn uống bình thường là mau chóng bình thường, nhưng phương án trị liệu này bây giờ không thực hiện được rồi.
Tình trạng của Nghê đại phu ít nhất cũng hai lần trải qua sưng phù, chỉ e không chịu nổi tới lần gầy đi tiếp theo, Tả Thiếu Dương nắm tay ông ta:
- Nghê đại phu, thế này không ổn rồi, vào đây ta xem cho.