- Các vị hương thân, xin mọi người bình tĩnh, có gì thong thả nói.
Vất vả lắm mới làm đám đông trật tự:
- Hôm nọ ta tuyển điền hộ nhưng không ai đăng ký cả, vì sao hôm nay mọi người lại đổi ý.
- Tả Mẫu Mực còn chưa biết sao, Âu Dương thứ sử là viên quan tốt, thấu hiểu nỗi khổ của bách tính..
Một thanh niên lớn tiếng cắt ngang:
- Ông già rườm lời quá, Tả Mẫu Mực, là thế này …
Thì ra hôm nay nha môn châu phủ ra thông cáo, phàm là những người có văn khuê thuê ruộng với điền chủ, hoặc có ruộng, có thể tới nha môn mua nợ lương thực, lấy đơn vị là hộ, mỗi điền hộ nhiều nhất được mua mười đấu, tới vụ thu hoạch trả lại mười một đấu.
Tả Thiếu Dương nghe vậy thì mừng vô cùng, thế này thì tuyệt đại đa số bách tính sẽ ở lại rồi.
Người xưa cực kỳ quyến luyến quê hương, không tới lúc vạn bất đắc dĩ thì không ai muốn tha hương cầu thực, cho nên thời xưa mới có hình phạt lưu đày bao nhiêu bao nhiêu dặm, thậm chí còn có hình phạt cả đời không được về quê hương, đó là hình phạt chỉ thấp hơn mỗi tử hình. Bây giờ nha môn cho vay lương thực, tuy phải trả một phần lợi cũng là hợp lý, rẻ hơn vay ngoài dân gian.
Xem ra Âu Dương thứ sử, Tiền huyện lệnh đều là những viên quan tốt, chăm lo cho bách tính, chỉ vài hôm thôi mà liên tục đưa ra chính sách có lợi rồi, cũng không thể không nói tới lời hứa ngàn vàng của Đại tướng quân.
Có điều Tả Thiếu Dương nửa mừng nửa lo, đông người thế này nên cho ai thuê ai không đây, hơn nữa liệu có kẻ lừa văn khế điền tô không, khó mà xác định được, chẳng trách mà cha toát mồ hôi.
Bạch Chỉ Hàn cũng ra tới nơi, biết chuyện ở bên nhắc:
- Thiếu gia, hay là mời Hầu cô gia tới, hẳn huynh ấy biết phải làm sao?
Đúng là một lời đánh thức người trong mộng, Tả Thiếu Dương vỗ trán:
- Đúng đúng, Tiểu Tam, mau đi mới tỷ phu ta.
- Dạ …
Đinh Tiểu Tam đáp hết sức đau khổ, hắn vừa về tới nơi thì lại phải đi tiếp:
Hiện Tả gia có 170 mẫu ruộng, bốn huynh đệ Lý gia thuê 20 mẫu, Tả Thiếu Dương chuẩn bị dùng guồng nước cùng Miêu Bội Lan trồng 50 mẫu, bây giờ có người thuê rồi, tất nhiên chẳng cần cố sức làm gì, nhìn Miêu Bội Lan vất vả y cũng sót chứ, quyết định cho thuê toàn bộ 130 mẫu, còn 40 mẫu thì một nửa cho huynh đệ Lý gia, mình và Miêu Bội Lan cầy cấy:
- Chư vị hương thân, đa tạ mọi người tới thuê ruộng nhà ta, có điều nhà ta chỉ có 130 mẫu ruộng cho thuê, không đủ cho mọi người ở đây, đành phải tuyển chọn, ai không được chọn xin thứ lỗi.
Lão giả ban đầu lên tiếng cảm thông:
- Không sao, Tả Mẫu Mực, Hợp Châu chúng ta đất rộng người thưa, chỉ cần chăm chỉ chịu khó, không lo không thuê được ruộng, mọi người tới đây là muốn báo ân Tả gia. Tả Mẫu Mực, cậu cứ chọn đi, có điều nhất định phải thuê nhà lão nhé, lão không muốn làm cho địa chủ khác nữa, Tả gia nhân nghĩa, theo nhà các vị lòng cũng thoải mái.
- Đúng thế, Tả gia tốt bụng, thuê của các vị có nộp tô cao hơn một chút cũng không phải xót.
- Đúng thế, nhà ta chỉ nhận Tả gia làm chủ thôi.
Tả Thiếu Dương chắp tay cảm tạ một vòng:
- Các vị hương thân, ta không hiểu gì về đồng ruộng, sợ lòng lỡ chuyện của mọi người, nhưng tỷ phu ta là thư lại nha môn, họ Hầu, lát nữa huynh ấy sẽ tới..
- À, Hầu tiền cốc sao, lão biết.
- Lão thúc biết tỷ phu ta sao?
Tả Thiếu Dương ngạc nhiên, không nghĩ tỷ phu của mình là danh nhân:
Đám đông rì rầm bàn tán với nhau.
- Đương nhiên, hắn thường đi tới các nơi thu điền thuế, ai mà không biết.
- Nghiêm túc lắm!
- Trông mặt tròn tròn, hiền hòa, vậy mà khi làm việc không đùa được, tính toán thì chi li.
Tả Thiếu Dương nghe xung quanh bình phẩm mà toát mồ hôi, té ra tỷ phu không phải nổi tiếng mà tai tiếng, xưa nay quan hệ quan viên thu thuế với người nộp thuế thì không thể tốt được, nếu chẳng phải trước mặt mình thì không biết họ rủa xả thế nào, nhưng như thế càng hay, cứ tiểu nhân trước quân tử sau như lời Chúc Dược Quỹ vẫn hơn, chứ danh tiếng Quý Chi Đường quá tốt rồi, sau này có chuyện không hài lòng rất dễ sinh oán hận.
Chẳng bao lâu Hầu Phổ chạy tới rồi, thấy bao nhiêu người tới thuê ruộng thì bất ngờ vô cùng, bây giờ không phải địa chủ mà điền hộ mới là hàng hiếm, địa chủ khác đang lo thối ruột không biết đi đầu tìm điền hộ, còn nhà mình thì nhiều tới mức không biết chọn ai, đúng là người ăn không hết kẻ lần chẳng ra.
Hầu Phổ tới, Tả Thiếu Dương đẩy hết trách nhiệm rồi nhẹ nhàng thoát thân, tuy hắn không được lòng người lắm, nhưng người ta có quyền định đoạt, đám đông bao vây lấy hắn nhao nhao đòi thuê ruộng.
Những nông hộ này toàn là người phụ cận, Hầu phổ rất quen thuộc bọn họ, chẳng mấy chốc đã xác định được mười lăm hộ vốn sống ở thôn gần ruộng, gành nặng gia đình không lớn, lao động khỏe mạnh, cùng bọn lập văn khế.
Tả Thiếu Dương cảm thấy không biết có phải mình dẫm phải phân chó không, gần đây mọi chuyện đều diễn ra vô cùng thuận lợi.
Miêu Bội Lan và Tả Thiếu Dương đã có ước hẹn chung thân, chỉ là phải đợi y cưới thê tử rồi mới quá môn, chuyện này phu thê Tả Quý đã chính thức sang gặp Miêu mẫu và Miêu Bội Lan nói chuyện, hai nhà đã quyết định, bề ngoài thuê Miêu Bội Lan làm ruộng, thuê Miêu mẫu chăm sóc bệnh nhân, trong lòng Miêu Bội Lan đã coi mình là người Tả gia, cho nên chuyện tiếp nhận ăn ở của Tả gia không cần câu nệ nữa, quan hệ hai nhà càng thêm thân mật.
Cả nhà Lý đại nương ký văn khế thuê ruộng của Tả gia, tổng cộng hai mươi mẫu, nhưng Lý đại nương tuổi cao, sau khi trúng gió càng yếu, không thể làm ruộng, cho nên Tả Thiếu Dương thuê bà trông hậu hoa viên, chăm sóc gà qué, bao ăn ở, một tháng 300 đồng.
Long thẩm xem như được thăng chức có thêm người phụ giúp, phu thê Tả Quý ở tây biệt viện, có Thảo Nhi chăm sóc, còn Đinh Tiểu Tam ở Quý Chi Đường trông nhà.
Lý Đại Nương cảm kích không thôi, khóc khóc mếu mếu muốn làm gia nhân Tả gia báo đáp, Tả Thiếu Dương từ chối, như Thảo Nhi cũng không phải nha hoàn của Lương thị, nếu muốn có thể đi bất kỳ lúc nào, đương nhiên cô bé không còn chỗ nào để đi, Đinh Tiểu Tam cũng là hỏa kế ký hợp đồng lĩnh lương đàng hoàng không phải nô bộc.
Thế là Bạch Chỉ Hàn vô cùng vinh dự trở nô bộc duy nhất của Tả gia, thực sự là rất tréo ngoe.
Bốn đứa đệ muội của Miêu Bội Lan hai đứa lớn đã đến tuổi đi học, Tả Thiếu Dương thấy mình nên thực hiện trách nhiệm của tỷ phu, trước kia Tả Thiếu Dương cũng đã từng có ý dạy đám Đại Tử nghề thuốc, nhưng chúng tiếp thu không tốt, cho rằng tư chất chúng không đủ, sau mới nhớ ra bọn chúng chưa đi học biết chữ, không có cả kiến thức cơ bản thì làm sao mà học được, thế nên thương lượng với Cù lão thái gia xem ông có thể dạy chúng học không, Cù lão thái gia mừng lắm, đồng ý ngay, ông ở không buồn chán, liền lập tức dọn một tiểu viện độc lập, dạy mấy đứa bé học tập, khỏi nói Miêu mẫu sung sướng thế nào, Miêu gia bao nhiêu đời mới có người đi học biết chữ, lại còn liền một lúc bốn đứa, Miêu Bội Lan còn chút ghen tị, song nàng nhiều tuổi rồi không thể đi học, lại còn lo việc đồng áng.
Mọi chuyện đâu vào đó, chiến tranh dường như đã lùi xa không còn dấu vết nào nữa.
Với phu thê Tả Quý, bây giờ chỉ cần lo xong hôn sự cho nhi tử và Bạch Chỉ Hàn là có thể yên tâm xuống suối vàng báo công với tổ tiên rồi.