Nhìn kỹ thấy có người đang ngồi xếp vòng tròn ở tảng đá gần cửa hang, chính là Tiêu Vân Phi.
Tả Thiếu Dương thực sự không còn biết nói gì nữa, thoáng nghĩ cũng hiểu được tình cảnh của mình, giọng hậm hức:
- Xem ra tỷ đã dự mưu cả rồi.
- Tỉnh rồi sao?
Tiêu Vân Phi mở mắt ra:
- Đúng là ta đoán chừng không thuyết phục được ngươi, cho nên chỉ còn cách này.
Người ta không muốn tranh luận đúng sai với mình, có nói cũng vô ích, Tả Thiếu Dương đành thỏa hiệp:
- Nếu ta không kịp về, mọi người ở nhà sẽ rất lo lắng, tỷ giúp ta nói với họ một tiếng chứ?
- Xin lỗi.
Tiêu Vân Phi thản nhiên nói:
- Ta không quan tâm tới người khác, dù sao chưa tìm thấy xác của ngươi, bọn họ không tuẫn tình tự sát đâu, điều này ta đảm bảo, nếu bọn họ chết người nào, ta đền mạng cho ngươi.
- Tỷ nói chuyện có lý một chút được không, ta cần mạng của tỷ làm quái gì, nói với họ ta vẫn an toàn, nếu không họ lo lắng phát điên mất.
Tả Thiếu Dương quát lớn, giật dây thừng, nhưng không ăn thua, tức mình đá cái cột, tất nhiên kết cục chỉ khiến chân đau:
- Điên ta cũng đền mạng cho ngươi, thế được chưa, yên tâm đi, ta sẽ theo dõi không để họ xảy ra chuyện. Khi nào họ Bành đó phải nghỉ hưu, ta sẽ đưa ngươi xuống núi.
Biết Tả Thiếu Dương hiện đang rất tức giận, không muốn cãi nhau với y, đứng dậy định bỏ đi.
- Đợi đã.
Tả Thiếu Dương thấy cái gùi thuốc vẫn còn ở bên cạnh, chỉ là dây thừng, cuốc nhỏ đều không còn, Tiêu Vân Phi tất nhiên không phạm sai lầm sơ đẳng đó, nói:
- Bệnh ho suyễn của Bành đại nhân đã nặng lắm rồi, nếu không kịp thời mang thuốc về, ông ta có thể sẽ chết đấy, tỷ mang giúp ta củ sâm Hoa Sơn kia, nó không thể trị bệnh, nhưng có thể kiềm chế ho hen, tránh ngạt thở tử vong.
Tiêu Vân Phi lắc đầu:
- Ta không hiểu y thuật, cẩn thận là hơn, khỏi mắc bẫy ngươi, hơn nữa có thái y rồi, ông ta không chết được đâu.
- Thái y không chữa được bệnh này.
- Vậy coi như số ông ta đã hết.
Tiêu Vân Phi lạnh lùng nói:
- Tỷ, tỷ, sao ngươi có thể...
- Có thể độc ác như vậy đúng không? Mỗi người một số mệnh, ta không cầu tới bất kỳ ai, cũng không giúp bất kỳ ai. Con người ta là thế đấy, dù ngươi không thích ta, ta cũng chẳng thèm.
Tiêu Vân Phi nói xong, đứng dậy xoay người phóng khỏi động.
…..
Quay về thành Trường An, chờ hết nửa buổi sáng không thấy Tả Thiếu Dương về, Kiều Xảo Nhi cùng Bạch Chỉ Hàn, Hà Tử hỏi đường tới thẳng Bành phủ muốn bái kiến Bành Bính, ngồi ở hoa sảnh đợi, thấy Bành Bính đi ra, đứng dậy hỏi gấp:
- Bành đại nhân, tìm được phu quân của ta chưa?
Bành Bính áy náy nói:
- Đệ muội, xin lỗi... Khụ khụ, chưa tìm được, ta đang chuẩn bị lên Hoa Sơn tìm đây.
Kiều Xảo Nhi nghe câu này, người nhũn ra ngã xuống, Bạch Chỉ Hàn, Hà Tử mỗi người đỡ lấy một bên, chỉ thoáng chốc, không biết lấy sức lực ở đâu, Kiều Xảo Nhi vùng ra, cắn răng nói:
- Ta cũng đi, ta muốn lên Hoa Sơn tìm phu quân.
Bành Bính mặt như đưa đám, khuyên nhủ:
- Đệ muội, mấy cô gái các muội đừng đi nữa, khụ khụ, ngu huynh sẽ tới Hoa Sơn, điều động dân tráng và nha dịnh lên núi tìm. Yên tâm, nhất định sẽ tìm được Tả hiền đệ về.. Khụ khụ...
- Không, ta phải đi! Đại nhân không đưa ta đi, ta sẽ đi một mình.
Kiều Xảo Nhi cương quyết nói:
Bạch Chỉ Hàn không nói, khẽ gật đầu ủng hộ.
Bành Bính càng khẩn trương, nếu để ba cô gái này tự chạy lên núi tìm kiếm, lỡ có bề gì, mà Tả Thiếu Dương lại trở về thì biết ăn nói làm sao, đành đồng ý:
- Được được, ta đưa đệ muội đi, có điều.. Khụ khụ, phải theo ta, ngàn vạn lần đừng chạy linh tinh...
Ba cô gái đều gật đầu, Bành Bính đã chuẩn bị đầy đủ rồi, gần nửa số nhân mã của Bành phủ lên đường, chỉ cần thêm một cỗ xe ngựa cho ba nàng, mang theo thị nữ hầu hạ.
Thái ý tới nơi, thế là đoàn người ngựa không ngừng vó hướng tới huyện Hoa Sơn.
Bành Bính đích thân tới huyện nha, huyện lệnh nghe nói có thái y lên núi đào thuốc mất mất tích, nửa mừng nửa lo, không biết thái y đó thân phận ra sao mà một vị quan lớn tứ phẩm đích thân đi tìm, nếu mình tìm được, ắt là công không nhỏ, liền huy động toàn bộ ba ban nha dịch cùng dân tráng đi tìm.
Đoàn người hiện giờ lên tới con số hơn trăm, nhưng Hoa Sơn bao la, ném trăm người vào núi thì chút bóng cũng không có. Kiều Xảo Nhi hứa trọng thượng, nhờ huyện lệnh tìm dân chúng lên núi giúp.
Nhưng tìm suốt một ngày một đêm không thấy bóng dáng Tả Thiếu Dương, sống chẳng thấy người, chết chẳng thấy xác.
Ba cô gái hô khản cả giọng, Kiều Xảo Nhi thì khóc khô nước mắt rồi, cơm không ăn, nước không uống, cả đêm không ngủ chờ tin, đêm trước nàng cũng thức trắng rồi, lại đi núi cheo leo, chân chưa khỏi hẳn, đau tới nhíu mày vẫn cắn răng chịu đựng, thường ngày nàng rất nghe lời Bạch Chỉ Hàn, nhưng lần này không nghe nữa.
Bành Bính thì thực sự như đèn cạn dầu, ông ta vốn bệnh nặng, lại vất vả leo núi một ngày một đêm, bệnh càng nghiêm trọng, đi mỗi bước là thở một lúc, cuối cùng thở cũng không thở nổi.
Kiều Xảo Nhi thấy ông già gần sáu chục tuổi đầu, thân mang trọng bệnh, theo bọn họ lên núi tìm kiếm suốt một ngày, cho dù ông ta làm thế có lòng riêng của mình, nhưng phần ân tình này vẫn khiến người ta cảm động, rơi lệ nói:
- Đại ca, huynh về khách sạn nghỉ đi, để bọn muội đi tìm là đủ, sức khỏe của huynh...
- Không, không... Khụ khụ... Là ta để hiền đệ... Khụ... Lên núi hái thuốc... Nếu không tìm được đệ ấy... Khụ khụ... Làm sao ta sống yên... Khụ khụ khụ... Ta phải... Khụ khụ khụ....
Nói tới đó trời đất xoay tròn, như có bàn tay vô hình bóp chặt cổ, không thở ra được nữa, hai mắt trắng dã, trong tiếng hô kinh hãi xung quanh, Bành Bính ngã xuống đất.
….
Hiện giờ là cuối xuân, ở Trường An trời hết lạnh chuyển ấm dần, nhưng trên núi lạnh khiếp người, Tiêu Vân Phi bỏ đi rồi, Tả Thiếu Dương bực mình không phát tiết ra được, ngồi bệt trên tảng đá chửi bới, một lúc mới phát hiện đây là ngu xuẩn, mông lạnh toát, người ta đi rồi, giận chỉ thiệt mình không được tích sự gì.
Ngồi một lúc bình tĩnh hơn, không rõ nơi này chỗ nào, không biết Tiêu Vân Phi đi xa chưa, gọi một lúc không thấy trả lời mới huýt sáo thật lớn, cầu trời cho Bi Vàng nghe thấy, chưa biết nó có giúp được gì, nhưng có nó bên cạnh tốt hơn.
Huýt sáo tới khô nước bọt, nghĩ nơi này quá xa, nó không nghe thấy, Tả Thiếu Dương muốn đứng lên chửi bới rồi, lỡ mình lạc mất Bi Vàng thì sao, đột nhiên cái túi đeo bên người nhúc nhích, bóng đen bên hông phóng ra, đứng trên cột đá, nghiêng đầu nghìn Tả Thiếu Dương, mở to đôi mắt cực ngu của nó, chít chít mấy tiếng, như muốn hỏi:" Lão đại đang chơi trò gì thế?"
Té ra nó ở đây, giờ mới nhớ lúc Tiêu Vân Phi dẫn đi đào sâm đã gọi nó về, vừa xong đầu óc không tỉnh táo chẳng nhớ, cái con quỷ này chắc vừa ngủ một giấc ngon lành lắm, không biết mình rơi vào cảnh nào, dù sao vẫn mừng rỡ ôm nó vào lòng, hôn lên cái mặt lông lá, suýt nữa làm Bi Vàng hoảng sợ cắn cho, nó cũng là sóc đực, chuẩn đực, không chơi trò Long Dương.
Cười ha hả thả nó ra, thấy hơi mót tiểu, tay bị trói vắt chéo phía trước, vẫn đủ để hoạt động, đứng dậy nhìn một lúc, thấy cái rãnh, vất vả cởi quần, cởi ra thì được nhưng không giữ được, tụt ngay xuống đất, đái một bãi, dính vào quần rồi, tức điên, kéo mãi mới lên, toát hết mồ hôi.
Đái xong rồi toàn thân thoải mái, trấn tĩnh nghĩ cách thoát khỏi nơi này.