- Ngươi xem, ngươi xem, cái thứ ngông cuồng đó, không coi bản quan ra gì nữa sao?
- Đại nhân bớt giận, cậu ta còn trẻ người non dạ.
Lưu y chính nói thế, trong lòng thầm khinh bỉ, ông thất lễ trước tự làm xấu mặt mình còn trách ai được.
- Hừm, được rồi, ông đi đi, à, gọi Mã y chính tới đây cho bản quan.
- Vâng.
Lưu y chính khom người, đi lùi ra ngoài, thấy Tả Thiếu Dương đứng đợi ở đại sảnh, dẫn y tới gian phòng ngoài cùng bên phải:
- Tả đại nhân, đây là phòng khám của cậu, phòng ta ở bệnh cạnh, có gì cứ gọi.
Nói tới đó bổ xung thêm:
- Lúc ta mới tới đây cũng như vậy đấy, rồi dần dần sẽ quen thôi, phấn chấn lên.
Tả Thiếu Dương rất có thiện cảm với vị y chính nhiệt tâm này, khom người chân thành nói:
- Đa tạ Lưu đại nhân chỉ bảo.
Lưu y chính mỉm cười hài lòng, vỗ vai y, sai người đi gọi Mã y chính.
Mã y chính sang phòng Liêu y giám, vừa mới vào đã khoe khoang:
- Liêu đại nhân, vừa rồi ti chức cho tên tiểu tử không biết trời cao đất dày đó nếm mùi nhục nhã, làm y tức tới suýt hộc máu.
- Chỉ mới tức thôi thì có tác dụng gì, loại cuồng đồ đó dứt khoát không thể để lại nơi này.
Liêu y giám vuốt râu hậm hực nói:
- Năm xưa nếu không được Vu lão thái y nâng đỡ, bản quan chỉ là con một linh y tầm thường, đã chẳng có ngày hôm nay, Tả gia bọn chúng chỉ là lũ nhà quê ngu dốt không biết điều, dám kiện Vu gia, làm lão nhân gia mất hết thể diện, lần trước ta tới thăm, nhìn lão nhân gia nằm trên giường mà không kìm được nước mắt. Lão nhân gia người tuy không nói ra, nhưng nếu chúng ta cho tên tiểu lang trung một bài học, lão nhân gia nhất định sẽ vui mừng.
- Đúng ạ, đúng ạ, hiện giờ y ở trong tay chúng ta, bóp nặn thế nào chẳng được, lần này cho tên tiểu tử không biết trời cao đất dày đó bài học nhớ đời, cái loại người đó ở lại y quán chúng ta, không biết bao nhiêu đồng liêu sẽ chê cười.
- Ừm, người ta nhờ ngươi tìm đã có chưa?
- Rồi ạ, ti chức thấy y tới là bảo hỏa kế đi gọi ả ta tới ngay, đang đợi bên ngoài.
Mã y chính cười gằn:
- Ả đó chua ngoa đanh đá có tiếng, ti chức đã dặn dò cẩn thận rồi, lát nữa đợi họ Tả đó gọi vào khám bệnh, sẽ lả lơi quyến rũ y, nếu y mắc bẫy thì tốt nhất, chúng ta sẽ xông vào bắt ngay tại trận. Nếu tên tiểu tử đó không mắc bẫy, ả sẽ xé chút quần áo, rối khóc lên, sau đó la hét cứu mạng, hắc hắc, kết quả sẽ giống nhau. Đảm bảo tên tiểu tử này không dám thò mặt ra khỏi nhà nữa.
Liêu y giám mặt âm trầm:
- Muốn làm thì phải làm lớn một chút, phải cho y mất quan mất chức mới được.
Hai người đang chụm đầu bàn tán với nhau, đột nhiên trên không trung có bàn tay vươn ra, tóm râu cả hai, giật mạnh, râu rụng lả tả, còn chưa kịp kêu đau bị hai bàn tay kia bóp họng, làm tiếng kêu đau đắn tắc lại ở cổ.
Chỉ thấy trước mắt là một hắc y nhân, bịt mặt, chỉ để lộ đôi mắt sắc như dao cạo. Liêu y giám thoáng cái mặt đã tím ngắt vì thiếu dưỡng khí, bàn tay bóp cổ ông ta buông ta, vừa thở lấy hơi thì, bốp bốp bốp, tiếng tát tai vang lên như pháo nổ, máu mũi máu mồm trào ra, xay xẩm mặt mày, tới răng cũng rụng luôn, bị tát nhanh tới mức kêu cũng không kịp.
Tát xong, hắc y nhân đẩy một cái, tội nghiệp ông già ngót nghét sáu chục tuổi đầu rồi, làm sao chịu nổi sự bạo hành này, ngã ra đất nằm co quắp, run run nhìn hắc y nhân như hung thần.
Mã y chính trẻ hơn một chút, lúc nãy tình trạng không khá hơn, bị bóp cổ nãy giờ sắp tắt thở tới nơi rồi, mép sùi bọn, mắt toàn lòng trắng, hắc y nhân buông tay, lại một loạt cái tát nhanh đến chóng mặt, tát cho Mã y chính mặt từ gày gò thành sưng như đầu lợn, răng cũng vài cái từ biệt lợi, không cần ai đẩy, người nhũn ra ngã lăn xuống đất.
Hàn quang lóe lên, trong tay hắc y nhân đã có thêm hai thanh đoản kiếm chĩa vào cổ hai người, giọng nói lạnh như băng:
- Chỉ kêu một tiếng là mất mạng, rõ chưa?
Hai ngươi kia sợ tới hồn phi phách tán rồi, bắt bọn họ nói còn khó hơn bắt bọn họ im lặng.
Hắc y nhân mò trong lòng ra một tờ giấy, rũ cho bọn chúng xem:
- Nhìn cho rõ.
Hai người vẫn còn váng vất, song không dám trái lời, cố mở mắt nhìn cho kỹ, sợ đọc thiếu một chữ làm theo không đúng mà mang họa, tờ giấy chỉ có một hàng chữ:" Ai dám vô lễ với Tả Thiếu Dương, cắt đầu của hắn!" Không có lạc khoản, chỉ có con dấu ghi "Vĩnh Gia trưởng công chúa!"
Vị trưởng công chúa này là tâm can bảo bối của Cao tổ hoàng đế, bản tinh dâm đãng, lòng dạ độc ác, kinh thành không ai không rõ, tên Tả Thiếu Dương này chẳng lẽ là... Tình nhân của ả?
Hắc y nhân lạnh lùng nói:
- Nhìn rõ chưa?
Hai người run cầm cập, muốn gật đầu, nhưng dao dí ở cổ, gật không được, gấp tới chảy nước mắt.
May hắc y nhân không quan tâm họ gật hay lắc, chuyện này không muốn nghe cũng không được:
- Có phải Vu lão thái y, sai các ngươi làm thế không?
- Không, không!
Liêu y giám bị đánh sưng mặt, nói chẳng còn rõ:
- Vu lão thái y không... không sai bảo … là ta tự ý làm như thế.
- Hừm, ta cũng đoán lão ta không dám, vốn các ngươi mưu hại Tả công tử, ta trực tiếp cắt đầu các ngươi mang về là được, nhưng nể tình các ngươi trị bệnh cứu người nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, ta cho các ngươi gửi tạm cái đầu trên cổ, nếu để ta biết các ngươi bất kính với Tả công tử... Hừm...
Hắc y nhân lúc này mới thu đoản kiếm lại:
Hai người kia rối rít gật đầu.
- Các ngươi nếu để lộ chuyện này ra thì cũng coi chừng cái đầu chó...
Hắc y nhân tóm đầu hai người đập vào nhau, tới khi bọn họ tỉnh táo lại thì hắc y nhân kia đã biến mất.
Mã y chính nhịn đau chạy tới đỡ Liêu y giám lên, nhưng Liêu y giám xua xua tay:
- Không cần, ngươi, ngươi mau đi ra bảo bà nương kia, à đuổi bà nương kia đi mau, kẻo hỏng việc... Tiện thể bảo hỏa kế mang ít thuốc....
Mã y chính hiểu lúc này nặng nhẹ hoãn gấp thế nào, chạy vội ra ngoài, ai nấy nhìn thấy mặt mũi họ như thế thì kinh ngạc, chỉ chò thì xì xảm bàn tán, không ai dám lên hỏi, đoán chắc là bị Liêu đại nhân đánh rồi.
Trong số người bệnh đang chờ đợi, có một nữ tử trung niên béo như lợn, Tả Thiếu Dương mà biết bị hai người kia tính dùng mụ béo này thi triển mỹ nhân kế với mình chắc tặng thêm vài cái tát nữa, thứ lợn nái này mà cũng y sàm sỡ thì tên đó nên đập đầu chết cho rồi.
Mã y chính một tay che mặt, đi nhanh tới móc trong lòng ra một khối bạc vụn, đưa cho mụ ta, nói nhỏ:
- Đi mau.
- Hả, ra tay?
Họ Mã bị đánh thành đầu heo, nói chuyện không rõ ràng, mụ béo nghe nhầm, tưởng nhận hiệu lệnh, đứng lên vẹn vẹo cái mông to tướng, đi về phía phòng khám của Tả Thiếu Dương, mụ hỏi trước rồi, rất tận tâm với công việc.
Hồn vía Mã y chính bay sạch, quên cả đau, lấy cả hai tay giữ mụ béo:
- Đứng lại, ta bảo mau đi về đi.
Mụ béo lần này nghe rõ rồi, nhưng không hiểu, hỏi nhỏ:
- Đại nhân, không chỉnh y nữa à? Nhưng nô gia chuẩn bị đầy đủ rồi, tiểu y thiếp thân bên trong cũng đã xé sẵn, ngài xem...
- Xem cái...
Mã y chính điên rồi, con mụ ngu dốt này vạch cái đó ra ở đây thì mình nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa được oan ức, rít giọng giục:
- Không cần nữa, ngươi mau xéo đi.
Bỗng nhiên được bạc mà chẳng phải làm việc, mụ béo thi lễ vui vẻ bỏ đi.