Mục lục
Cha Tôi Là Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 118:


Anh vừa lái xe với tốc độ cao, vừa xem video giám sát, chỉ thấy cô bé đang ngồi xổm bên tòa nhà dở dang không biết bao nhiêu lâu, đột nhiên!
Trong camera giám sát xuất hiện hai người đàn ông lạ mặt đang chạy về phía cô bé.

Video giám sát đã quay lại cách đây khoảng mười lăm phút.

Hai người đàn ông lạ mặt chạy về phía Hinh Nhi đang ngồi xổm dưới đất.

"Gâu, gâu.

"
Tiểu Uông liền bày tỏ sự thù địch mạnh mẽ, tiến lên phía trước bảo vệ Hinh Nhi.

Cô bé ngẩng đầu lên, phát hiện có người đang đến bắt mình thì sợ đến mức vội vàng kéo Tiểu Uông chạy vào trong tòa nhà dở dang.

Nhưng một đứa bé làm sao có thể chạy nhanh hơn người lớn, cô bé nhanh chóng bị đuổi kịp, nhưng Tiểu Uông đã anh dũng vồ về phía hai người, chẳng hề do dự bảo vệ cô chủ nhỏ của mình.

Sự phản kháng của nó đã giúp Hinh Nhi tranh thủ được thời gian, cô bé chạy vào trong tòa nhà, rời khỏi phạm vi quay của camera ở bên đường.


Chỉ thấy Tiểu Uông liều mạng cắn xé hai người đàn ông trưởng thành, nhưng!
Một con chó làm sao có thể là đối thủ của hai người đàn ông trưởng thành.

Từng cú đấm đá đập trúng đầu của nó.

Mặc dù nó đã đứng không vững, nhưng vẫn đuổi theo cắn một người, để giúp cô chủ nhỏ của nó kéo dài thời gian.

Cuối cùng, nó ngã xuống vũng máu, hoàn toàn bất động.

Nó đã bảo vệ cô chủ nhỏ đến chết.

Một trong hai người đàn ông đã bị Tiểu Uông cắn vào chân, khập khiễng chạy lên lầu đuổi theo, còn người kia đã sớm đuổi theo rồi.

Sau đó, mọi thứ đều đã biến mất khỏi màn hình giám sát.

Năm phút sau, xe của Dương Tiêu đã ngừng lại trước tòa nhà dở dang.

Đập vào mắt anh là thi thể của Tiểu Uông.

Dương Tiêu chạy lên lầu bằng tốc độ nhanh nhất, cuối cùng cũng ngừng lại ở tầng năm.

"Ranh con, mày chạy nữa đi.

"
Chỉ thấy rằng người đàn ông bị cắn bị thương ở chân không thể đuổi theo kịp, nhưng người còn lại đã chặn trước mặt Hinh Nhi, ngăn cản cô bé đang liều mạng chạy trốn.

Anh ta còn nhấc chân húc mạnh vào ngực của Hinh Nhi.

Bịch, cả người cô bé bị húc văng ra xa nửa mét.

Người đàn ông vừa mới thu chân về thì chợt phát hiện dường như toàn bộ không gian đã giảm xuống vài độ.

Anh ta vừa quay đầu lại thì phát hiện Dương Tiêu đã đằng đằng sát khí đứng trước mặt anh ta.

"Mày là ai! "
Anh ta còn chưa kịp nói xong, Dương Tiêu đã túm lấy đầu của anh ta, đập thẳng vào trụ đá.

Cộp.

"Á.

"
Tiếng hét thảm thiết vang lên không dưới một lần, không biết Dương Tiêu đã đập bao nhiêu lần, cuối cùng anh dứt khoát ném anh ta ra ngoài, anh ta liền rơi xuống từ trên cao, bị vô số thanh thép xuyên qua cơ thể mà chết.

"Hả, mày, mày! "
Người đàn ông bị thương ở chân nhìn thấy Dương Tiêu như sát thần hạ phàm thì hoàn toàn sợ hãi, lùi về sau mấy bước, cuối cùng cũng bị Dương Tiêu túm lấy, chết y như thế.

Sau khi giải quyết xong hai người trong tích tắc, Dương Tiêu bước nhanh đến trước mặt Hinh Nhi, cực kỳ đau lòng ôm chặt cơ thể yếu ớt của cô bé vào lòng.

Cô bé khó khăn mở mắt ra, lúc nhìn thấy Dương Tiêu đang ở ngay trước mắt, nước mắt óng ánh liền chảy xuống từ khóe mắt.

"Cha… cha! "
Cô bé dùng hết sức lực cuối cùng để gọi, rồi hoàn toàn bất tỉnh.


"Hinh Nhi, Hinh! "
Dương Tiêu cực kỳ đau lòng, vạch lớp áo trên người cô bé ra, phát hiện tấm kính bảo vệ mà Trương Nghịch Luân tặng cho cô bé đã hoàn toàn lõm xuống.

Cũng may nhờ có nó đã ngăn cản cú húc ban nãy, bằng không e rằng cô bé đã!
Mặc dù ngoại thương đã được ngăn cản, nhưng độc trong người vẫn chưa được giải.

Dương Tiêu bế cô bé lên bằng tốc độ nhanh nhất, đồng thời bỏ thi thể của Tiểu Uông vào trong bao xi măng rỗng ở công trường, rồi mang lên xe, đạp ga phóng đi.

Anh bảo Trần Hạnh đến bệnh viện số chín Giang Thành, rồi đưa thẳng đến phòng cấp cứu.

Lý Sơn Phàm, Linh Ân nghe tin cũng vội vàng chạy đến bệnh viện số chín Giang Thành.

Sau khi biết được chuyện này, Lương Nhã Trân, Lương Minh Trạch, Lâm Minh Tâm và Trương Gia Giai cũng đồng loạt chạy đến bệnh viện số chín.

Đến khi cửa phòng cấp cứu được mở ra, Trần Hạnh thông báo độc đã được giải, tính mạng của cô bé đã qua khỏi cơn nguy kịch, trái tim luôn treo lơ lửng của mọi người mới được thả lỏng.

.

Chương 119:

“Yên tâm, cô bé không sao rồi, mấy cô cậu là người lớn hẳn cũng đã kiệt sức, về nghỉ ngơi đi, đừng loanh quanh ở đây ảnh hưởng đến cô bé.”


Trần Hạnh sâu xa nói một câu, cầm lấy hộp ngân châm của mình, nói tiếp: “Chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là không sao hết.”


Sau khi nhận được sự cam đoan liên tục, Dương Tiêu mới hoàn toàn yên tâm.


Nhìn đồng hồ, đã bốn giờ sáng.


Anh đứng dậy.


“Dương Tiêu…” Lương Nhã Trân nhìn anh.


“Nhã Trân, có một số chuyện cần tôi phải giải quyết ngay, con bé… giao cho cô chăm sóc.”


Lương Nhã Trân đoán được anh chuẩn bị đi làm gì.


Mặc dù cô không muốn nhìn thấy Dương Tiêu đi giết người, nhưng, sau khi biết được hậu quả của chuyện đó, cô vẫn gật đầu với ánh mặt kiên định.


Cho dù cô có tốt bụng thế nào thì hôm nay Hinh Nhi vẫn đang nằm trên giường, chuyện này đã vượt qua giới hạn quả cô.


Dương Tiêu rời khỏi phòng bệnh.


Lý Sơn Phàm, Linh Ân cùng bước lên: “Đế Tôn.”


Dương Tiêu nhìn bầu trời đêm lúc bốn giờ sáng, chỉ nói ra năm chữ.


“Tắm máu nhà họ Hàn.”



Lúc này, trong biệt thự nhà họ Hàn, Hàn Diệu Tường liên tục gọi năm sáu cuộc điện thoại.


“Cái gì cơ? Không liên lạc được là sao?”


“Không phải bảo là đi nhặt xác hai người à, đã bắt được nghiệt súc kia chưa?”




Đứa con trai Hàn Thế Văn đứng bên cạnh ông ta cau mày: “Cha, không thì để con cho người đi tìm hiểu.”


“Cha của nghiệt súc kia lại dám đụng đến anh của con, trêu chọc nhà họ Hàn ta thì nhất định phải trả cái giá đắt.”


Hàn Diệu Tường gật đầu: “Con đi sắp xếp đi.”


Hàn Thế Văn vừa mới đi thì một người làm bỗng bước vào.


“Thưa gia chủ, có người đến giao hàng.”


Giao hàng đến nhà sao?


Bốn năm giờ sáng, công ty vận chuyển nhà nào vẫn hoạt động vậy?


Hàn Diệu Tường sốt ruột nói: “Ai? Cái gì?”


“Không, không biết ạ, bọn họ đưa đồ đến rồi đi luôn.”


Nhìn người làm cầm theo một cái hộp đắt đỏ, Hàn Diệu Tường cau mày: “Mở ra xem đi.”


Không lằng nhằng, người làm mở hộp ra.


Hộp vừa được mở, thứ bên trong đập vào mắt… là bốn cái chuông.


“Chuông tiễn đưa, tiễn đưa…” Hàn Diệu Tường nhắc lại hai chữ sau, không khỏi phẫn nộ.


“Vớ vẩn.”


“Ai dám gửi chuông tiễn đưa cho nhà họ Hàn chúng ta?”


Còn chưa dứt lời, bỗng. Biệt thự nhà họ Hàn truyền đến những tiếng la hét thảm thiết.


Hàn Diệu Tường sững sờ: “Chuyện gì thế? Các người mau ra ngoài xem đi.”


“Không cần xem đâu.”





Đột nhiên.


Một giọng nói cực kỳ lạnh lẽo của một người đàn ông vang lên.


Theo tiếng nói, Hàn Diệu Tường nhìn thấy một người đàn ông đang vững vàng bước vào sảnh chính biệt thự nhà họ Hàn.


Lúc thấy rõ khuôn mặt người đến, Hàn Diệu Tường suýt chút nữa ngã nhào.


Ôi, người đến chính là cha của nghiệt súc kia…


Dương Tiêu.


“Là cậu.”


“Dương Tiêu.”


Hàn Diệu Tường nhìn Dương Tiêu, vừa sợ vừa giận, chỉ vào bốn cái chuông kia.


“Có phải cậu đưa chuông tới không?”


Dương Tiêu lạnh nhạt cười trả lời: “Nhà họ Hàn các người nhớ cất kỹ mấy cái chuông đi.”


“Các người đã làm gì, không cần tôi phải nói nhiều nữa.”


“Cậu.” Hàn Diệu Tường tức giận, nhưng nghĩ đến Dương Tiêu có quan hệ với cha đỡ đầu Đông Hải - Trương Nghịch Luân, ông ta lại nhịn.


“Rốt cuộc cậu đang nói cái quái gì thế?”


“Cậu không có bằng chứng mà dám đặt chân vào nhà họ Hàn, còn tặng chuông tiễn đưa cho chúng tôi.”


“Chẳng lẽ ỷ vào người đỡ đầu mà cậu có thể vô lý, hành động ngang ngược sao?”


Nhìn thấy lão hồ ly vẫn cố nói điêu, Dương Tiêu khẽ cười một tiếng, lấy điện thoại di động ra, phát đoạn ghi âm đã được mã hóa.


Sắc mặt Hàn Diệu Tường lập tức trở nên xám xịt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK