Chương 183
"Em vốn định trở về công ty chuyển một ít tiền trả lại, ai ngờ anh vẫn biển thủ công quỹ chứ!"
Trương Vĩ cũng không còn gì để nói.
"Hừ, quên đi, tạm thời đừng nên cãi nhau, trước tiên giải quyết xong chuyện này rồi tính, em định giải quyết chuyện này như thế nào?"
Những lời này vừa nói ra, Trương Nguyệt suy nghĩ một chút, đột nhiên có một tia sáng nảy lên!
"Em nghe nói Cố Tử Hùng, con trai cả của nhà họ Cố ở Đông Hải vẫn luôn quan tâ m đến Nhã Trân.
"
"Anh nói xem, nếu như hai chúng ta sắp xếp cho bọn họ gặp mặt, thúc đẩy chuyện này được không?"
"Với khối tài sản của nhà họ Cố, chỉ là 500 triệu nhân dân tệ, không phải chỉ là tiện tay lấy ra thôi sao?"
Không ngờ lại có chuyện tốt như vậy!
Đôi mắt Trương Vĩ sáng lên: "Như vậy thì vừa có thể trả nợ cho em, vừa tìm được một gia đình tốt cho Nhã Trân luôn.
”
"Đây là một mũi tên bắn trúng hai con chim, một công đôi việc!"
Trương Nguyệt cũng gật đầu mạnh mẽ, nhưng lại nói: "Nhưng có tên Dương Tiêu đó, em sợ nó sẽ cản đường! "
Dù sao bà ta vẫn chưa quên việc Dương Tiêu thể hiện quyền lực của mình ở biệt thự Lương Sơn Hải và trừng phạt bốn gia tộc lớn.
Kết quả là Trương Vĩ đã vỗ vai bà ta và nói: "Chuyện này thì em yên tâm đi!"
"Anh đã phái người đi điều tra rồi, hóa ra Hàn Diệu Tông của nhà họ Hàn phạm tội hạ độc, bị Lý Sơn Phàm điều tra ra nên nhà họ Hàn mới chịu không nổi.
"
"Chuyện này không liên quan gì đến tên khốn kiếp đó, là hiểu lầm thôi.
Năm đó tứ đại gia tộc chỉ là kiêng kỵ Lý Sơn Phàm thôi!"
Sau lời giải thích của anh trai, Trương Nguyệt chợt hiểu ra!
"Em nói mà, cái gì mà cha đỡ đầu Đông Hải Trương Nghịch Luân chứ, khoe khoang khoác lác nhiều như vậy, chúng ta cũng chưa từng nghe nói gì cả.
"
"Quả nhiên, đều là lừa gạt!"
Trương Vĩ gật đầu: "Chúng ta vẫn luôn bị tên khốn đó lừa gạt!"
Trương Nguyệt lập tức nói: "Vậy thì mọi việc quyết định như vậy đi, em sẽ liên lạc với nhà họ Cố ngay bây giờ!"
Anh em Trương Nguyệt bôn ba suốt đêm, nhưng đến khi mặt trời mọc, cánh cửa biệt thự của nhà họ Trương bị đá tung ra.
Hơn chục tên côn đồ cầm theo gậy gộc lao vào, trông rất hung dữ!
Nhìn thấy cảnh này, quản gia trong biệt thự đều kinh hãi, nhanh chóng thông báo cho gia chủ nhà họ Trương, Trương Vệ Sơn, cha của anh em Trương Nguyệt!
"Các người là ai?"
"Dám xông vào nhà riêng, có tin tôi lập tức gọi cảnh sát không?"
Trương Vệ Sơn và một số thành viên trẻ tuổi của nhà họ Trương run rẩy nhìn chằm chằm vào đối phương.
Kết quả là, người dẫn đầu bên đối phương lấy ra chứng nhận cổ phiếu và giấy nợ, nở nụ cười hắc hắc.
"Nhà họ Trương đúng không? Đây là chứng nhận cổ phần của tập đoàn Trương thị, tự nhìn đi.
"
Trương Vệ Sơn đi lên nhìn một chút, sắc mặt lập tức thay đổi.
"Trương, Trương Nguyệt nợ 500 triệu, còn lấy cổ phiếu của tập đoàn làm tài sản bảo đảm?"
Ngay lập tức ông ta yêu cầu điều tra và phát hiện ra rằng cổ phần của tập đoàn đã thực sự được thế chấp!
Ông ta suýt chút nữa đã bất tỉnh!
"Hôm nay đại ca bảo chúng tôi đến đây nhắc nhở các người một lần, hôm nay còn 100 triệu còn chưa trả, các người còn có bốn ngày cuối cùng để trả tiền!"
"Nếu dám quá hạn, ha ha, chờ thư luật sư đi!"
"Đến lúc đó, công ty của các người sẽ là của bọn tôi!"
Sau khi cảnh báo, đám người lần lượt rời đi, chỉ để lại những tràng cười chế giễu.
Trương Vệ Sơn rất tức giận: "Trương Nguyệt, cô là đứa con gái phá gia!"
"Đi, tìm nó về đây!"
Cả nhà họ Trương tức điên lên, tìm mọi cách liên lạc với anh em Trương Nguyệt!
Không ngờ chuyện này lại truyền đến tổng bộ nhà họ Trương nhanh như vậy! Anh em họ lập tức trở về.
"Bốp!"
Ngay khi họ gặp nhau, Trương Vệ Sơn đã tát mạnh vào mặt Trương Nguyệt.
"Đồ phá gia, nhà họ Trương này bị cô phá tan tành rồi!"
Trương Nguyệt kinh ngạc che mặt, không ngờ người trong nhà lại biết sớm như vậy.
Thấy em gái bị đánh, Trương Vĩ vô cùng đau lòng nói: "Cha, đừng làm thế! Trước hết hãy nghe chúng con giải thích đã!".
Chương 184
Ngay khi những lời này vừa thốt ra, Trương Vệ Sơn đã hít một hơi thật sâu và nhìn chằm chằm vào Trương Nguyệt.
"Được, tôi muốn xem cô còn có gì để giải thích nữa!"
"Hôm nay nếu như cô không giải thích rõ ràng, tôi sẽ trục xuất cô ra khỏi nhà họ Trương!"
Trương Nguyệt rụt rè nhìn Trương Vĩ, đột nhiên có một ý tưởng.
"Thật ra, tiền này là do con rể vô dụng của con mượn, không phải con!"
Trương Vệ Sơn không khỏi ngạc nhiên khi nghe điều này.
"Cô nói gì?!"
Trương Nguyệt nhanh chóng trao đổi ánh mắt với Trương Vĩ.
"Đúng vậy, là do tên Dương Tiêu kia mượn!"
Trương Vĩ lập tức gật đầu phụ họa.
"Là họa do tên khốn đó gây ra!"
Trương Nguyệt cũng mở miệng và nói một cách dứt khoát: "Chính là kẻ rác rưởi đó, vì thể diện và để thỏa mãn lòng hư vinh của mình mà đến buổi đấu giá!"
"Ngày đó tại buổi đấu giá có rất nhiều người nhìn thấy cậu ta! Bọn họ đều có thể chứng minh!"
Trương Nguyệt nhớ đã nhìn thấy Dương Tiêu tại buổi đấu giá ngày hôm đó, vì vậy bà ta lập tức đùn đẩy trách nhiệm cho Dương Tiêu.
"Là bởi vì cậu ta vay nặng lãi, suýt chút nữa bị chém. Con niệm tình dù gì cậu ta cũng là con rể nên đã dùng cổ phiếu làm tài sản thế chấp, câu giờ cho cậu ta."
Trương Nguyệt biết rất rõ, hiện tại nhà họ Trương đang tức giận, nếu bà ta thừa nhận, nhất định sẽ bị nhà họ Trương khai trừ!
Trương Vĩ cũng nói: "Nghe nói vừa rồi không tìm thấy cậu ta, con nghĩ cậu ta chạy trốn rồi!"
Trương Vệ Sơn nghe vậy, cơn tức giận lại bắt đầu bùng lên.
"Thằng khốn nạn!"
"Một tên vô dụng rác rưởi mà hại cả nhà họ Trương!"
"Tôi sẽ không tha cho cậu ta đâu!"
Nói xong, Trương Vệ Sơn và thân tín của ông ta lập tức cử người đi tìm Dương Tiêu.
Trương Nguyệt và Trương Vĩ nhìn bọn họ rời đi, mới thở phào nhẹ nhõm.
Trương Vĩ cười tủm tỉm nói: "Em gái, em thông minh thật đấy."
Trương Nguyệt tức giận liếc ông ta một cái: "Chúng ta mau đi gặp nhà họ Cố đi, phải trả mấy trăm triệu này sớm, nếu không chuyện này sớm muộn gì cũng bại lộ!"
Lời vừa nói ra, hai người lập tức tìm mọi cách liên lạc với Cố Tử Hùng.
Trong Phòng Thương hội Long Minh, lúc này Cố Tử Hùng đang uống rượu với Lưu Đạt Thành.
Nhìn thấy điện thoại đổ chuông, Cố Tử Hùng nhếch khóe miệng, uống một ngụm rượu, để điện thoại rung liên tục.
Lưu Đạt Thành nhìn một chút và cười hỏi: "Tử Hùng, sao không trả lời?"
"Đừng nóng vội, một tiết mục hay sắp được bắt đầu rồi."
Cố Tử Hùng cười tủm tỉm.
Lưu Đạt Thành ngay lập tức tò mò hỏi: "Tại sao? Bên anh rất thuận lợi hả?"
Cố Tử Hùng mỉm cười gật đầu.
Lưu Đạt Thành thở dài: "Bên tôi tạm thời thất bại, không ngờ kẻ chống lưng cho thứ rác rưởi đó lại là Trần Diệu Dương!"
"Những người tôi cử đến để đập phá đều đã bị dạy cho một trận."
Lời này vừa nói ra, Cố Tử Hùng tự tin nở nụ cười.
"Yên tâm, hết thảy đều nằm trong tầm kiểm soát, người phụ nữ này sẽ phải ngoan ngoãn leo lên giường của tôi thôi."
Lưu Đạt Thành vô cùng kinh ngạc, kích động nói: "Mẹ kiếp, thật sao?"
Cố Tử Hùng gật đầu: "Mẹ cô ta còn nóng lòng đẩy con gái lên giường của tôi, nhờ tôi giúp bà ta trả 400 triệu đấy."
“Chẳng lẽ chuyện này đều là âm mưu của anh sao?” Lưu Đạt Thành rất sửng sốt!
Cố Tử Hùng nở nụ cười xấu xa: "Nhiều nhất là tôi cung cấp một cơ hội. Nếu mẹ cô ta không ham hư vinh thì tôi sẽ không thể thành công."
"Đáng tiếc, ai bảo mẹ cô ta là người như vậy chứ? Ha ha ha."
"100 triệu của hôm nay, bọn họ nhất định không lấy ra được, không lấy được nhất định phải bị chặt đứt một ngón tay."
Nói xong, Cố Tử Hùng liếc nhìn chiếc điện thoại vẫn đang rung, nở một nụ cười tự tin.
"Tôi sẽ cố gắng trả lời cuộc gọi này càng muộn càng tốt, để tôi có thể kiếm được một ngón tay."
"Đây có thể coi là một hồi chuông cảnh tỉnh đối với bọn họ, đắc tội với thương hội Long Minh của chúng ta sẽ có kết cục gì!"
Thấy Cố Tử Hùng tự tin như vậy, Lưu Đạt Thành vỗ đùi: "Tuyệt vời!"