Mục lục
Cha Tôi Là Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 202


“Đúng rồi, Dương Tiêu, vừa rồi chúng tôi nhìn thấy một người rất giống anh, chúng tôi còn tưởng anh là chiến tướng ấy chứ.


Lâm Minh Tâm cố ý nói đùa.

Dương Tiêu mỉm cười khổ sở: “Vậy sao.


Kết quả là, Lương Yến Anh và mấy người nhà họ Khương đã đi tới.

Gia đình Lương Yến Anh đi lên hàng đầu.

Khi nhìn thấy ba người Dương Tiêu, cô con gái nói ngay: “Uầy, đây không phải mấy người kia sao?”

Ngay khi những lời này nói ra, gia đình của Lương Yến Anh đã nhìn họ bằng ánh mắt như trêu tức.

"Không ngờ các người thật sự trà trộn vào đây đấy? Nhưng trà trộn vào thì có tác dụng gì chứ? Không phải chỉ là khán giả thôi sao?”
“Lúc nãy Thành Lệ được trao giấy khen, các người cũng thấy đúng không?”
“Một đám khán giả thì không thể so sánh được đâu!”
Chồng của Lương Yến Anh cười khẩy nói: “Thành Lệ của chúng tôi sẽ ngay lập tức tiếp nhận huấn luyện trọng điểm của Lý Long Phi, sau này nhất định là một người tài có năng lực!”
Lương Yến Anh cũng không chịu thua kém: “Khó khăn lắm người cô này mới sắp xếp một mối ngon cho cháu như vậy, bây giờ thì hay rồi.


“Cháu đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất! Cũng lãng phí lòng tốt của cô!”
Con gái của Lương Yến Anh nở nụ cười quái gở: “Theo con thấy á, sau này người nào đó sẽ chỉ có thể hối hận thôi…”
Nghe những lời mỉa mai này, khuôn mặt của Lương Nhã Trân khe thay đổi, Lâm Minh Tâm cũng chán ghét trừng mắt nhìn đối phương.

Kết quả đúng lúc này.

“Một người bị sa thải vì thể chất kém thì có cái gì mà hối hận chứ?”
Lời nó đột ngột của Dương Tiêu khiến mọi người sững sờ!
Con gái của Lương Yến Anh ngay lập tức cả giận nói: “Anh nói cái gì đấy hả?”
"Này, anh không thể bóp méo sự thật về anh Thành Lệ được, anh có tư cách gì mà nói anh ấy có thể chất yếu chứ?”
Lương Yến Anh lắc đầu thở dài: “Nhã Trân cưới một người chồng chỉ biết mạnh miệng như vậy, đúng là đau lòng mà!”
Chồng của Lương Yến Anh bước về phía trước, chỉ vào mũi của Dương Tiêu: “Mày có tư cách gì mà nói Thành Lệ bị sa thải hả? Mày có bằng chứng không?”
“Bây giờ Thành Lệ đã chính thức gia nhập quân đội, mày ở đây nói xấu chiến sĩ, có tin tao báo cáo mày vào tù luôn không?”
Cô con gái cũng cao giọng: “Anh chờ thư của luật sư đi!”
Lắng nghe những lời này, Lương Nhã Trân đột nhiên hơi lo lắng đối phương sẽ truy cứu Dương Tiêu.

Cô nhanh chóng kéo Dương Tiêu và thì thầm: “Dương Tiêu, quên đi, đừng chấp nhặt với bọn họ.


Lâm Minh Tâm cũng nói: “Mặc dù bọn họ thực sự đáng bị mắng, nhưng ngộ nhỡ bọn họ truy cứu chuyện này thì chúng ta sẽ rất phiền toái đó.


“Mắng?” Dương Tiêu mỉm cười: “Tôi không mắng, tôi chỉ nói sự thật thôi.


Mấy lời này lại hoàn toàn chọc giận bọn họ!
Đúng lúc này, Khương Thành Lăng nghe thấy bên này có tranh chấp, bước lên và nhìn gia đình Lương Yến Anh, cười hỏi.

“Sao thế, chuyện gì mà kích động như vậy?”
Con gái của Lương Yến Anh nói một cách lạnh lùng: “Anh Thành Lăng, bọn họ chính là mấy người không biết điều ngày hôm qua đấy!”
“Bây giờ còn vu khống nói xấu anh Thành Lệ!”
Lời này vừa dứt, đôi mắt của Khương Thành Lăng trở nên lạnh lùng, lãnh đạm nói: “Dám nói xấu em trai tôi?”
Anh ta ngay lập tức nhìn về phía ba người Dương Tiêu!

Kết quả vừa nhìn thoáng qua thì anh ta đã ngây ngẩn cả người!
Dương Tiêu cũng nhìn vào mắt anh ta, không nhịn được mà nở nụ cười.

Đúng là oan gia ngõ hẹp mà.

Khương Thành Lăng này là cậu Khương mà anh đã gặp khi chuyển trường cho Hinh Vũ!
Khoảnh khắc nhìn thấy Dương Tiêu, khuôn mặt của Khương Thành Lăng đã thay đổi mạnh mẽ!
Khí thế biến mất ngay lập tức.

Anh ta cũng nhớ rõ những gì đã xảy ra ở trường mẫu giáo.

Dương Tiêu này trông còn trẻ, nhưng danh tính thực sự là chủ nhiệm mới của văn phòng an ninh của Thành phố Đông Hải!
Con gái của Lương Yến Anh cười khẩy: “Anh Thành Lăng, cho mấy người này xem chút lợi hại đi!”.


Chương 203


Lời này vừa nói ra, hai cha con bọn họ lập tức phát uy với Khương Thành Lăng.

Phải biết già trẻ lớn bé trong nhà họ Khương đều không dễ chọc.

Trong lòng Lương Nhã Trân và Lâm Minh Tâm không khỏi chùng xuống.

Lương Yến Anh nắm lấy cơ hội và nói với Lương Nhã Trân: “Cháu gái, đừng trách cô không nể tình thân thích.”

“Mau bắt Dương Tiêu của cháu quỳ xuống trước mặt mọi người xin lỗi đi! Nhân lúc bây giờ còn kịp.”

Lương Nhã Trân cắn chặt hai hàm răng trắng ngà, lo lắng nhìn Dương Tiêu.

Ngay khi cô không biết phải làm gì.

“Sao cô có thể ăn nói như vậy? Cô có biết lễ phép không hả!”

Không ngờ Khương Thành Lăng lại đột nhiên quay đầu lại mắng con gái của Lương Yến Anh!

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

Tại sao cậu chủ nhà họ Khương lại đi quở trách người trong nhà?

Vẻ sửng sốt viết đầy mặt con gái của Lương Yến Anh.

Lương Nhã Trân và Lâm Minh Tâm cũng không biết tại sao.

Lương Yến Anh càng choáng hơn, sau đó vội nhìn chồng mình một cái.

Là đàn anh của Khương Thành Lăng, chồng bà ta cũng rất khó chịu khi con gái mình bị mắng mỏ vô cớ, bèn nói với Khương Thành Lăng.

“Thành Lăng, ai bảo cậu nói những lời này?”


“Bây giờ bọn họ là người bêu xấu em trai cậu trước, sao cậu có thể không phân phải trái như thế chứ?”

Kết quả, vào lúc này, gia chủ của nhà họ Khương là Khương Phong Phàm cũng đi tới!

Con gái của Lương Yến Anh ngay lập tức đến bên ông ta và khóc nức nở: “Ông nội, ông phải làm chủ cho cháu!”

Khương Phong Phàm nghe cháu gái kể lại chuyện đã xảy ra xong thì không khỏi có chút tức giận.

Ông ta trừng Khương Thành Lăng một cái: “Con hồ đồ rồi à?”

Khương Thành Lăng hết đường chối cãi, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Cả nhà Lương Yến Anh cười phá lên, đưa mắt nhìn về phía ba người Dương Tiêu, trong mắt hiện lên vẻ thương hại.

Cho dù Khương Thành Lăng hồ đồ rồi, nhưng chỉ cần Khương Phong Phàm ra mặt cho bọn họ là được! Thậm chí còn tốt hơn.

Trái tim của Lương Nhã Trân và Lâm Minh Tâm thắt lại.

Nhưng khi Khương Phong Phàm nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của Dương Tiêu…

Trong lúc nhất thời, cả người không khỏi run lên, sau đó sắc mặt tức khắc tái nhợt.

Ông ta không quên rằng sau khi cuộc đấu giá diễn ra vào ngày hôm đó, ông ta định chặn xe của Dương Tiêu lại suýt chút nữa bị một cô gái trẻ bên cạnh Dương Tiêu gi3t chết!

Tất cả những người ông ta gọi đi đều bị thương nặng, hiện vẫn đang nằm trong ICU.

Cảnh tượng hôm đó, tới giờ ông ta nghĩ tới mà vẫn còn sợ.

Ông ta không bao giờ ngờ rằng “phế vật” trong miệng cả nhà Lương Yến Anh lại chính là Dương Tiêu.

Nghĩ đi nghĩ lại, Khương Phong Phàm cũng quay lại, trở mặt mắng con gái của Lương Yến Anh.

“Thành Lăng nói rất đúng, sao cháu có thể không lễ phép như thế chứ?”


“Lập tức đi xin lỗi người ta đi!”

Vừa nghe lời này, tất cả mọi người ngây ra như phỗng.

Tại hiện trường chỉ có thể nghe thấy tiếng gió, miệng của ai cũng há to đến nỗi có thể nhét một quả trứng vào miệng.

Sắc mặt của cả nhà Lương Yến Anh lại càng trở nên khó coi như ăn phải phân.

Cho dù bọn họ nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới, Khương Thành Lăng hồ đồ thì thôi đi.

Tại sao Khương Phong Phàm, người chủ sự của nhà họ Khương cũng hồ đồ theo?

Thấy con gái lại bị mắng, ông ta nghiến răng bênh vực: “Cha, bọn họ là người nói xấu Thành Lệ trước! Bọn họ nói Thành Lệ có thể chất gầy yếu, bị đào thải!”

Kết quả vào lúc này, một người họ hàng của nhà họ Khương vội vàng chạy tới: “Có, có chuyện rồi!”

“Thành Lệ đã bị căn cứ gửi về! Cậu ta thậm chí còn bị thu hồi giấy chứng nhận được cấp trước đó, nói là thể chất của cậu ta quá kém, không đủ tư cách để tham gia huấn luyện đặc biệt…”

Vừa nghe thấy lời này, sắc mặt toàn bộ nhà họ Khương đều thay đổi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Thể chất quá kém? Làm sao có thể chứ?

Thành Lệ là người có thể trạng cường tráng nhất trong gia tộc mà.

Thoáng cái, toàn thể người nhà họ Khương như mất hồn.

Đặc biệt là gia đình Lương Yến Anh càng như đang trên bờ vực sụp đổ.

Lương Nhã Trân và Lâm Minh Tâm ngạc nhiên nhìn về phía Dương Tiêu.

Lại bị anh đoán đúng?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK