Chương 190
Nói xong, anh ta đứng dậy cầm tấm séc chuẩn bị rời đi.
Thấy cảnh này, Trương Nguyệt lập tức mắng: "Nhã Trân, con không thể ích kỷ như vậy được!"
"Chẳng lẽ con muốn hại chết Dương Tiêu sao?"
Chỉ một câu "Con muốn giết Dương Tiêu sao?" đã khiến Lương Nhã Trân hoàn toàn sửng sốt.
Trong đầu cô hiện lên vô số lần khi cô gặp khủng hoảng, người đàn ông này nhất định sẽ xuất hiện đúng lúc.
Những ngày này, người đàn ông này đã giúp cô vượt qua vô số khó khăn và giải quyết vô số vấn đề cho cô.
Bọn họ đã trải qua nhiều khoảnh khắc ấm áp và khó quên cùng nhau.
Bây giờ đến lượt cô cứu anh, cô lại do dự sao?
Không thể như thế được!
"Được, tôi đồng ý với anh!"
Lương Nhã Trân đỏ mặt, nắm chặt tay và đồng ý.
Nghe được lời đồng ý của mỹ nữ quyến rũ này, hai mắt Cố Tử Hùng sáng lên, lộ ra ngọn lửa tham lam.
Trương Nguyệt và Trương Vĩ cũng rất phấn khích, họ cũng nhìn thấy sự phấn khích trong mắt nhau.
"Sớm đồng ý không phải xong rồi sao, cầm tấm séc đi đi!"
Cố Tử Hùng mỉm cười ném tấm séc lên bàn, liếc nhìn Trương Nguyệt và Trương Vĩ.
Hai người lập tức hiểu nhau, cầm tấm séc lên, vội vàng nói: "Nhã Trân, bọn mẹ cầm tấm séc đi cứu người trước đây!"
Nói xong, cả hai nhanh chóng rời khỏi phòng cùng với tấm séc và đóng cửa lại.
Trả lại tiền là một chuyện, mặt khác, để cô và cậu chủ Cố sớm gạo nấu thành cơm, đây mới là chuyện quan trọng nhất!
"Ông trời có mắt mà, Trương Nguyệt em lại có một con rể tốt nữa, hiện tại nhà chúng ta nhất định sẽ lên như diều gặp gió cho xem!"
Trương Nguyệt phấn khích đến mức vừa nói vừa cầm tấm séc ra khỏi thang máy, Trương Vĩ cũng bày ra vẻ mặt vui mừng.
Trong phòng, Cố Tử Hùng nới lỏng cà vạt, toàn thân hưng phấn, miệng lưỡi khô khốc nhìn người phụ nữ có làn da trắng nõn trước mặt.
Lương Nhã Trân lạnh lùng nhìn anh ta: "Rốt cuộc thì anh muốn gì?"
Cố Tử Hùng nhếch miệng cười xấu xa: "C ởi quần áo ra nằm xuống đi, để tôi qua cơn nghiện mắt nghiện tay là xong.
Dù sao tôi cũng không thể chạm vào cô.
Cô là người phụ nữ được cậu chủ Tranh chỉ điểm rồi.
"
Nghe được yêu cầu bi3n thái như vậy, lông tơ của Lương Nhã Trân như muốn nổ tung, cô đứng lên!
"Anh đừng có mơ!"
"Hả? Không nghe lời à?"
"Nếu như cô không nghe lời, mấy con tay còn lại của Dương Tiêu e là sẽ không còn nữa đấy, sau đó còn có thể bị đánh gãy gân tay cẳng chân, cả đời đều thành phế vật!"
Cố Tử Hùng nhìn người đẹp vẫn đang chống cự này với một nụ cười khinh bỉ.
Lương Nhã Trân không khỏi run lên, cô nghiến răng nói: "Mẹ tôi sẽ lập tức lấy tấm séc để chuộc người, anh sẽ không thành công đâu!"
"Ồ, tấm séc mà cô nói đó, vẫn chưa được kích hoạt đâu.
"
Cố Tử Hùng cười khúc khích: "Tôi sẽ kích hoạt tấm séc chỉ khi bây giờ cô nghe lời tôi và ngoan ngoãn nằm xuống.
"
"Anh! Đồ vô liêm sỉ!"
Lương Nhã Trân không ngờ Cố Tử Hùng lại quỷ quyệt và không biết xấu hổ, lại còn giở thủ đoạn như vậy!
"Cứ trì hoãn đi.
Cô chần chừ thêm một phút, Dương Tiêu đó sẽ đau khổ thêm một phút!"
Những lời nói tham lam của Cố Tử Hùng đã k1ch thích người phụ nữ quyến rũ vẫn không muốn nhượng bộ này, anh ta vẫn đang thưởng thức khuôn mặt lo lắng và bướng bỉnh của cô.
Lương Nhã Trân hoảng sợ đến mức suýt bật khóc.
Tất nhiên cô biết tình hình của Dương Tiêu bây giờ rất tồi tệ, nhưng…
Mỗi khi nghĩ đến chuyện mình sẽ làm theo lời tên khốn này, cô sẽ cảm thấy tồi tệ hơn cả chết.
!
Bên kia, Trương Nguyệt và Trương Vĩ ngay lập tức lái xe đến quán bar dưới lòng đất sau khi rời khỏi khách sạn.
Kết quả, vừa đến cửa quán bar liền gặp được Dương Tiêu bình tĩnh đi ra từ bên trong.
"Hả?"
Trương Nguyệt và Trương Vĩ trợn tròn mắt sửng sốt, nhìn hai bàn tay của anh, tất cả đều còn nguyên vẹn, mười ngón vẫn còn y nguyên!
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Không phải anh đã bị chặt ngón tay sao? Video đã phát như thế mà.
Chuyện quái quỷ gì vậy?
Dương Tiêu cau mày khi nhìn thấy hai người đang cầm tấm séc trên tay.
.
Chương 191
"Tấm séc này từ đâu ra vậy?"
Anh bỗng có dự cảm không lành!
Trương Vĩ nhìn tay của Dương Tiêu, nói: "Cậu, sao cậu lại không bị gì? Không phải cậu bị chặt đứt ngón tay sao?"
Dương Tiêu phớt lờ ông ta, giọng nói của anh dần trở nên trầm thấp: "Tấm séc này là sao?"
"Nói!"
Lúc này, trên người Dương Tiêu toát ra một luồng khí thế khiến người ta không rét mà run!
Toàn thân hai anh em Trương Nguyệt run lên, bọn họ lại bị khí thế này dọa sợ, lưng đổ mồ hôi lạnh!
Ngay lập tức, bọn họ không thể khống chế được mà nói những gì đã xảy ra.
"Là Tinh, khách sạn Tinh Luân..."
Giọng điệu của Dương Tiêu cực kỳ lạnh lùng: "Đã bao lâu rồi?"
"Tôi nghĩ cho dù có vượt đèn đỏ cũng không còn kịp nữa rồi..."
Trương Vĩ cúi đầu.
Trương Nguyệt lại càng không dám ngẩng đầu lên nhìn Dương Tiêu.
Dương Tiêu nghiến răng nghiến lợi, xông thẳng ra ngoài, lấy điện thoại di động ra và gọi cho Lý Sơn Phàm.
"Lập tức điều động cho tôi một chiếc trực thăng vũ trang từ chiến khu Đông Hải, tôi muốn có ngay lập tức!"
Mệnh lệnh của Dương Tiêu nặng như núi cao!
Trên đường phố cách quán bar dưới lòng đất 100 mét, một chiếc trực thăng đen như mực nhanh chóng đáp xuống!
Nửa đêm ít người đi đường, nhưng vẫn có một số người lộ ra vẻ kinh ngạc! Một số người thậm chí còn chụp ảnh bằng điện thoại di động của họ!
Dương Tiêu cũng không quan tâm lắm, trực tiếp nhảy lên trực thăng.
Đi xe thì sẽ không kịp nữa, nhưng máy bay trực thăng thì được!
...
Trong căn phòng sang trọng trên tầng 50 của khách sạn Tinh Luân.
Nhìn thấy người phụ nữ này vẫn còn đang giãy giụa, Cố Tử Hùng chỉ cảm thấy toàn thân nóng rực, anh ta đã sốt ruột lắm rồi!
"Làm sao, cô còn không muốn sao? Xem ra cô không biết viết hai chữ hối hận như thế nào rồi!"
Nói xong, anh ta giả vờ cầm điện thoại gọi, nói: "Anh Trọc, chặt chân của tên nhóc kia cho tôi!"
"Đừng!"
Lương Nhã Trân suýt chút nữa đã ngất xỉu!
Thấy mình tạo áp lực có hiệu quả, khóe miệng Cố Tử Hùng nhếch lên, tiếp tục nói: "Làm ngay đi, tôi muốn xem video!"
Lương Nhã Trân hoàn toàn hoảng loạn, khuôn mặt tái nhợt, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
"Tôi, tôi… tôi đồng ý với anh."
"Anh lập tức bảo bọn họ dừng tay lại đi!"
Cô đã khuất phục.
Cô nhận thua rồi.
Mỗi khi nghĩ đến việc Dương Tiêu có thể bị tàn phế bất cứ lúc nào, cô lại cảm thấy đau thấu tim gan!
Cuối cùng cô cũng đồng ý.
Cố Tử Hùng hài lòng nói: "Các người tạm thời dừng tay lại."
Anh ta cất điện thoại, thèm thuồng nhìn bóng dáng yêu kiều của người phụ nữ.
"Cô không nên ép tôi phải ra tay tàn nhẫn với tên rác rưởi kia thì mới đồng ý."
"Cái thứ rác rưởi đó quan trọng đến thế sao?"
“Anh ta cũng không phải là cha của đứa nhỏ, với điều kiện của cô, cần gì phải để ý tên này chứ?”
Nhìn mỹ nhân tuyệt sắc trước mặt, Cố Tử Hùng càng cảm thấy không cam lòng.
Đặc biệt là vì một tên rác rưởi mà cô lại nhượng bộ lớn như vậy, điều này khiến anh ta có chút kinh ngạc!
"Đi theo tên rác rưởi kia sẽ có tương lai sao? Anh ta làm sao có thể so với Cố Tử Hùng tôi?"
Bại dưới tay Tranh Vân Phong thì Cố Tử Hùng còn tâm phục khẩu phục, nhưng mà, ngay cả tên rác rưởi Dương Tiêu kia lại có thể khiến cô như thế này, vậy tại sao Cố Tử Hùng anh ta không thể chứ?
Lương Nhã Trân nắm chặt tay, vừa khóc vừa hét.
"Dương Tiêu không phải rác rưởi! Anh mãi mãi thua kém anh ấy.”
"...". Thử thách tìm t????ang gốc, géc gô ﹛ T????ùmT???????? уện﹒????N ﹜
Một câu nói đã hoàn toàn đốt cháy ngọn lửa đố kỵ trong lòng Cố Tử Hùng!
Ban đầu, nhiều nhất là anh ta định tự mình nhìn một chút để đã nghiền, rồi sau đó dâng báu vật này cho Tranh Vân Phong.
Được nhà họ Tranh ưu ái, nhà họ Cố nhất định sẽ được thăng quan tiến chức.
Nhưng bây giờ, anh ta đã thay đổi quyết định!
Sự quyến rũ của người phụ nữ này nằm ngoài sức tưởng tượng của anh ta!
Đặc biệt là sự bướng bỉnh và nghị lực không khuất phục của cô hoàn toàn k1ch thích [email protected] muốn chinh phục của anh ta!