Mục lục
Cha Tôi Là Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Chuyện này là thế nào? Trương Bắc Thần, ông còn dám cho người vào quấy rầy chúng tôi tụ tập, ông không còn muốn làm việc nữa sao?”
Một cậu công tử hung hăng phách lối đưa tay chỉ vào Trương Bắc Thần!
Trong lòng Trương Bắc Thần thấy căng thẳng, trong phòng bao ở tầng hai này, không có ai không thuộc các gia đình giàu có, quý tộc ở Giang Thành.

Ông ta chỉ là một nhà giàu nho nhỏ, sao có thể đắc tội nổi.

Thế nhưng khi nhìn thấy Dương Tiêu sải bước tiến lên, ông ta lại như tăng thêm sức.

Chỉ cần Dương Tiêu làm chỗ dựa cho ông ta, mấy tên công tử này chẳng là gì trong mắt ông ta cả!
Coi thường tất cả mọi người, Dương Tiêu đi tới ngồi xuống bên cạnh cô bé, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt bị đánh đến sưng đỏ của cô bé.

Lúc này, anh bộc lộ sự dịu dàng và ấm áp, hoàn toàn khác với người đằng đằng sát khí ban nãy.

“Có đau không?”
Cô bé ngơ ngác nhìn Dương Tiêu, theo bản năng nhẹ giọng gọi: “Cha?”
Trong lòng Dương Tiêu chợt giật mình, tâm trạng kích động tự nhiên nảy sinh.

“Con nhận ra cha sao?”
“Cháu…” Cô bé muốn nói lại thôi, trong lúc bất chợt không biết nên nói gì.

Dương Tiêu nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé: “Hinh Nhi ra ngoài chơi trước đi, cha có một số việc cần phải xử lý, chờ tới khi xử lý xong cha sẽ nói chuyện phiếm với Hinh Nhi có được không?”
Cô bé ngơ ngác nhìn Dương Tiêu, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn khôn khéo gật đầu.

Kết quả đúng lúc này.

“Mày là cái thá gì, mày có tư cách chạm vào con nhỏ đó sao?”
Tiếng nói vừa được thốt lên, cô bé bị doạ vội vàng chạy đến núp sau lưng Dương Tiêu.


Người nói chuyện chính là người đàn ông vừa tát cô bé ban nãy, cậu Trần, Trần Khải Hoàng!
Dương Tiêu vô cùng bình tĩnh đứng lên: “Tôi không muốn làm bẩn chỗ này, cái tay vừa mới dùng để đánh kia, tự tay phế bỏ nó đi.


Lời này vừa được nói ra, tất cả mọi người vô cùng sửng sốt.

Ngay sao đó, một trận cười vang lên!
“Ôi, thật là dữ dằn, doạ chết tôi rồi đấy…” Trần Khải Hoàng bày ra động tác ôm tim.

“Tên ngốc này là ai thế? Sao giả vờ lại còn đa hình đa dạng như thế?”
“Còn ngang ngược nữa cơ đấy, tên này thật sự cho rằng mình là cái rốn vũ trụ đấy sao?”
“Tên lỗ mãng này từ đâu tới, lại còn dám nói mấy lời ngu ngốc này nữa? Xem ra anh ta thật sự không biết cậu Trần có thân phận gì rồi!”
Tiếng cười nhạo lập tức thi nhau vang lên.

Dương Tiêu cũng chẳng để tâm đến những lời này, nhẹ nhàng đẩy đẩy cô nhóc: “Hinh Nhi, tự mình ra ngoài chơi thôi.


Nhận được sự cho phép của Dương Tiêu, cô bé lập tức chạy về phía cửa.

Sau khi dặn dò Trương Bắc Thần sắp xếp người chăm sóc thật kỹ cho cô bé, Dương Tiêu quay đầu lại nhìn tên Trần Khải Hoàng này.

“Không nói đúng không, vậy thì phế bỏ cả hai tay, sau đó tát một ngàn cái.


Nói xong, quay đầu nhìn Trương Bắc Thần: “Bảo người của ông tiến lên thực hiện đi!”
Ra lệnh một tiếng, nói năng có khí phách!
Lại khiến hiện trường vang lên một trận cười to.


“Ha ha ha, còn làm bộ làm tịch.


“Kẻ ngu này từ đâu tới đấy, ở đâu ra tự tin như thế!”
“Tên ngốc này, chẳng lẽ thật sự cho rằng Trương Bắc Thần sẽ nghe lời anh ta, đến đắc tội với cậu Trần sao?”
“Có cho Trương Bắc Thần một ngàn lá gan, ông ta có dám không?”
Tiếng cười nhạo thi nhau vang lên, thế nhưng không lâu sau, bọn họ không còn cười được nữa.

Bởi vì bọn họ nhìn thấy Trương Bắc Thần thật sự cầm lấy điện thoại gọi người tới!
Tình huống gì thế này?
Trong nháy mắt, bầu không khí cứng lại.

Trương Bắc Thần biết rất rõ, nếu như người của ông ta đánh Trần Khải Hoàng, đây chính là đang hoàn toàn trở mặt với nhà họ Trần.

Nhưng, có Dương Tiêu làm chỗ dựa, ông ta cũng tức giận, thế là trực tiếp gọi một cuộc điện thoại, mười mấy tên đàn ông cao to vạm vỡ xông vào tầng hai của câu lạc bộ!
Nhìn chiến trận này, những tên công tử kia chẳng những không cười nổi, sắc mặt ai nấy còn trở nên vô cùng khó coi.

Cho dù bọn họ có nghĩ thế nào, cũng không ai ngờ Trương Bắc Thần lại thật sự nghe lời tên ngốc này, đối nghịch với những người phe mình!
Nhìn mười mấy tên đàn ông vạm vỡ, sắc mặt Trần Khải Hoàng trở nên u ám: “Trương Bắc Thần, ý của mấy người các ông là?”
Người anh em tốt đứng sát cạnh anh ta, cậu cả nhà họ Vương, Vương Hải Phong cũng đi tới, chỉ tay vào mặt Trương Bắc Thần, nói: “Trương Bắc Thần, ông điên rồi sao?”
“Ông dựa vào cái gì mà muốn đấu với chúng tôi?”
“Cho dù bây giờ ông có đánh được người, thế ông chịu đựng nổi hậu quả về sau à?”
Đúng thật là ông ta không chịu nổi.

Với bản lĩnh của Trương Bắc Thần, cho dù chỉ đắc tội với một mình Trần Khải Hoàng, chỉ cần nhà họ Trần muốn truy cứu, cho dù ông ta có dốc hết gia sản cũng không trả nổi.


Nhưng, bây giờ có Dương Tiêu làm chỗ dựa, ông ta nguyện ý đánh cược một lần!
“Câm miệng!”
Một câu nói của Trương Bắc Thần đã bịt chặt miệng của Vương Hải Phong.

“Hồng Tử, cậu làm theo lời cậu Dương nói đi, phế bỏ hai tay của tên họ Trần kia, sau đó tát thêm một ngàn cái!”
“Hít.


Lời này vừa được thốt ra, tất cả mọi người có mặt ở hiện trường không nhịn được hít khí lạnh!
Bọn họ thật sự không ngờ, Trương Bắc Thần lại thật sự muốn động tay động chân!
Đường đường là cậu chủ nhà họ Trần ở Giang Thành, chẳng lẽ hôm nay lại thật sự bị phế ở tại đây sao?
Hồng Tử là một tên liều mạng, sau khi nghe được mệnh lệnh lập tức đi về phía Trần Khải Hoàng.

Dương Tiêu khoanh tay đứng nhìn.

“Cậu, cậu dám!”
Mặc dù ngoài miệng Trần Khải Hoàng cậy mạnh, nhưng khi Hồng Tử ép tới gần, anh ta vẫn không ngừng lùi về sau, nhanh chóng bị dồn vào góc tường.

Vào thời khắc mấu chốt này!
“Đủ rồi!”
Một giọng nữ ác liệt đột nhiên vang lên!
Sau đó, một người phụ nữ xinh đẹp đứng dậy từ trong đám người, cô ta cũng cởi chiếc áo khoác đơn giản trên người, để lộ chiếc áo đắt tiền bên trong.

Khí chất trên người không ai sánh bằng!
“Tôi không thể trơ mắt nhìn các người phế Trần Khải Hoàng được, cho dù cậu ấy có làm sai, làm nhục đến mức này cũng đủ rồi đấy.


“Các người đừng cậy thế không chịu buông tha người khác! Nếu còn không hiểu được, thế thì Trịnh Nhã Nam tôi phải ra mặt rồi!”
Lúc Trương Bắc Thần nhìn thấy rõ mặt của cô ta, trong nháy mắt, kinh ngạc tới mức miệng không khép lại được!
Vương Hải Phong đứng bên cạnh kinh ngạc, vui mừng chạy tới nghênh đón: “Chị Nhã Nam!”
Lúc mấy người còn lại ở hiện trường thấy rõ người đó chính là Trịnh Nhã Nam, trong nháy mắt cảm thấy khiếp sợ không thôi!

“Trời, trời ạ, đúng thật là Trịnh Nhã Nam đích thân tới đây!”
“Trịnh Nhã Nam, trưởng nữ nhà họ Trịnh! Không ngờ cô ấy lại tới đây!”
“Nghe nói nhà họ Trịnh này đang dòm ngó ngôi vị nhà giàu nhất ở tỉnh Hồ đấy! Cũng không phải những thứ nhỏ bé ở Giang Thành như chúng ta có thể so được!”
“Ngay cả Trịnh Nhã Nam cậu Trần cũng quen biết, đúng là lợi hại!”
Cả hiện trường lập tức sục sôi!
Hôm nay Trịnh Nhã Nam mặc đồ thường tới tham dự, chỉ bởi vì cảm thấy có hứng thú, cảm thấy có hứng thú với vụ giao dịch cô bé này.

Ở đây chỉ có Trần Khải Hoàng và Vương Hải Phong biết được cô ta có mặt ở hiện trường.

Nhưng bọn họ chưa từng nghĩ, nhân vật kiêu ngạo của nhà họ Trịnh này lại đồng ý ra mặt vì bọn họ!
Trong nháy mắt, bọn họ giống như hăng máu gà vậy, vô cùng kích động!
“Bảo người của ông lập tức lui xuống đi, mấy lời như thế này tôi sẽ không nói lần thứ hai đâu.


Lời nói của Trịnh Nhã Nam giống như đang ra lệnh vậy, mang theo một uy lực không thể lay động được!
Một câu nói, khiến Trương Bắc Thần toát mồ hôi!
Nhà họ Trịnh ở tỉnh Hồ này, ngay cả nghĩ Trương Bắc Thần cũng không dám nghĩ đến!
Chớ đừng nói chi là đắc tội!
Hồng Tử thấy vậy, lập tức dừng bước, nhìn về phía Trương Bắc Thần đợi lệnh.

Mặt Trương Bắc Thần xám như tro tàn.

Chẳng lẽ muốn ông ta làm nghịch ý của cô cả nhà họ Trịnh, Trịnh Nhã Nam sao, cho dù có ăn gan hùm ông ta cũng không dám!
Nhìn sắc mặt của Trương Bắc Thần, khoé miệng Trần Khải Hoàng cong lên, lộ ra nụ cười đắc ý.

Muốn đấu với tôi sao! Các người không có tư cách!
Thế nhưng vào lúc này, một tiếng nói quyết định vang lên!
“Không đánh lầm!”
Dương Tiêu vô cùng kiên định nói ra mấy chữ!
Mấy chữ này vừa được thốt lên, giải quyết dứt khoát!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK