Lúc này Dương Tiêu cũng nhìn Lục Hạo Sơn cười chế nhạo: "Đúng, nói cho bọn họ biết, tôi có tư cách đổi cửa hàng trưởng không?"
Thấy Dương Tiêu vẫn mạnh miệng như vậy, mọi người đều nóng lòng muốn thấy Lục Hạo Sơn khiến anh bẽ mặt.
Ai ngờ Lục Hạo Sơn quả thật nhảy dựng lên, tát mạnh vào mặt một người.
Nhưng…
Không phải là mặt của Dương Tiêu mà là mặt của cửa hàng trưởng.
"Đừng nói anh Dương có thể đổi ông, ngay cả tôi anh ấy cũng đổi được!"
Lục Hạo Sơn vô cùng tức giận lại lao lên đạp cửa hàng trưởng Mạc vài cái khiến ông ta ngã lăn tại chỗ.
Mọi người đứng như trời trồng nhìn cảnh tượng trước mặt.
Cái gì vậy trời?
Tại, tại sao cậu chủ Lục lại gọi tên nhóc này là anh Dương?
Hơn nữa còn giúp tên nhóc này đánh cửa hàng trưởng Mạc?
Nhưng bọn họ không biết lúc này trong lòng Lục Hạo Sơn muôn sóng cuộn trào.
Mẹ nó, nếu để hàng này giận Dương Tiêu, khiến anh trút giận lên đầu anh ta, chẳng phải anh ta sẽ gánh hàm oan sao?
Cửa hàng trưởng Mạc nằm trên mặt đất, khiếp sợ tột độ nhìn Lục Hạo Sơn: "Cậu, cậu Lục, sao cậu lại đánh tôi?"
"Ông còn ở đó nói nhảm? Chắc chắn ông đã chọc giận anh Dương đúng không?"
"Tôi mặc kệ giữa các người đã xảy ra chuyện gì, tóm lại dù là nguyên nhân gì đi nữa, nếu anh Dương đã nói đổi ông thì chính là lỗi của ông!"
Nói xong anh ta lại đạp mạnh thêm mấy phát, lần này cửa hàng trưởng Mạc cũng không dám nói chuyện nữa?
Lục Hạo Xong đạp xong lập tức hèn mọn xoay người cúi đầu 90 độ nói với Dương Tiêu: "Anh Dương.
"
"Tôi bảo đảm với anh từ đây với sau người này sẽ không bao giờ xuất hiện trong cửa hàng này nữa.
"
"Này, như vậy ổn không?"
Mọi người nhìn thấy đường đường là cậu chủ lớn nhà họ Lục lại hạ mình như vậy, trong nháy mắt, một luồng áp lực khủng bố xâm chiếm tất cả mọi người!
Ai cũng hoảng sợ nhìn Dương Tiêu!
Trời ạ, rốt cuộc người này là ai? Sao anh lại có thể khiến cho cậu Lục trở nên hèn mọn thế này?
Lúc này, Dương Tiêu rõ ràng rành mạch kể lại chuyện xảy ra lúc nãy.
Nhất là khi nói tới việc cửa hàng trưởng Mạc từ chối yêu cầu sa thải những nhân viên xem thường người khác kia của Dương Tiêu.
Lục Hạo Sơn lập tức quay đầu lại căm tức nhìn đám cho săn kia!
"Ngày mai tất cả các người không cần đi làm nữa!"
"Không, cậu Lục tôi sẽ đích thân nói với các ông chủ lớn trong nghề này.
Từ đây về sau các người đừng hòng lăn lộn trong nghề này nữa!"
"Với thái độ này của các người, sau này về quê cắm câu hết đi!"
"A!?"
Lục Hạo Sơn vừa nói xong lập tức tiếng kêu rên vang lên không ngớt.
Nhiều người bắt đầu cầu xin Lục Hạo Sơn, một số khác lại cầu xin Dương Tiêu, nhưng không ai để ý tới bọn họ.
Lúc này Dương Tiêu đi tới bên cạnh anh chàng nhỏ con lúc nãy, nói: "Cậu ta ngoại lệ.
Sau này cậu ta sẽ làm cửa hàng trưởng ở đây.
"
Lục Hạo Sơn liên tục gật đầu, Dương Tiêu nói thế nào anh ta sẽ làm theo thế đó.
"Hả!"
Anh chàng nhỏ con kia ngây ngốc.
Anh ta chỉ là người làm công, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ trở thành cửa hàng trưởng trong một đêm?
Hạnh phúc quá tới đột ngột! Lúc này trong lòng anh ta Dương Tiêu chẳng khác gì ông bụt!
Những nhân viên khác nhìn thấy cảnh tượng này ai cũng hối hận không thôi.
Bọn họ không những bị cách chức mà còn phải trơ mắt ra nhìn nhân viên mới đến này làm cửa hàng trưởng nữa chứ!
Nếu lúc nãy thái độ của bọn họ tốt một chút, đừng trông mặt mà bắt hình dong, xem thường Dương Tiêu sẽ biết đâu bọn họ cũng sẽ có cơ hội như vậy!
Lúc này ông chủ Lý đứng bên cạnh, sắc mặt trắng bệch.
Bất kể thế nào ông ta cũng không ngờ thằng nhóc này lại có thể khiến Lục Hạo Sơn - cậu hai nhà họ Lục trở nên thấp kém như vậy?
Nhưng đúng lúc này ngoài cửa lại có một chiếc siêu xe chạy tới.
Một người đàn ông trên người đều là hàng hiệu Hermes, tướng mạo tuấn tú bước từ trên xe xuống.
Ông chủ Lý vừa nhìn thấy, bất chợt có hy vọng.
Người tới chính là cậu cả nhà họ Lục – Lục Hoàng Vỹ.
.
Danh Sách Chương: