Kết quả là vào lúc này, đột nhiên bên ngoài lại truyền đến động tĩnh thật lớn.
Âm thanh của các cánh quạt, to hơn và vang hơn trước, che trời rợp đất.
Trên mặt đất, âm thanh của vô số bánh xe khổng lồ quét qua mặt đất.
“Chuyện, chuyện gì xảy ra vậy?” Hàn Diệu Tường không khỏi run lên.
Tổng phu trưởng Hoàng chưa kịp phản ứng thì đã có người hốt hoảng chạy đến hét lên: "Báo, báo."
"Tổng phu trưởng Hoàng, bên ngoài rất nhiều người đến, bọn họ bao vây chúng ta rồi."
"Chúng, chúng ta phải làm sao đây, xin chỉ thị..."
"Cái gì?"
Tổng phu trưởng Hoàng không khỏi kinh hãi: "Có bao nhiêu người?"
"Không, không rõ lắm, nhìn ra là một nhóm người..."
Ngay khi những lời này vừa dứt, tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều cứng người vì kinh hãi.
Tổng phu trưởng Hoàng toàn thân run rẩy, đến cửa sổ trông ra.
Ông ta rõ ràng phát hiện một quy mô lớn hơn.
Chiến đội với thiết bị tối tân hơn đã trực tiếp bao vây toàn bộ khu vực gần đại trạch nhà họ Hàn.
Vô số trực thăng vũ trang bay lượn trên bầu trời.
Lính bắn tỉa phục kích từ xa.
Vô số họng súng, pháo từ trên trời dưới đất nhắm vào ba trăm người của ông ta.
Quy mô của hai bên hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Cái, cái quái gì đang xảy ra vậy?
Tức thì, ba trăm người của ông ta hoang mang không thôi, mất phương hướng.
Tổng phu trưởng Hoàng chợt nhận ra điều gì đó, vội vàng quay lại ngồi xổm xuống nhặt tờ giấy chứng nhận kia lên.
Vừa liếc mắt nhìn một cái, trong đầu ông ta chỉ cảm thấy ong một tiếng.
Cả người suýt nữa ngã ngửa ra sau.
Đúng lúc này, một người từ trong vòng vây hùng tráng bên ngoài chậm rãi đi tới bên cạnh Dương Tiêu.
Khi mọi người nhìn thấy khuôn mặt của người tới thì đều kinh ngạc đến rớt cằm.
Là Lý Sơn Phàm.
Vậy mà lại là Lý Sơn Phàm, là người tuổi trẻ đầy hứa hẹn, được gửi gắm hy vọng nhất ở chiến khu Trung Nam.
Ba trăm người do tổng phu trưởng Hoàng dẫn đầu đã nhận ra Lý Sơn Phàm trong nháy mắt.
Họ lập tức bỏ vũ khí xuống và làm lễ chào với Lý Sơn Phàm.
"Tổng phu trưởng Hoàng, là ai cho ông lá gan tự tiện điều động chiến đội.
Còn chĩa súng vào chiến tướng đặc cấp bảy sao đầu tiên trong lịch sử hả?"
Lý Sơn Phàm vừa nói xong.
Ngay lập tức, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, toàn trường lặng ngắt như tờ.
Mọi người ở hiện trường đều trợn mắt há mồm.
Cạch một tiếng, khẩu súng trên tay của những người vừa chĩa súng vào Dương Tiêu trượt xuống đất vì quá run.
"Anh, anh, anh…"
"Anh vừa nói anh ta là gì...?"
Khuôn mặt già nua của Hàn Diệu Tường đầy ngạc nhiên và sợ hãi.
Lý Sơn Phàm nghiêm nghị nhắc lại: "Anh ấy được tôn là Chiến thần của Hoa Hạ ngày nay, là chiến tướng đặc cấp bảy sao đầu tiên trong lịch sử, Đế tôn đại nhân."
Nói xong, Lý Sơn Phàm quỳ một gối về phía Dương Tiêu.
Tức khắc, chiến đội ba trăm người tại chỗ nhận ra điều gì đó, lập tức làm theo, tất cả đều quỳ một gối chào.
"Phịch."
Tổng phu trưởng Hoàng chỉ cảm thấy đùi run lên, như nhũn ra, hai đầu gối trực tiếp quỳ xuống đất.
Ông ta không bao giờ tưởng tượng được rằng tờ giấy chứng nhận kia vậy mà lại là thật.
Người thanh niên trước mặt, vậy, vậy mà lại đúng là chiến tướng đặc cấp bảy sao của Hoa Hạ.
Trời ơi...
Tổng phu trưởng Hoàng ông ta rốt cuộc đã làm trò ngu ngốc gì vậy?
Lão Tôn ngã phịch xuống đất với vẻ mặt kinh hãi, bởi vì người hầu đang đỡ ông ta cũng hoàn toàn vô lực vì sợ hãi.
Đúng lúc này, bóng dáng xinh đẹp của Linh Ân cũng đi tới phòng khách, ném vài người đang bị trói xuống trước mặt Hàn Diệu Tường.
Hàn Diệu Tường vừa nhìn thì phát hiện con trai út của ông ta là Hàn Thế Văn cũng nằm trong số đó.
Kể cả người đã chuẩn bị thuốc độc cho ông ta, tất cả những người đã lên kế hoạch cho chuyện này đều nằm trong đó.
Về cơ bản, bọn họ đều là nguyên lão tâm phúc của Hàn Diệu Tường ông ta trong nhà họ Hàn.
"Ô, ô."
Chỉ thấy ngoài miệng Hàn Thế Văn bị băng kín, cả người bị trói khiến anh ta không thể nhúc nhích, chỉ có thể vặn vẹo trên mặt đất.
"Đế tôn đại nhân, tất cả những người có liên quan đã bị bắt về.".
Danh Sách Chương: