Mục lục
Cha Tôi Là Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Vốn dĩ anh cũng không có suy nghĩ nhảy nhót, cũng không có bạn nhảy.

Nhưng mà, anh không ngờ thì ra Lương Nhã Trân cũng có suy nghĩ muốn khiêu vũ với mình.

Nếu như đã như thế thì anh cũng không ngại nhảy một bản.
Thế là anh đứng dậy chuẩn bị đi sang mời cô.

Kết quả khi anh vừa đứng lên thì có một cô gái trẻ mặc váy hoa đen chạy đến trước mặt anh.

Cô ta vẫn đang thở hổn hển rồi nói với anh: “Dương, Dương Tiêu?”
Dương Tiêu chỉ liếc nhìn cô ta một cái, anh thấy hình như mình đã gặp cô gái này ở đâu rồi.


Khi anh nhìn kỹ lại thì thì ra là cô ta.

Đây chính là cô gái nhỏ nhắn đã đi đầu trong vụ tự hủy chính mình ở trong phòng bệnh của Lương Minh Hải.

Hôm nay cô ta trang điểm nhạt, trông đẹp hơn lúc ở phòng bệnh nhiều.
“Nếu như cô không còn chuyện gì khác thì tôi đi đây.” Thấy cô ta không nói gì tiếp, Dương Tiêu chỉ lạnh lùng nói một câu rồi cất bước rời đi.
“Này!” Cô gái mặc váy hoa thấy Dương Tiêu muốn rời đi thì giơ tay kéo anh lại.

Sau khi xảy ra chuyện ở phòng bệnh hôm đó, cô ta đã cầu xin Lương Minh Trạch rất lâu, Lương Minh Trạch mới đồng ý nói tên của Dương Tiêu cho cô ta biết.

Có điều Lương Minh Trạch lại nói có giúp cô ta hay không là chuyện của Dương Tiêu, bảo cô ta tự đi tìm Dương Tiêu hỏi.

Trong buổi tiệc mừng thọ ngày hôm nay, cô ta nhìn thấy bóng của Dương Tiêu từ đằng xa.

Cô ta chạy sang nhìn thì đúng là anh thật! Cô ta vui vẻ nhìn sang.
Bây giờ gần như cô ta đã khẳng định rằng chỉ khi Dương Tiêu đồng ý giúp cô ta Trần Hạnh thì ông cô ta mới có một tia hy vọng! Bởi vậy nên cô ta nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.
“Dương Tiêu, xin lỗi, ngày hôm đó là tôi đã hiểu lầm anh…”
“Tôi biết là có thể anh vẫn còn giận, bởi vậy nên tôi luôn muốn tìm kiếm một cơ hội để xin lỗi anh cho đàng hoàng.”
“Bất luận là anh có đồng ý tha lỗi cho tôi hay không, tôi chỉ hy vọng là anh có thể giúp tôi một lần, bây giờ chỉ có mình anh mới có thể cứu ông nội tôi mà thôi.”

Nói đến đây, cô ta có chút nức nở.
Khóe mắt cô ta đỏ hoe rơm rớm nước mắt: “Chỉ cần anh đồng ý giúp tôi, anh muốn nhận công bao nhiêu cũng được, thậm chí…”
“Anh muốn tôi làm gì cũng được.”
Kết quả là lúc này Lương Nhã Trân cũng vừa quay lại, cô nhìn thấy một cô gái trẻ đang nắm lấy tay của Dương Tiêu.

Vốn dĩ cô cũng không định đi uống rượu thật, mới đi uống có hai ngụm rượu thì cô liền định quay về chỗ cũ đợi tiếp.

Thậm chí còn định chủ động sang mời anh nhảy.
Kết quả, cô lại không ngờ rằng,mới đây mà tên này đã đi mời mọc cô gái khác rồi! Hai người còn đứng gần nhau như vậy, nhìn còn thân thiết như vậy nữa! Trong phút chốc, cảm giác ghen tuông dâng trào trong cô!
“Hứ!”
Lương Nhã Trân lạnh lùng hừ một tiếng, cô quay người cất bước rời khỏi sảnh lớn!
“Này, sao vậy?” Thấy Lương Nhã Trân muốn rời đi, Trương Gia Giai và Lâm Minh Tâm không hiểu tại sao.
Nhưng mà rất nhanh sau đó hai người họ cũng nhìn thấy lúc này có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang đứng bên cạnh Dương Tiêu.

Cô gái đó còn thân mật nắm tay Dương Tiêu nữa.

“Trời đất ơi…” Trương Gia Giai sờ sờ vào trán.
Tinh thần của Lâm Minh Tâm sững sờ: “Cậu đi theo Nhã Trân, nhanh đi, mình sẽ trông chừng tên này cho.”
Trương Gia Giai gật gật đầu nhanh chóng đuổi theo.
“Cậu ghen rồi hay sao?” Trương Gia Giai nghiêng đầu hỏi.
Lương Nhã Trân lạnh lùng hứ một tiếng: “Làm gì có.”
“Anh ta muốn nhảy với ai thì nhảy! Mình chẳng có quan hệ gì với anh ta cả, hứ!”
Trương Gia Giai cong môi cười thầm, cô ấy không ngờ rằng bạn thân mình lại có phản ứng kịch liệt như vậy.
Lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy cô lại vì một người đàn ông mà thành ra thế này, thế là cô ấy kéo tay cô đi uống vài ly cho khuây khỏa.

Bên phía của Dương Tiêu, anh còn tưởng là xảy ra chuyện gì nữa, không ngờ rằng ngày hôm đó sau khi anh rời đi lại xảy ra nhiều chuyện như vậy..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK