Mục lục
Đại Tụng Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Q1 – CHƯƠNG 119: TỨC CHẾT HẮN RỒI


Dịch giả: Luna Wong


“Cho ngươi!” Bả Tử đưa mặt nạ bảo hộ cho Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi đoạn hậu, ta đánh tiên phong!”


Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt, “Ngày hôm nay ngươi thoải mái a.”


Lúc này Bả Tử một thân máu, cũng không biết là của hắn, hay là của người khác.


“Quế vương gia!” Đỗ Cửu Ngôn không mang mặt nạ bảo hộ, tiến lên chắp tay nói: “Chúng ta chính là ba người, lao hơn trăm nghìn người của người xuất động, ngẫm lại, thực sự là thêm phiền toái cho người a.”


Quế vương gật đầu, “Không có việc gì. Chờ ngươi chết, gia sẽ không phiền toái.”


“Vậy cũng không dễ dàng.” Đỗ Cửu Ngôn đánh giá Quế vương, đây là lần đầu tiên nàng chính mắt đánh giá đối phương, niên thiếu hai mươi mốt hai mươi hai, da oánh nhuận, môi hồng răng trắng, một đôi mày kiếm kiệt ngạo bay xéo, hai tròng mắt sáng loáng, như sao trời, miễn cưỡng một mắt trừng qua, nhìn quanh sinh huy, sáng kinh người.


Vóc dáng của hắn cực cao, nằm thế, một đôi chân thon dài kéo rất xa.


“Uổng cho có vóc người và da mặt này!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Phế vật như vậy, nên sinh giống heo!”


Thái Trác Như khổ cực không ngớt, nhịn không được bật cười, “Miễn bàn heo, ta muốn nôn!”


“Được rồi, không nói heo. So hắn với heo, đều là vũ nhục heo!” Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía Quế vương thiêu mi nói: “Liên quan đến chết, ta sẽ không tranh trước, người cao quý như vương gia, dù thế nào cũng nên chết trước bảy tám chục mới được.”


Ta chết?” Quế vương đứng dậy, ngồi dứt khoát hẳn hoi, trên không trung bún tay một cái.


Va!


Binh phía sau hắn, tản ra, xếp thành hàng, cung tiễn hắc áp áp hướng về phía bọn họ.

“Ngươi nói, chúng ta rốt cuộc ai chết trước?” Quế vương nói.


Bả Tử nhích lại gần bên người Đỗ Cửu Ngôn, nắm đao, lạnh lùng nói: “Ta đoạn hậu!”


“Đi sang một bên, quay về thu thập ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn đạp Bả Tử một cước, Bả Tử sửng sốt, nhìn chân mình chằm chằm, khóe miệng run lên, tiếu ý câu quanh miệng.


Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía đối diện, hắc cười: “Bún ngón tay a, ta cũng biết a!” Lúc nói chuyện, nàng cũng học Quế vương, giơ tay lên, hướng phía không trung bún một cái.



Thanh âm ùng ùng, từ phía sau Quế vương truyền đến, không ngừng tiếp cận.


Quế binh tản ra, Quế vương đứng dậy nhìn sau, chỉ thấy Quách Đình mang theo hơn năm trăm người vọt tới bên này, thoáng cái vây hai trăm người của hắn vào giữa!


“Tiếng búng tay của ta vang hơn lợi hại hơn của vương gia a.” Đỗ Cửu Ngôn nhẹ nhàng cười, “Không biết ngươi chết lúc nào, xem ra hôm nay là ta không chết được.”


Quế vương chỉa về phía nàng, cả giận nói: “Ngươi có bản lĩnh thì đừng chạy.”


“Một khắc cũng không muốn nhìn thấy gương mặt này của vương gia, nên thứ cho không phụng bồi!” Đỗ Cửu Ngôn nói xong, hướng về phía Quách Đình nói: “Quách đại nhân, lần này ngươi cũng không thể để đám người này chạy nữa.”


Quách Đình chắp tay, trả lời: “Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, Quách mỗ nhớ ở trong lòng.”


“Được! Tri ân phải báo đáp, mới là hảo nam nhi.” Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía Quế vương chớp chớp mắt, “A vương gia! Đỗ mỗ đây cáo từ, hôm nay khoản đãi của ngươi, tương lai lại tìm cơ hội trả lại ngươi!”


Dứt lời, ba người thúc ngựa chạy ra khỏi quan đạo.


“Đứng lại!” Quế vương quát dẹp đường, cung phía sau hắn kéo ra tạo ra một tiếng…


Người của Quách Đình cũng tiến lên một bước, cung trong tay cũng phát ra âm thanh, hướng bọn họ!


bookwaves.com

Trong ngoài vòng tròn, giằng co lẫn nhau, Quế vương chỉ có thể trơ mắt nhìn Đỗ Cửu Ngôn, càng chạy càng xa, cuối cùng tiêu thất ở trong tầm mắt.”


Quách Đình!” Quế vương nhìn chằm chằm Quách Đình, “Ngươi chán sống?”


Quách Đình rầm một tiếng quỳ xuống, người của hắn cũng quỳ xuống theo, đồng nói: “Cầu vương gia khí ám đầu minh, hồi kinh!”


“Khuyên ta hồi kinh?” Quế vương bị tức đến cười, ngồi xuống khom lưng nhìn Quách Đình, dùng sống dao vỗ vỗ mặt của hắn, “Mặt của ngươi không nhỏ a!”


Quách Đình trực đĩnh đĩnh quỳ, nói: “Cầu vương gia hồi kinh!”


Áp giải Quế binh hồi kinh, nửa đường lại để Quế binh lặng yên không tiếng động chạy mất, Quách Đình không dám tay không trở về, nên hắn mang theo năm trăm người vốn có, như cô hồn dã quỷ đi Trấn Viễn phủ.


Sắp đến Trấn Viễn phủ thì nhận được quân báo của Cầu Chương, để hắn sau chính ngọ mùng bốn chờ ở ngoài Trấn Viễn phủ năm mươi dặm!


Chờ Đỗ Cửu Ngôn xuất hiện, bún tay làm báo.



Về phần để hắn tới làm gì, Quách Đình không biết, thế nhưng hắn nhất định phải tới.


Dù là Quế vương giết hắn, hắn cũng không thua thiệt, chết trong tay Quế vương, tốt hơn so với trong tay thánh thượng… Chí ít, người nhà của hắn sẽ không chịu liên lụy, còn nhận được lời khen.


Buôn bán này, trong lòng Quách Đình rất rõ ràng.


Ngày hôm nay hắn dẫn người đến, chờ ở chỗ này, lúc đầu vẫn không rõ, nhưng chờ đến ngoài Trấn Viễn phủ năm mươi dặm đợi nửa ngày, cư nhiên thấy Quế binh ngừng lại cách hắn ba dặm.


Mà Quế vương chợp mắt trên nhuyễn tháp.


Lúc này, hắn đã hiểu, Đỗ Cửu Ngôn tới cứu người, mà nàng cũng đoán chắc Quế vương lại ở chỗ này đặt mai phục, nên để hắn ở chỗ này.


Không nghĩ tới, không chỉ chờ đến Quế binh, còn ngoài ý muốn ‘thu hoạch’ luôn vương gia.


“Ngươi đoán ta có thể cho ngươi mặt mũi, trở về hay không?” Quế vương nhìn Quách Đình.


Quách Đình diện vô biểu tình, “Cầu vương gia hồi kinh.”


“Hồi kinh, hồi kinh!” Quế vương đứng dậy, tự mình động thủ, ấn Quách Đình đánh một trận, “Ngươi nói ngươi là ngốc phải không, hắn bảo ngươi đến thì ngươi đến, ngươi theo họ hắn sao?”


“Tức chết ta, nếu không phải ngươi gia đã bắt hắn, thứ thành sự bất túc bại sự có thừa.”


Ngừng lại, mặt mũi Quách Đình bầm dập, gãy một đoạn xương đùi, trong lúc không người dám tiến lên đây can ngăn, Quách Đình cũng không có hoàn thủ.


Quế vương đánh mệt mỏi, nhìn Quách Đình nằm trên mặt đất sắc mặt kích động, chỉ vào mũi hắn, nói: “Cút cút cút, lại để cho gia thấy ngươi, gia lột da của ngươi ra!”


Tức chết hắn, ngày hôm nay thực sự là tức chết hắn, Quế vương thở phì phò sải bước đi, người của hắn cũng theo ở phía sau, hô lạp lạp lên ngựa, một trận bụi bặm, tiêu thất trên quan đạo.


bookwaves.com

“Cung tiễn vương gia!” Sắc mặt Quách Đình kích động, viền mắt ửng đỏ, người của hắn bắt đầu đỡ hắn, “Đại nhân, thuộc hạ mang nhuyễn tháp cho ngươi, người nằm xuống trước, chờ đến Tân Hóa tìm đại phu.”


Quách Đình lắc đầu, “Tốc tốc chuẩn bị xe ngựa, đi kinh thành thỉnh tội!”


“Đại nhân, vết thương của người, cũng không nhẹ!” Thuộc hạ của hắn nói.


Quách Đình quay đầu lại, nhìn thuộc hạ của mình, nở nụ cười, cười ha ha, “Ngươi nói, một đứt một cái đùi so với đứt một cái cổ, cái nào nghiêm trọng?”



“Đại nhân!” Thuộc hạ đã hiểu, chắp tay nói: “Lập tức đi tìm xe ngựa tốt, hành trình ngày đêm, tiễn đại nhân đi kinh thành.”


Quách Đình gật đầu.


Quế vương đánh một trận, nhìn là đánh, thật là cứu hắn. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể hồi kinh, dùng một thân thương và một cái chân gãy, cho thánh thượng cho văn võ cả triều một câu trả lời thuyết phục!


Quế vương trở về nhà, cởi áo bào vứt trên mặt đất, sai vặt bắt đầu theo thu thập, tiểu tâm dực dực nói tiểu tâm dực dực nói: “Gia, nước nóng nấu xong người tắm rửa trước?”


“Tắm cái gì?” Quế vương cởi hài, chân trần đi hai vòng ở trong phòng, hướng về phía bên ngoài hô: “Cố Thanh Sơn!”


Cố Thanh Sơn tiến đến, ở cửa quỳ xuống, “Gia, chúng ta… thất chức.”


“Ai hỏi cái này.” Quế vương nói: “Đỗ Cửu Ngôn, là nam nhân hay nữ nhân.”


Cố Thanh Sơn sửng sốt, nháy con mắt, không biết vương gia bọn họ tại sao phải hỏi như vậy, “Gia, hắn là tụng sư, nhất định là nam nhân không thể nghi ngờ!”


Tại sao có thể có cách nghĩ Đỗ Cửu Ngôn là nữ nhân, hắn thấy vài lần, cũng không cảm thấy nàng là nữ nhân a.


“Ẻo lả.” Quế vương rất không thoải mái, “Bị thua thiệt, khí của ta không thuận!”


Cố Thanh Sơn cúi thấp đầu, nói: “Bằng không… Thủ hạ đi đuổi theo?”


“Hiện tại đuổi theo, ngày hôm nay nhiều người đuổi theo như vậy một ngày cũng để hắn chạy thoát!” Quế vương căm tức nói: “Tiểu tử này, nên ấn ngã, đánh một trận mới được.”


Cố Thanh Sơn xác nhận, suy nghĩ một chút an ủi: “Kỳ thực vương gia ngày hôm nay đánh hòa với hắn.”


“Nói như thế nào?” Quế vương nói.


Cố Thanh Sơn trả lời: “Mặc dù hắn cứu được người, nhưng bị chúng ta đuổi ở trên đường hơn một canh giờ, hơn nữa, bằng hữu của hắn cũng bị thương.”


“Ngươi có biết an ủi người hay không, đi, đi ,đi, nhìn ngươi không vừa mắt.” Quế vương vừa đi vừa cởi hết quần áo, vào tịnh tắm, vừa đứng trước gương, nhất thời giận dữ.


Chỉ thấy trước ngực của hắn, cư nhiên bị người dùng thuốc màu, vẽ một con heo tròn vo.


“Đỗ Cửu Ngôn, ngươi chờ cho ta!” Quế vương đập bể cái gương, thở phì phò lau con heo kia.


Bên này, Đỗ Cửu Ngôn nhìn chằm chằm cánh tay bị thương của Bả Tử, thở dài nói: “Tay phải, có ảnh hưởng đến việc ăn cơm, tắm rửa của ngươi hay không?”


“Có!” Bả Tử nói.


bookwaves.com

Đỗ Cửu Ngôn vừa quay đầu nhìn chằm chằm Thái Trác Như, “Giao cho ngươi, hắn vì cứu ngươi mới bị thương.”



“Ta?” Thái Trác Như chỉ mình, khóe miệng run lên.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Nếu như ngươi là nữ tử, lúc này nên lấy thân báo đáp!”


Thái Trác Như kịch liệt ho khan.


Bả Tử nhịn không được xoa trán, “Không cần, tay trái của ta cũng có thể.”


“Bất quá ngươi thực sự rất lợi hại a.” Đỗ Cửu Ngôn vui lòng khích lệ, tìm rất nhiều từ ngữ dài dòng nói, “Chỉ bằng thân thủ này của ngươi, ngươi nói ta khoa chân múa tay, ta nhận.”


Bả Tử bất khả tư nghị nhìn nàng, “Ngày hôm nay rất quái lạ a, thái độ khiêm nhường như thế.”


“Ta lúc nào không khiêm nhường.” Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy nói với Thái Trác Như: “Hắn để hắn cho ngươi, ta đi ngủ, thực sự quá mệt mỏi.”


Nàng mở rộng cửa ra ngoài.


Thái Trác Như và Bả Tử liếc nhau, song song bật cười, Bả Tử nói: “Thái công tử đi nghỉ ngơi đi, ta không sao.”


“Ta ở cách vách, ngươi có việc cứ gõ tường, ta chạy sang.” Thái Trác Như nói.


Bả Tử gật đầu.


Ba người không nói chuyện phiếm, trở về phòng của mình, ngủ một lăn lộn đến trời đen kịt.


Giữa trưa ngày thứ hai đi Tân Hóa, lúc này Đỗ Cửu Ngôn mới hỏi Thái Trác Như, “Hàng và người của ngươi đâu, sau ngươi bị bắt?”


“Hàng lên một lượt thuyền xuất cảng, chỉ có ta trước khi lên thuyền bị người đánh ngất xỉu, đưa đi Trấn Viễn phủ, chờ đến mới biết được là động tác của Quế vương.” Thái Trác Như bất đắc dĩ cười cười, “Ta đây thư sinh văn nhược, kéo chân sau của mọi người.”


Đuôi lông mày của Đỗ Cửu Ngôn hơi nhướng, nói: “Nói như vậy, người của ngươi còn đang trên biển chưa về?”


“Đúng! Bất quá, bọn họ hẳn không có vấn đề, đội thuyền qua lại ở bến tàu giao nhau xuất cảng thuế rất cao, nói lý ra, Quế vương một chút cũng không thua thiệt. Ta nghĩ, hắn đối với hải vận, cũng là mở một con mắt nhắm một con.”


“Ta thấy hắn cũng chạy hải vận, không thôi tiền của hắn ở đâu ra!” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Thái Trác Như ngẫm lại cũng hiểu được khả năng này, “Nếu thật như vậy, sinh ý phía sau, chúng ta còn làm không?”


“Lần này trở về, tạm thời không nên cử động.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Quế vương làm việc không có kết cấu, ai biết lúc nào hắn động kinh. Huống chi, ngày hôm nay hắn bị thua thiệt nhiều, nàng cảm giác, rất nhanh bọn họ sẽ gặp mặt.


Ba người vào Tân Hóa thành, Ngô thống lĩnh ở cửa thành tự mình tra nghiệm, thấy Đỗ Cửu Ngôn, híp một cái ngăn cản bọn họ, nói: “Thế nào, Đỗ tiên sinh lại tới tra xem mỏ của ngươi?”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK