Q1 – CHƯƠNG 199: CẢM TẠ BẢ HUYNH
Dịch giả: Luna Wong
Đỗ Cửu Ngôn ở nha môn tri phủ Bảo Khánh, Ngô Điển Dần cho nàng xem công văn hình bộ.
Hắn nói: “Cho các ngươi xuất phát trước tháng, trước năm đến kinh thành tam ti hội thẩm. Ngày hôm nay đều hai mươi hai rồi. Ngươi tốc tốc trở về chuẩn bị một chút, hai mươi tám đi ra Bảo Khánh, bằng không trước năm không đến được kinh thành.”
“Còn phải ra roi thúc ngựa trên đường.” Ngô Điển Dần nói.
Chờ được rồi! Đỗ Cửu Ngôn thiếu chút nữa bật cười, nhưng nàng vẫn là nói: “Đại nhân, có thể không đi được không?”
Ngô Điển Dần chỉ lắc đầu nói: “Không được. Tuy là công văn hình bộ, nhưng là thánh thượng định ở Kim Loan điện, ngươi không có lựa chọn.”
“Trời lạnh như thế, cưỡi ngựa lạnh lắm.” Đỗ Cửu Ngôn lầu bầu nói: “Thân thể của Mã Ngọc Nương lại không tốt, nếu như trên đường không kiên trì được làm sao bây giờ?”
Ngô Điển Dần nói: “Đỗ Cửu Ngôn, việc này bổn quan sẽ nghĩ tới, hiện tại ngươi tốc tốc trở về chuẩn bị chuyện đi kinh thành.”
“Vâng!” Đỗ Cửu Ngôn giao công văn cho Ngô Điển Dần, suy nghĩ một chút lại quay đầu lại nói: “Hạ đại nhân có đi không?”
Ngô Điển Dần dừng một chút, nói: “Đi. Lần này hắn đi vừa lúc báo cáo công tác, làm chung luôn.”
“Vậy thì nguy hiểm rồi.” Đỗ Cửu Ngôn cười khanh khách đi Lý phủ, Khương thị dâng trà cho nàng, nghe xong lời của Đỗ Cửu Ngôn nói, năm người vừa cao hứng vừa lo lắng, “Tiên sinh, thân thể của phu nhân yếu như vậy, trên đường rất có thể không chịu đựng được.”
“Các ngươi chuẩn bị một chiếc xe ngựa thoải mái một chút đi, đến lúc đó để cho nàng ngồi trong xe ngựa.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
“… Chúng ta đây có thể theo hầu hạ không?” Kim Tú nói: “Trên đường tiên sinh và phu nhân đều cần người chiếu cố, không bằng ta và ta và Kim Ấn theo cùng.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu: “Các ngươi đều là chứng nhân, cũng phải đi.”
“Còn có.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Mang theo tất cả thư tín lui tới của Lý đại nhân lúc còn sống với người khác, nhất là thư tín với cùng kinh thành.”
Năm người xác nhận.
Đỗ Cửu Ngôn quay về khách sạn thu thập cùng Đậu Vinh Hưng trở về Thiệu Dương.
Lúc đến trời đã tối, mọi người đi Đức Khánh lâu ăn cơm, Tiền Đạo An nói: “Bằng không, chúng ta cùng ngươi đi kinh thành?”
“Ân, ta… Ta vẫn là kỳ thi mùa xuân năm đó đến kinh thành.” Đậu Vinh Hưng nói: “Tính toán, nhiều năm rồi.”
Gương mặt Tống Cát Nghệ hưng phấn, “Ta, ta, ta căn, căn bản, chưa, đi, đi qua.”
“Án tử của Mã Ngọc Nương, ngươi cho rằng đi kinh thành, có mấy phần nắm chắc?” Chu Tiếu hỏi.
“Vẫn là câu nói kia, làm hết sức mình, nghe thiên mệnh.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
“Cửu ca, mang theo chúng ta đi.” Đậu Vinh Hưng mắt lom lom nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Chúng ta sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của ngươi.”
Tống Cát Nghệ gật đầu như giã tỏi, “Đúng, đúng!”
“Cũng được. Khó có được xuất môn, thuận tiện du ngoạn một phen.” Nếu tất cả mọi người đi, vậy nàng mang theo nhi tử luôn.
Tống Cát Nghệ đứng lên, “Ta, ta, ta, ta muốn.” Hắn nói phân nửa, Đổng Đức Khánh lên, châm chọc nói: “Ngươi muốn cái gì, tức phụ nhi cũng không có.”
“A?” Tống Cát Nghệ không giải thích được.
Chu Tiếu cười khúc khích nở nụ cười, lấy cây quạt che mặt.
Tất cả mọi người nhìn hắn, nhất phó biểu tình ngươi hiểu ngươi không đơn giản.
Bookwaves.com.vn – Luna: Ta cũng không hiểu T_T
“Hiểu lầm, hiểu lầm!” Chu Tiếu nhìn Đổng Đức Khánh, “Thức ăn có chưa, Cửu Ngôn đi đường một buổi chiều, đã sớm đói bụng.”
Đổng Đức Khánh gật đầu, “Lập tức lên/| Lúc nói chuyện thầm thì thì thầm dặn dò: “Nhớ kỹ trả tiền!”
Liền đi xuống.
Ăn cơm xong, Đỗ Cửu Ngôn dẫn theo điểm tâm đóng gói về nhà. Củ cải nhỏ và Hoa Tử còn có Nháo nhi đang tựa bàn viết chữ, Trần Lãng tựa ở một bên đang đọc sách, gian phòng của Bả Tử sáng đèn… Nàng một chút đã cảm thấy kiên định, ho khan một tiếng, nói: “Có đói bụng hay không?”
“Cha a.” Củ cải nhỏ ném bút, như chim nhỏ bay tới, ôm đùi của Đỗ Cửu Ngôn, “Cha a, ta rất nhớ ngươi a.”
Đỗ Cửu Ngôn ôm hắn hôn một cái, Hoa Tử và Nháo nhi cũng đi ra theo, Nháo nhi nhận bao phục trong tay nàng, Hoa Tử cười hô một tiếng Cửu ca, liền chạy vào phòng bếp pha trà.
“Ăn cơm xong rồi sao?” Trần Lãng nhìn lướt qua hộp đựng thức ăn của nàng, “Đi Đức Khánh lâu?”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, mọi người ngồi xuống, Nháo nhi dọn bàn, Bả Tử từ sát vách qua đây, đánh giá nàng, nói: “Còn tưởng rằng người Bảo Khánh sẽ nhiệt tình lưu khách không cho ngươi về chứ.”
“Ta nhớ nhà, ai cũng không lưu được.” Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày, “Có chuyện muốn thương lượng với các ngươi, hoan nghênh mọi người hăng hái phát biểu ý kiến, tỏ thái độ tích cực.”
Bả Tử ngồi xuống, nhìn nàng.
“Án tử của Mã Ngọc Nương, công văn hạch thẩm của hình bộ ngày hôm nay đến rồi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Triều đình để ta và Mã Ngọc Nương trong tháng này khởi hành đi kinh thành, tam ti hội thẩm, rất có thể sẽ thắng.”
“Đi kinh thành?” Hoa Tử nhất thời nhãn tình sáng lên, “Cửu ca, chúng ta có thể đi không?”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu: “Hiện lại xuất phát, năm nay nhất định phải đến ở kinh thành ăn tết. Vì năm đầu tiên mọi người có thể ở chung, không bằng chúng ta cùng đi. Thuận tiện một đường du lịch.”
“Ta đi!” Hoa Tử nói.
“Ta cũng đi, cha ở nơi nào ta ở đó.” Củ cải nhỏ nhấc tay nói.
“Ta… Ta cũng có thể.” Nháo nhi nói.
Đỗ Cửu Ngôn nhìn Trần Lãng và Bả Tử.
“Ta thì không đi rồi.” Trần Lãng hàm tiếu nhìn bọn họ, nói: “Trong nhà không ai cũng không được, ta ở nhà chờ các ngươi trở về.”
Hoa Tử nói: “Tiên sinh, chúng ta đều đi, ngươi ở nhà một mình rất buồn chán a.”
“Không buồn chán, chờ lạnh chút nữa ta đi mỏ, ở bên kia sẽ không nhàm chán.” Trần Lãng nói.
Đỗ Cửu Ngôn đoán được Trần Lãng không đi, hắn từ kinh thành ra ngoài, tất nhiên có nguyên nhân để hắn không muốn trở về, nàng quay đầu nhìn Bả Tử, “Còn ngươi?”
“Ngày nào khởi hành?” Bả Tử hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn trả lời: “Ngô đại nhân nói hai mươi tám khởi hành, còn có năm ngày.”
“Ta đây đi chuẩn bị một chút.” Bả Tử đứng dậy, nói: “Hai mươi bảy ta trở về, các ngươi tự chuẩn bị đồ cần thiết dọc đường. Lò sưởi tay, than củi còn có y phục. Xe, mua một chiếc, đến lúc đó ta đánh xe.”
“Được.” Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, Bả Tử trở về phòng lấy kiếm xoay người tiêu thất ở trong viện tử.
Mọi người trầm mặc một chút, Nháo nhi nói: “Vậy, ta đây cũng lưu lại, ta cùng tiên sinh.”
“Nháo nhi ca, ngươi thật không đi sao. Kinh thành chơi rất vui. Ngươi nhớ không, Mã sư huynh đi qua một lần, trở về xạo với chúng ta tròn một năm.”
Nháo nhi gật đầu, “Nhất định còn có cơ hội. Ta và tiên sinh ở nhà chờ các ngươi trở về.”
“Được, chúng ta là gia đình dân chủ tự do, tôn trọng lựa chọn của mỗi người.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vậy ngủ trước, ngày mai bắt đầu, chuẩn bị đồ đi kinh thành.”
Sáng sớm ngày thứ hai, Thái Trác Như tới, nghe được các nàng muốn đi kinh thành, nhất thời nói: “… Không cần mua xe và ngựa, thời tiết này cũng không mua được ngựa tốt, trong nhà ta nuôi mười mấy con ngựa, ta để người mang qua, vừa lúc cho các ngươi dùng.”
“Cảm tạ Thái thúc thúc.” Củ cải nhỏ ôm Thái Trác Như, “Lúc ta về mang lễ vật cho ngươi.”
Thái Trác Như bật cười, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của hắn, “Ân, vậy ngươi nhất định phải nhớ kỹ, hơn nữa, còn phải mang lễ vật thật đắt tiền mới được.”
Bookwaves.com.vn
“Ân, ân.” Củ cải nhỏ gật đầu bất điệt, “Nhất định vô cùng quý trọng.”
Đắt và quý trọng hàm nghĩa bất đồng, Thái Trác Như cũng không vạch trần hắn, ôm hắn nhìn Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Có muốn ta sớm an bài cho các ngươi hay không? Phủ huyện dọc theo con đường này, chúng ta hầu như đều có cửa hàng.”
“Ta cảm thấy ngươi đang huyễn phú.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta lần này là làm việc. Triều đình sẽ an bài thực túc.”
Thái Trác Như gật đầu, từ trong lòng ngực cầm ngân phiếu cho nàng, “Đây là bốn nghìn lượng cho ngươi. Còn ba nghìn lượng ta xem như tiền đầu tư thêm của ngươi.”
“Cũng không hỏi ta ý kiến a.” Đỗ Cửu Ngôn thản nhiên thu, xếp xếp đặt vào trong ví, củ cải nhỏ mắt lom lom nhìn, “Cha a, ngươi… Ngươi mang nhiều tiền như vậy, trên đường không an toàn.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không có việc gì, tiền của ta người khác không trộm được.”
Củ cải nhỏ chu cái miệng nhỏ nhắn ồ một tiếng.
Dùng mấy ngày, mọi người chuẩn bị xong đồ cần thiết để mang đi, buổi sáng hai mươi bảy Bả Tử đã trở về, trên mặt nồng nặc mệt mỏi rã rời, Đỗ Cửu Ngôn đứng ở trong sân đánh giá hắn, “Ngươi… Đây là đi cáo biệt tình nhân?”
“Ngươi đi theo ta.” Bả Tử liếc nàng một cái, đẩy cửa phòng của mình, Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ mũi theo hắn vào phòng, Bả Tử đóng cửa lại, từ trong bao quần áo cầm một món đồ đưa cho nàng, “Thử xem!”
Đỗ Cửu Ngôn nhận lấy, là một khối đồ như da mặt, bên trên còn có lông mi mí mắt còn có mũi, như… Như một tấm mặt người màu da rất cổ quái.
“Da người?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Ngươi đi ra ngoài một chuyến, vì cái này?”
Bả Tử gật đầu, từ trong tay nàng lấy tới, “Ngươi đừng động.” Hắn dùng khăn lau hết thanh đều đen như mực trên mặt nàng, sau đó dán da người lên trên mặt nàng.
Đỗ Cửu Ngôn ngẩng đầu đánh giá Bả Tử, mày kiếm, phượng mâu, mũi cao thẳng, khuôn mặt như điêu khắc sư tỉ mỉ mài dũa, tinh xảo lại hoàn mỹ.
“Thiếu niên thật là đẹp mắt a.” Đỗ Cửu Ngôn cảm thán trong lòng nói: “May ta là người chính phái, không thôi cầm giữ không được rồi.”
Bả Tử quét nàng một mắt, “Có biết ánh mắt ngươi rất lớn rất sáng hay không?”
“Chuẩn bị khen ta a?” Đỗ Cửu Ngôn ho khan một tiếng, “Ta chuẩn bị xong rồi, khen mãnh liệt hơn một ít.”
Bả Tử nhàn nhạt nói: “Ý ta là, trong lòng ngươi đang suy nghĩ gì, từ ánh mắt của ngươi đều nhìn ra được.”
Đỗ Cửu Ngôn nhắm hai mắt lại.
Bả Tử khẽ cười, rất muốn gõ đầu của nàng, hơn nửa ngày mới nhịn xuống ho khan một tiếng, nói: “Mở mắt!”
Da mặt dán ở trên mặt, da của mình có chút ngộp, nhưng không có cảm giác rất không thích hợp, chỉ chút không quen, nàng đi tới trước bàn phát hiện không có cái gương, quay đầu lại nhìn Bả Tử.
Bả Tử thực sự nhịn không được, gõ đầu của nàng, “Thường ngày thông minh, đều là giả bộ đi.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Phải giữ bí mật cho ta a.”
Bả Tử bất đắc dĩ đi phòng nàng lấy gương đến, Đỗ Cửu Ngôn ôm gương chiếu chiếu, nhất thời khóe miệng run lên, vuốt một đôi lông mi của mình, “Bả huynh, đôi lông mi này… Ngươi nghiêm túc sao?”
Mặt của nàng vẫn là mặt của nàng, nhưng lông mi trở nên dày hơn, hình dạng khóe mắt cải biến một ít… Tuy rằng vẫn là nàng, nhưng là lại cảm giác hoàn toàn không cùng là một người.
Tối đa tính là hai người dung mạo tương tự mà thôi.
Rất xấu.
“Chờ sắp tới kinh thành, ngươi mang lên.” Lúc nói chuyện Bả Tử đưa cho nàng một khối vải vóc dáng dài rất dầy, “Cái này, cầm.”
Vẻ mặt Đỗ Cửu Ngôn kỳ quái, giũ ra ngưng mi nhìn Bả Tử, lại hé mắt, tự tiếu phi tiếu nói: “Bả huynh, muốn ta trả ngươi thế nào, cẩn thận tỉ mỉ như thế!”
“Không cần.” Bả Tử, mở rộng cửa đi ra ngoài, đi cực nhanh, “Ta đi nha môn.”
Đỗ Cửu Ngôn bĩu môi, thực sự là đủ rảnh rỗi, đến vải băng ngực cũng tìm về cho nàng.
—— lời nói ngoài ——
Ai nha, yếu ngày mai mới năng nhìn thấy mặt!
Bả Tử huynh rất khẩn trương, sở dĩ phải nhiều tố điểm chuẩn bị.
Tối hậu, ngày hôm nay sửa khiêu vũ, lạp lạp lạp lạp… Cám ơn các ngươi vé tháng, ái các ngươi. . .
Danh Sách Chương: