Q1 – CHƯƠNG 213: CHÉM CHẾT HẮN ĐI
Dịch giả: Luna Wong
Khôn Ninh cung tráng lệ, thị nữ lui tới mỗi người thanh xuân mạo mỹ, Đỗ Cửu Ngôn không khỏi nhìn nhiều mấy lần, chợt nghe củ cải nhỏ ho khan một tiếng, “Cha a, người nghiêm túc một chút.”
Thực sự đau đầu a, cha hắn thật xem mình là nam nhân.
Đỗ Cửu Ngôn hắng giọng một cái, sửa lại lông mi một chút theo sau lưng Quách Đình, vào căn phòng đãi khách của thái hậu.
Quách Đình dặn không nên tùy tiện ngẩng đầu. Đỗ Cửu Ngôn cúi thấp đầu, có thể thấy trên giường la hán đối diện một vị nữ tử mặc cung trang thâm tử sắc đang ngồi đó, bên người nàng còn một nam tử bào phục chu hồng, mang quan hài.
Chân… Rất dài, bắt lên, tư thế ngồi rất không đoan chính.
Đỗ Cửu Ngôn không cần nhìn lên cũng biết người kia là ai.
“Vi thần Quách Đình khấu kiến thái hậu nương nương.” Quách Đình chắp tay chắp tay thi lễ, Đỗ Cửu Ngôn học theo đang muốn đang muốn, thái hậu đã phất tay nói: “Qua năm mới, chớ lạy tới lạy lui, miễn đi.”
Quách Đình xác nhận tạ ân, Đỗ Cửu Ngôn và củ cải nhỏ cũng theo tạ ân.
Thái hậu đánh giá hai phụ tử một lớn một nhỏ đứng bên cạnh thân Quách Đình, phụ thân mặc trường bào giáp miên thiên thanh sắc, vóc dáng không tính là cao, thân hình gầy gò, dung mạo coi như thanh tú, nhưng nhi tử lại trắng trắng nộn nhạy bén khả ái.
Nàng nhìn trước mắt ngẩn ra, nhìn chằm chằm củ cải nhỏ, “Qua đây, để ai gia xem.”
“Vâng!” Củ cải nhỏ đi tới, quỳ trước mặt thái hậu, bắt tay nói: “Đỗ Hồng Lân chúc tết cho người, chúc người tài nguyên quảng tiến, dung nhan vĩnh trú.”
Chúc thái hậu tài nguyên quảng tiến, dung nhan vĩnh trú? Thái hậu cười ha ha một tiếng, nói: “Tiền ma ma, thưởng!”
Tiền ma ma đưa một khay nho nhỏ lên, bên trên đặt rất nhiều bao đỏ, nàng chọn dày nhất cho củ cải nhỏ.
Củ cải nhỏ hướng về phía Tiền ma ma cười, thấy răng không thấy mắt.
“Ai u!” Tiền ma ma sợ hết hồn, “Đây…” Lúc nói chuyện nhìn thái hậu, thái hậu cũng đang nhìn chằm chằm củ cải nhỏ, lôi kéo hắn đứng lên, theo dõi mặt của hắn, “Tiền ma ma, hài tử này ai gia làm sao nhìn cũng thấy quen mắt a.”
Tâm đầu của Đỗ Cửu Ngôn nhảy một cái, hỏng rồi hỏng rồi, củ cải nhỏ sẽ không lớn lên giống quỷ cha chết tiệt của hắn chứ?
Xong rồi, chớ nhận ra a.
“Như vương gia khi còn bé!” Tiền ma ma giao khay cho nữ quan phía sau, ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm củ cải nhỏ, “Giống a, nương nương, thực sự là quá giống.”
Thái hậu gật đầu, quay đầu quan sát Quế vương đang bày vẻ mặt ghét bỏ, kéo cổ áo hắn, cách bàn sưởi nhìn, lại kéo mặt của nhi tử qua đây, “Mặt mày, chính là giống! Ngươi… Sẽ không ở bên ngoài làm bậy chứ?”
“Nương!” Quế vương quét Đỗ Cửu Ngôn một mắt, mặt đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Có lời gì không thể chờ lát nữa nói sao, ta sẽ mất mặt.”
Thái hậu cười khúc khích, đẩy nhi tử trở về, chăm chú nhìn chằm chằm củ cải nhỏ, “Tiền ma ma, ngươi đi, mời hoàng đế tới cũng nhìn một cái.”
“Nương nương, phía trước lúc này người đang đông, thánh thượng khẳng định không đi được.” Tiền ma ma nói: “Không có nhìn lầm, đây là vương gia khi còn bé.”
Thái hậu nhéo nhéo mặt của củ cải nhỏ, “Ngươi tên là Ngươi tên là Đỗ Hồng Lân ?
Nương ngươi là ai a, năm nay mấy tuổi?”
“Nương ta sinh ta thì qua đời, ta năm nay… Ân…năm tuổi lẻ tám tháng!” Củ cải hỏ cười hì hì nói.
“Năm tuổi lẻ tám tháng, thời gian không đúng.” Thái hậu vừa nhìn về phía Quế vương, “Thật không phải là giống của ngươi lưu ở bên ngoài?”
Quế vương sịu mặt, rất không cao hứng, nhăn nhó lầu bầu nói: “Không có, ta… Ta cũng chỉ có một lần.”
“Tại sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy?” Thái hậu yêu thương không ngớt, ngẩng đầu nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Thật là nhi tử của ngươi chứ?”
Dưới da mặt người của Đỗ Cửu Ngôn đều là mồ hôi, nàng sợ một hồi da người không rơi xuống, “Thái hậu nương nương, đúng là nhi tử của học sinh.”
“Đúng dịp, đúng dịp.” Thái hậu kéo kéo Quế vương, Quế vương run lên không để ý tới nàng, thái hậu cầm lấy cánh tay thịt của hắn, vặn một cái, Quế vương đau ngao một tiếng, “Nương, ngươi sao lại nhéo người như thế?”
Thái hậu ừ một tiếng, nhìn nhi tử, “Cũng? Còn có ai?”
Không, không có.” Quế vương xoa cánh tay lầu bầu. Còn có thể là ai, chính là ẻo lả chết tiệt này.
Thái hậu hừ một tiếng, “Nhi tử, ngươi nhận Đỗ Hồng Lân làm nghĩa tử đi. Tiểu hài này có duyên với ngươi?”
“Không nên!”
“Không nên!”
Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương đồng thời mở miệng, hai người đều thần sắc kích động.
“… Cái kia, vương gia người nói trước.” Đỗ Cửu Ngôn muốn lập tức đi a, còn tưởng rằng tiến đến có thể ôm đùi bự, không nghĩ tới rơi hố phân.
Không đúng, củ cải nhỏ giống Quế vương khi còn bé?
Bookwaves.com.vn
Lẽ nào…
Giống như tình thiên phích lịch a, đầu óc của Đỗ Cửu Ngôn ầm một tiếng nổ tung, yêu tinh này sẽ không thật là cha của củ cải nhỏ chứ?
Sẽ không, sẽ không!
Sẽ không trùng hợp như vậy, nếu như củ cải nhỏ là nhi tử của Quế vương, vậy khẳng định là tiền thân nhặt ở trên đường.
Nhưng là… Trong lòng mơ hồ có một thanh âm nhảy ra phủ định nàng.
Đỗ Cửu Ngôn phủi một mắt, nhớ kỹ A di đà Phật.
Nếu như là phải, hãy để sét đánh chết Quế vương đi.
Nàng chỉ cần nhi tử, mang theo nhi tử thủ tiết.
“Nương, ta khi còn bé nào có xấu như vậy?” Quế vương nói: “Hơn nữa, ta không nhận nghĩa tử!”
Đỗ Cửu Ngôn phụ họa, “Đúng vậy nương nương, phụ tử chúng ta thân phận thấp, không dám trèo cao vương gia.”
Ánh mắt của Quế vương cà một chút nhìn Đỗ Cửu Ngôn, híp mắt nói: “Không dám trèo cao?”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói.
Phân minh chính là ghét bỏ, Quế vương tốn hơi thừa lời cười lạnh, nhất thời cải biến chủ ý, “Được rồi, bổn vương chỉ ủy khuất, cho các ngươi với cao.” Lúc nói chuyện chỉ vào củ cải nhỏ, “Tiểu hài tử, qua đây dập đầu cho ta, từ hôm nay trở đi, ta chính là cha ngươi!”
“Cha, cha?” Củ cải nhỏ vẻ mặt mộng nhìn Đỗ Cửu Ngôn.
Đỗ Cửu Ngôn liếm miệng một cái, trong đầu thật nhanh chuyển, Quách Đình ở bên cạnh ho khan một tiếng, ra hiệu Đỗ Cửu Ngôn ứng.
Nàng dám ứng? Nàng không dám a, Đỗ Cửu Ngôn lần đầu tiên trong đời hối hận, muốn đụng bể đại điện này, hoặc… Đánh ngất xỉu thái hậu.
“Là như vậy, thái hậu nương nương.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay tiến lên, “Phụ tử chúng ta thứ nhất thân phận thấp, nhận làm nghĩa tử của vương gia, dính quang cũng quá chói mắt, khó tránh khỏi dụ cho người phê bình. Thứ hai, vương gia còn chưa thành gia, đã thu một nghĩa tử, không tốt lắm với danh tiếng của vương gia.”
“Các khuê tú đại gia khác vừa nghe hắn còn có một nghĩa tử bình dân bách tính một lòng muốn chiếm tiện nghi làm tiền thì mất hứng bao nhiêu a. Tương lai nếu là vương gia có hài tử của mình, nói không chừng còn cảm thấy có một nghĩa huynh như thế là mất mặt.”
“Huống chi, làm phụ tử với vương gia, ta đây chẳng phải là xem như nửa người hoàng gia, muốn gặp thánh thượng gặp người gặp thái tử điện hạ, đây…đây nào dám bám víu quan hệ.”
“Thái hậu nương nương, người phải nghĩ lại. Nghĩa tử này nghìn vạn lần không thể nhận. Hơn nữa ta và nhi tử ta đều là lưu manh vô lại, sẽ liên lụy… Liên lụy vương gia.”
Đỗ Cửu Ngôn nói xong, hướng về phía thái hậu cười.
Người nghe hiểu chứ, cũng không cần bằng gương mặt, lung tung nhận thức thân nhân a.
Thiên hạ này nhiều người xấu, người không thường xuất cung, dễ bị lừa.
“Không hỗ là tụng sư a, vừa nói là một bộ một bộ.” Thái hậu nhìn Đỗ Cửu Ngôn, chân mày cau lại, “Nhưng vô dụng, ai gia cao hứng!”
Phân phó người phục vụ trong cung, “Lấy một bồ đoàn đến.”
Nữ quan liền lấy bồ đoàn đặt ở bên chân Quế vương, rót trà qua đây.
Bookwaves.com.vn
Quế vương ho khan một tiếng, chân để xuống, dứt khoát hẳn hoi ngồi rất ngay ngắn, chờ củ cải nhỏ dập đầu.
Nàng không nên nghĩ cách ôm đùi bự của hoàng gia, tính sai rồi, Đỗ Cửu Ngôn phiền muộn nhìn củ cải nhỏ.
Nhi tử bị người đoạt đi, người hoàng gia này… Cũng quá bá đạo.
Đỗ Cửu Ngôn quét thái hậu vài lần, đến gậy đen(đánh lén) cũng không thể đánh, chỉ có thể nhịn.
Củ cải nhỏ bi tráng gật đầu, xê dịch quỳ gối trên bồ đoàn, chắp tay nhỏ bé, “Hài nhi khấu kiến nghĩa phụ vương gia!”
“Nghĩa phụ uống trà!” Củ cải nhỏ đưa trà qua.
Quế vương nhận lấy uống một ngụm, đắc ý quét mắt Đỗ Cửu Ngôn, thả chung trà nói với củ cải nhỏ: “Hài nhi của ta đứng lên đi!”
“Cảm tạ nghĩa phụ.” Củ cải nhỏ ngoài cười nhưng trong không cười, hướng về phía Quế vương nháy mắt một cái.
Nhận nghĩa phụ, ta đã tra người có phải nên đưa chút lễ gặp mặt hay không?
Quế vương cau mày, “Chớp mắt cái gì, đau mắt?”
Keo kiệt, giả ngu! Củ cải nhỏ cười hì hì nói: “Cảm động mắt phát chua, chớp mắt giảm mỏi.”
Khóe miệng của Quế vương run lên, con thỏ nhỏ chết bầm này một đức hạnh với lão tử hắn.
Bất quá bây giờ là nghĩa tử của hắn, hắn có thể quản giáo, nhìn không vừa mắt liền thu thập một trận.
“Lễ gặp mặt đâu?” Thái hậu gõ bàn, “Người gọi ngươi là nghĩa phụ, ngươi cho người ta lễ gặp mặt a.”
Quế vương biến sắc, “Ta không mang đò, thiếu trước.” Lúc nói chuyện, đè hà bao trong ngực xuống cho phẳng, không muốn bị phát hiện.
“Keo kiệt!” Thái hậu mất hứng, lại để cho Tiền ma ma cầm một khay vàng lên, “Đây là lễ gặp mặt nghĩa phụ ngươi tặng ngươi.”
Lại cầm một khay vàng, Đây là lễ gặp mặt ai gia đưa cho ngươi.”
“Cảm tạ thái hậu nương nương, cảm tạ nghĩa phụ!” Củ cải nhỏ nhất thời cao hứng, có tiền, chuyện gì cũng dễ nói a.
Thái hậu cười ha ha, nói với Tiền ma ma: ” Hình dạng thấy tiền sáng mắt ày, có phải cũng giống hay không?”
“Giống!” Tiền ma ma cười gật đầu, “Khi còn bé vương gia còn ở trong viện hậu viện đào một cái động. Sau này nô tỳ mang người xới đất trồng hoa, vừa đào ra bên trong chôn vàng bạc đầy đất.”
Thái hậu cười ha hả, càng nhìn củ cải nhỏ càng thích, “Ngươi học vỡ lòng chưa?”
“Vỡ lòng, nhà ta có tiên sinh dạy ta.” Củ cải nhỏ nói.
Thái hậu khẽ gật đầu, “Cha ngươi cũng là có học vấn, không sợ ngươi không đọc sách.” Lúc nói chuyện nàng nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, “Lần này tới kinh thành làm việc, là chuẩn bị lưu lại, hay quay về Thiệu Dương?”
Đi, phải đi! Không đi nữa hài nhi của ta đã bị ngươi đoạt đi rồi. Đỗ Cửu Ngôn cười híp mắt nói: “Thiệu Dương là nhà, chờ qua năm liền đi.”
“Cũng phải a.” Thái hậu sờ sờ mặt của củ cải nhỏ, “Nếu ngươi thực sự là tôn tử của ai gia thì tốt rồi, ai gia a, nhiều thứ tốt như vậy, đều lưu cho ngươi.”
Mắt củ cải nhỏ sáng loáng, “Người coi ta là tôn tử của người là được rồi.”
Thái hậu cười ha ha, “Được, chờ ngươi trưởng thành rồi, ai gia cho ngươi.” Vừa nói vừa chỉ vào Quế vương, “Ngươi nhìn một cái, Hồng Lân đều hiểu chuyện hơn ngươi, đều hiểu được ai gia muốn ôm tôn tử.”
Quế vương bĩu môi, chỉ vào củ cải nhỏ, “Đây không phải là có rồi sao, người thông qua nhận luôn đi.”
“Con bất hiếu!” Thái hậu suy nghĩ một chút không lên tay, trước mặt người ngoài, giữ chút mặt mũi cho nhi tử.
Củ cải nhỏ cảm thấy gọi tên không quá thân thiết, hắn cười hì hì nói: “Thái hậu nương nương, người gọi ta là củ cải nhỏ là được rồi.”
“Củ cải nhỏ?” Thái hậu đánh giá, gật đầu, “Thật đúng là trắng mịn như củ cải trắng!
Củ cải nhỏ gật đầu, “Đúng vậy, đúng vậy!”
Đỗ Cửu Ngôn không mắt nhìn, cúi thấp đầu nhìn đầu ngón chân của mình, đầu óc lại đang bay nhanh…
—— lời nói ngoài ——
Tiếng lòng của Cửu gia: Phu quân thì không cần, thủ tiết vui vẻ!
Cửu gia có thể ám sát hay không, giết chết vương gia tiểu yêu tinh?
Danh Sách Chương: