Q1 – CHƯƠNG 152: THẤY TỐT THÌ THU
Dịch giả: Luna Wong
“Học sinh chẳng biết tội gì.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói: “Còn thỉnh đại nhân công khai.”
Lưu huyện lệnh cả giận nói: “Lớn mật, là bổn quan hỏi ngươi, hay là ngươi hỏi bổn quan!” Hắn vừa nói, ném một tấm lệnh bài, quát dẹp đường: “Trái phải ở đâu, người này miệt thị triều đình, xảo quyệt ương ngạnh, đánh hắn ba mươi đại!”
Xôn xao!
Bên ngoài như thủy triều chảy ngược, tiếng người ồn ào, có người hô: “Đại nhân, ngươi chưa từng thẩm vấn, thế nào đã đánh người. Đỗ tiên sinh rốt cuộc tội gì?”
“Câm miệng!” Lưu huyện lệnh chỉ vào người nói chuyện bên ngoài, “Bổn quan nói, không cho ngươi dong dà. Bổn quan muốn đánh thì đánh.”
Lúc nói chuyện, nhìn nha dịch hai bên.
Nha dịch đều là của nha môn Thiệu Dương, đối với bọn hắn mà nói, Tiêu Tam trường kỳ ở tại chỗ này, càng làm bọn hắn e ngại.
Tiêu Tam không hề động, Bả Tử không hề động, nên, Lưu huyện lệnh thả mệnh lệnh xong, không ai lên chấp hình.
“Tốt.” Lưu huyện lệnh ngồi nghiêng ở trên cái ghế, híp mắt nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, “Nội ngoại cấu kết, ngươi đây là muốn tạo phản?”
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, nói: “Đại nhân. Tổ sư gia ban đầu ở ngoài nha môn, nâng đỡ chức nghiệp tụng sư, đại nhân cũng biết tổ sư gia vì sao làm như vậy chứ?”
“Liên quan gì đến, bổn quan, bổn quan đang thẩm ngươi.” Lưu huyện lệnh nói.
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, nói: “Đó là bởi vì, tổ sư sợ quan viên như người, cái gì cũng không hỏi, chủ quan phiến diện đối đãi một người, đối đãi một án kiện, nên thiết lập tụng sư, trợ quan viên có thể càng thêm công chính thẩm tra xử lí án kiện, phán định tội phạm.”
“Đại nhân, người như vậy không hỏi xanh đỏ đen trắng, thật sự là…” Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu nói: “Hôn quan.”
Lưu huyện lệnh chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Vô sỉ tiểu nhi, đánh hắn chín mươi!”
Không ai lên, hai thường tùy của Lưu huyện lệnh tiến lên, cầm đường uy côn trong tay sai dịch, giã xuống trước mặt Đỗ Cửu Ngôn, quát dẹp đường: “Đại nhân chi mệnh, ngươi không nghe không tòng chính là mưu nghịch, còn không mau thúc thủ phục hình.”
“Đại nhân, học sinh không phục a.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói.
Ngoài cửa, củ cải nhỏ mang theo khóc nức nở hô: “Hôn quan!”
“Đúng, hôn quan!” Cũng không biết là ai, cũng theo hô một tiếng, lập tức, từng câu hôn quan liên tiếp, dường như sơn hô hải khiếu gọi vào trong, Tiêu Tam cũng tiến lên, chắp tay nói: “Đại nhân, người mới đến còn chưa biết dân tình nơi này, thuộc hạ thỉnh đại nhân thương thảo châm chước một phen, mới trở lại xem thẩm án này.”
“Vâng! Thỉnh đại nhân thương thảo châm chước một phen!”
“Thỉnh đại nhân nghĩ lại mới làm.”
Trong nha đường, tất cả mọi người theo Tiêu Tam, khuyên Lưu huyện lệnh.
Ngoài cửa bách tính quần chúng xúc động phẫn nộ!
Rất có thể, sau một khắc sẽ chạy ào vào trong nha môn.
Sắc mặt Lưu huyện lệnh tái xanh nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, Đỗ Cửu Ngôn cười khanh khách nhìn hắn, ánh mắt đối diện, Lưu huyện lệnh tốn hơi thừa lời nói: “Kích động quần chúng bạo động, ngươi nhất định phải chết!”
“Đại nhân!” Đỗ Cửu Ngôn đi mấy bước, đứng ở trước bàn, cũng là gằn từng chữ: “Ngày đầu tiên nhậm chức, đại nhân kích nộ quần chúng, bạo động như thế, đại nhân người cũng chết chắc rồi.”
“Phải không, một mình tiểu tụng sư ngươi, lá gan rất lớn, mạng giao thiệp không ít a.”
“Đương nhiên, có người khoác da người làm chuyện ngu xuẩn, để người khinh khi a.”
Lưu huyện lệnh hừ lạnh một tiếng, vỗ bàn, quát dẹp đường: “Bổn quan cũng không tin, đến một tiểu tụng sư đều không đánh được.”
“Ngươi không đánh được.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tức chết ngươi!”
Lưu huyện lệnh chỉ vào cửa, “Đóng cửa, ai dám vào, bổn quan giết chết người đó.”
Không ai thay hắn đóng cửa.
“Cha a.” Củ cải nhỏ như con khỉ nhỏ, chạy vào, ôm lấy chân Đỗ Cửu Ngôn, “Cha a, chúng ta đi thôi, Phó đại nhân vừa đi, Thiệu Dương thời tiết thay đổi, có đại nhân thực sự quá xấu rồi.”
“Hắn là muốn đánh ngươi, hắn khẳng định thu tiền của người khác.”
Hài tử nho nhỏ, còn chưa cao hơn chân của Đỗ Cửu Ngôn, oa oa khóc, nước mắt nước mũi đầy mặt, vừa quay đầu lại lên án trừng Lưu huyện lệnh, “Ngươi cái tên xấu xa này, ngươi là hôn quan!”
“Đại nhân, đồng ngôn vô kỵ a.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Củ cải nhỏ chống nạnh, nói với Lưu huyện lệnh: “Đại nhân là người xấu, lại không có lý do đánh người, chúng ta không phục!”
Lưu huyện lệnh nhìn chằm chằm củ cải nhỏ, híp mắt chỉ vào hắn nói: “Ngươi gây nữa bổn quan đến ngươi cũng đánh luôn.”
“Ngươi đến tiểu hài tử cũng đánh, ngươi không phải là quan tốt!”
“Ngươi lặp lại lần nữa, bổn quan đánh ngươi a.”
“Ngươi đánh ta phải đi cáo ngươi!”
“Thiệu Dương bổn quan lớn nhất.”
“Ngươi một huyện lệnh, ta đi phủ nha cáo ngươi.”
“Ngươi lặp lại lần nữa.”
“Ta chỉ nói một lần thôi.”
Bookwaves.com.vn
Hai người ngươi một câu ta một câu rùm beng, ngoài nha đường bách tính quên mất khóc, người trong nha đường quên mất nghiêm túc, từng người một trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một già một trẻ.
Tình huống này… Để người không nghĩ tới.
Đỗ Cửu Ngôn nhìn chằm chằm Lưu huyện lệnh, đường nhìn hí mắt, không biết đang suy nghĩ gì.
“Đánh, đánh!” Lưu huyện lệnh xuống tới, nhặt đường uy côn lên, “Bổn quan tự mình động thủ.”
Lưu huyện lệnh khẽ động, bách tính phía ngoài hô lạp lạp vọt vào, ngăn ở ngoài nha đường, “Không thể đánh Đỗ tiên sinh.”
“Đại nhân, ngươi đi trước chúng ta yểm hộ đoạn hậu.” Hai thường tùy Lưu huyện lệnh phản ứng rất nhanh, cấp tốc tiến lên che chở cho Lưu huyện lệnh.
Lưu huyện lệnh một tay đẩy hai người ra, “Bổn quan đi nơi nào, các ngươi đoạn cái gì hậu?”
Còn chưa có đánh, đã đoạn hậu, có đầu óc hay không.
Hai thường tùy ủy khuất đứng ở hai bên.
Lưu huyện lệnh tức giận đi hai bước, nhìn chằm chằm bách tính la lên bên ngoài thị uy, “Bổn quan có biện pháp thu thập các ngươi.”
Người hắn mang theo ít, cư nhiên không người để dùng, tức.
Ba!
Lập tức, lại một đống.
Rau xanh, trứng gà, còn có đồ nướng ăn chưa hết, Lưu huyện lệnh và thường tùy tránh trái tránh phải… Không lâu sau, trong công đường huyện nha nội thành chợ rau sau khi tàn họp chợ.
Thanh thị uy không dứt.
Ngoài nha môn, người không biết nghe hò hét ầm ỉ trong huyện nha, từng người một đứng ở cửa xem, cách đoàn người, Tiết Nhiên và Lưu Công Tể cùng với Vương Đàm Linh mấy người cũng vội vã tới, đứng ở bên ngoài nhìn, chỉ thấy trong nha môn chen chen nhốn nháo, đều đang giơ tay dường như thị uy hô, “Hôn quan, loạn đánh người.”
“Đây, xảy ra chuyện gì?” Lưu Công Tể ngưng mi nói.
Thư đồng sáng sớm đã đến xem, nên đem chuyện trước sau nói ra một lần, “… Sau đó cứ như vậy.”
Lưu Công Tể và Tiết Nhiên liếc nhau, không nói gì.
“Còn chưa đánh, bách tính đã kêu oan cho hắn?” Vương Đàm Linh khiếp sợ không thôi, “Nhiều năm như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.”
Nói không khiếp sợ ngưỡng mộ là giả, làm một tụng sư có thể làm được phân thượng này, coi như là tổ sư gia năm đó cũng chưa từng có.
“Hắn rốt cuộc có chỗ nào tốt, có thể được nhiều người ủng hộ kính yêu như vậy?” Vương Đàm Linh nói.
Không có người trả lời hắn, trầm mặc nhìn huyện nha cho tới bây giờ náo nhiệt sôi trào như thế.
“Lại…lại có người đến.” Thư đồng bỗng nhiên chỉ ven đường, mọi người liền thấy đội ngũ nữ tử do một thẩm béo béo dẫn đầu đã đi tới bên này, đều là nữ tử, già trẻ đều có, còn có một tiểu cô nương đứng ở phía trước, mang theo khẩu hiệu hô: “Chúng ta quyết không thể để Đỗ tiên sinh bị đánh, Đỗ tiên sinh là người tốt.”
“Là nữ nhi của Mai thị, sau này Đỗ Cửu Ngôn đặt cho nàng tên Chu Trăn.” Thư đồng nói, “Còn có một Lưu thẩm tử bán thịt, mang theo phụ nhân trong chợ, Mẫu Đơn cô nương yêu khí trong Hồng lâu, sau lưng nàng đều là tỷ muội trong Hồng lâu.”
Vài người rất có sức cuốn hút, vừa đi vừa vẫy tay, mang theo một đám nữ nhân vọt vào nha môn, cứ như vậy, cả huyện nha bị chen đến đầy.
Lưu huyện lệnh dừng lại, nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, râu mép thẳng run cắn răng nói: “Biết bổn quan muốn đánh ngươi, nên đã sớm tính toán được rồi?”
“Đúng vậy.” Đỗ Cửu Ngôn cũng nhìn chằm chằm Lưu huyện lệnh, “Ta cũng không thể thật để cho đại nhân người đánh bằng roi chứ, ta đây mất mặt bao nhiêu.”
“Ngươi muốn mặt mũi, bổn quan mất mặt.” Lưu huyện lệnh nói.
“Mặt mũi của bản thân phải tự mình giành lấy, mặt mũi của nguời, ta không xen vào.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
“Đúng!” Củ cải nhỏ gật đầu.
Lưu huyện lệnh nhìn chằm chằm củ cải nhỏ, “Tiểu hài tử, ngươi nói rất nhiều, rất đáng ghét!”
“Đại nhân, ngươi vô cớ đánh người, rất đáng ghét!”
“Hai người các ngươi mắng một mình ta.” Lưu huyện lệnh nói: “Vô sỉ.”
Lúc nói chuyện, hắn xoay người vỗ kinh đường mộc, quát dẹp đường: “Đừng đánh nữa!”
Hảo hán không ăn thua thiệt trước mắt.
“Đại nhân, người thật không đánh Đỗ tiên sinh nữa?”
“Ngươi là ai a, bổn quan làm việc cần ngươi hỏi, cút khỏi nha môn, ầm ĩ như gà vậy.” Lưu huyện lệnh nói xong, bỗng nhiên nghĩ tới Trần Hưng Ba, chỉ vào hắn, “Ngươi qua đây, không phải muốn cáo sao, hiện tại tiếp tục cáo.”
Trần Hưng Ba há miệng run rẩy lên, nhìn Lưu huyện lệnh, “Đại, đại nhân, làm, làm sao cáo?”
“Bổn quan cho ngươi cơ hội, hiện tại nói thoải mái, nói hắn mười cái tội.” Lưu huyện lệnh khoanh tay nhìn.
Trần Hưng Ba quay đầu nhìn Đỗ Cửu Ngôn, chỉa về phía nàng, “Ngươi…” Lúc nói chuyện hắn muốn khóc, phù phù quỳ xuống, “Đại nhân, tiểu nhân không cãi nữa a.”
Còn là cãi với một tụng sư, phỏng chừng có thể bị đối phương lôi mười tám đời tổ tông ra mắng.
“Vậy lấy cái chết để cáo!” Lưu huyện lệnh cả giận nói!
Trần Hưng Ba lắc đầu, “Không, không nên a, đại nhân ta không cáo nữa.”
“Không cáo được.” Đỗ Cửu Ngôn nói với Trần Hưng Ba: “Ngươi cáo cũng cáo không thắng, có công phu này, còn không bằng đi sửa mộ, cho hài tử Trần Hưng An làm thừa tự, suất tang phù linh cũng không đến mức quá khó coi.”
Trần Hưng Ba một bụng ủy khuất, “Không, không cáo nữa.”
“Vô dụng, đi, đi!” Lưu huyện lệnh vẫy tay, “Cút, đều cút cho bổn quan!”
Bookwaves.com.vn
Đỗ Cửu Ngôn thuận thế chắp tay, “Vậy học sinh cáo lui.” Lúc nói chuyện, dắt tay của nhi tử muốn đi, Lưu huyện lệnh ho khan một tiếng, “Đứng lại, người khác có thể đi, ngươi không thể!”
Đỗ Cửu Ngôn quay đầu lại nhìn hắn.
“Ngươi muốn đi, bổn quan không đánh ngươi, nhưng là có thể đánh hắn!” Hắn khoát tay chỉ vào Bả Tử, “Hắn có phải cũng giống như ngươi, có nhiều người che chở như vậy hay không?”
Lúc nói chuyện, Lưu huyện lệnh nhặt gậy gộc đánh Bả Tử lên.
Bả Tử đứng không nhúc nhích, Lưu huyện lệnh đánh Đỗ Cửu Ngôn nổi danh, nhưng đánh hắn lại vô dụng.
Gậy gộc rơi vào đỉnh đầu của Bả Tử, bất quá rộng chừng một ngón tay, Đỗ Cửu Ngôn nắm chặt, quay đầu nhìn Lưu huyện lệnh, “Một quan văn, khí lực không nhỏ a.”
“Bổn quan cường tráng!” Lưu huyện lệnh nói.
Đỗ Cửu Ngôn trên dưới quan sát Lưu huyện lệnh một mắt, cười cười, “Ta thấy ngươi không phải thân thể tráng, ngươi là đầu óc tráng!”
“Ngươi điêu dân!” Lưu huyện lệnh kéo gậy gộc, dưới chân của Đỗ Cửu Ngôn khẽ động, trực đảo hạ bàn của hắn, hai người cố sức, gậy gộc ở trong tay phát sinh tiếng vang kẽo kẹt.
Bả Tử nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, ánh mắt hơi ấm, đang muốn động, Đỗ Cửu Ngôn hướng hắn nháy mắt.
Nàng có thể động, cùng lắm không làm tụng sư nữa, nhưng Bả Tử không thể, hắn vào công môn làm bộ khoái, ấu đả quan trên tội phải treo cổ.
Bả Tử gật đầu, đứng không nhúc nhích.
“Muốn đánh nhau?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ở chỗ này đánh, nếu đại nhân thua, sẽ rất mất mặt.”
“Ai thua còn chưa chắc.” Lưu huyện lệnh vừa nói xong, bỗng nhiên một tay nhỏ bé mập mạp, đứng ở đối diện hắn, nắm chặt gậy gộc, dùng sức kéo với hắn.
Như vậy, người ở bên ngoài nhìn, chính là hai phụ tử Đỗ Cửu Ngôn giằng co với Lưu huyện lệnh, hai chọi một.
Lưu huyện lệnh nhìn tiểu mao đầu tròn vo, mí mắt nhảy, bỗng nhiên buông tay nói: “Quên đi, bổn quan mệt mỏi, ngày hôm nay không chơi nữa.”
Lúc nói chuyện, hất tay áo ra chắp tay sau đít đi, đi hai bước, bỗng nhiên phía sau lưng bị người dùng gậy gộc thọc một cái, hắn giận dữ vừa quay đầu lại, liền thấy củ cải nhỏ cầm gậy gộc, hung ác nhìn hắn chằm chằm, khiêu khích nói: “Muốn đánh nhau không, đến a!”
Lưu huyện lệnh tức giận khó nhịn, chỉ vào tiểu hài tử, “Ngươi, ngươi…” Lúc nói chuyện hừ một tiếng, “Bổn quan không tính toán với tiểu hài tử!”
Nói xong liền đi, hai thường tùy của hắn cũng đi theo.
Trong đại đường, lặng ngắt như tờ, bởi vì tất cả mọi người đang liều mạng thử lý giải ý của Lưu huyện lệnh hôm nay.
“Đi, đi!” Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía củ cải nhỏ nháy mắt ra dấu, “Một hồi nếu như trở ra, lại phiền toái.”
Củ cải nhỏ trả lại gậy gộc, gật đầu, “Ân ân, đúng!”
“Mọi người đi mau, đều tự tản, ngày hôm nay chưa từng tới đây.” Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía người bên ngoài nháy mắt ra dấu, “Chưa từng tới huyện nha, các ngươi ai cũng chưa từng tới.”
Mọi người nhất thời phản ứng kịp.
“Ai nha, y phục của ta phơi còn chưa lấy vào, xem hôm nay sắp mưa a.”
“Đúng vậy, mau trở về thu y phục đi.”
“Ta đói bụng rồi, đi ăn tô hoành thắng.”
“Nhắc tới, nhà của ta nuôi con heo, ngày hôm qua sinh một con heo con.”
Mọi người hỉ hả, trò chuyện, dường như tập hợp. Vừa nói chuyện dưới chân đi cũng rất nhanh, mấy trăm người một cái nháy mắt, tản hết.
Trong ngoài nha môn châm rơi có thể nghe, nếu không có đầy đất rau nát cùng trứng gà vàng, giống như chưa từng có người tới.
Khóe miệng Đỗ Cửu Ngôn run lên, nói với Tiêu Tam còn có một sai dịch bộ khoái: “Cáo từ, cáo từ, ngày khác Đức Khánh lâu, Đỗ mỗ mời!”
“Là nên mời.” Tiêu Tam bật cười, thúc giục nói, “Đi mau, một hồi lại gặp chuyện không may.”
Đỗ Cửu Ngôn ôm nhi tử, gật đầu với Bả Tử, mẫu tử hai người cấp tốc tiêu thất cửa.
Bả Tử lắc đầu, nhìn lại hậu đường, như có điều suy nghĩ.
—— lời nói ngoài ——
Tiếp tục ngược!
Hiện triệu tập não động, các loại ngược vương gia phương pháp, một khi chọn dùng, tống củ cải nhỏ chu môi thơm một quả.
Danh Sách Chương: