Q1 – CHƯƠNG 12: HỒI BÁO NGOÀI Ý
Editor: Luna Huang
Tần Bảo hừ một tiếng, nắm một túi bạc khối lên, vẻ mặt đắc ý, “Sớm nên thế, một chút cũng không tự giác!”
“Đồ lừa đảo!”
“Một người thoái thác, một người lừa gạt.” Lão giả nói: “Ta đã nói ngoài miệng chỉ biết nói, làm việc không tốn sức, không thể tin.”
Chưởng quỹ thở hổn hển tức giận.
Tần Bảo hừ hừ, nhe răng đắc ý nói: “Thấy việc nghĩa hăng hái làm, tiểu ca là người tốt.”
“Người tốt lành gì.” Ba người vừa uống rượu, một nam tử trong đó ăn mặc trường bào điện lam đứng lên, hắn ước chừng trên dưới hai mươi, mi thanh mục tú. Nhưng lúc này vẻ mặt hắn không phục, khinh bỉ nói: “Một đám lừa bịp tống tiền, còn có mặt mũi khen nhau.”
“Các ngươi trò chuyện đi, cáo từ.” Tần Bảo vừa nhìn tình hình này, lập tức muốn đi. Bỗng nhiên, Đỗ Cửu Ngôn nắm cổ tay của hắn, nhướng mày cười nói: “Tiền này cầm trong tay không an toàn. Như lúc tới, đều cho vào trong túi y phục của ngươi đi.”
“Y phục này không có túi.” Tần Bảo nói: “Cầm trong tay là được rồi.”
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, tự tiếu phi tiếu lấy y phục cũ bị hắn bỏ lại đến, đắp lên người hắn, “Y phục mới không túi, y phục cũ có a.”
“Ngươi, ngươi có ý gì?” Tần Bảo hơi biến sắc mặt, nhìn Đỗ Cửu Ngôn.
Đỗ Cửu Ngôn cầm quần áo giũ ra, mặc quần áo cho hắn, Tần Bảo không giải thích được nhìn nàng.
“Nào, bỏ hết tiền của ngươi vào túi đi.”
Trong đại đường lần thứ hai an tĩnh lại.
Không có ai biết Đỗ Cửu Ngôn có ý gì.
“Bỏ thì bỏ.” Tần Bảo muốn lập tức ly khai, cho hết tiền vào trong túi, bỏ vào một lần, hai lần…
Tần Bảo biến sắc, cả người run lên.
Mười lưỡng bạc, đều là bạc khối, tròn một túi, có tầm một cân.
Phân lượng cùng thể chất này, túi y phục của hắn, căn bản nhét không lọt!
“Chứa không nỗi?” Đỗ Cửu Ngôn đi vòng qua Tần Bảo một vòng, lắc đầu nói: “Kỳ quái a, lúc ngươi tới đựng tiền trong túi, vì sao hiện tại tiền lại nhét không lọt?”
Sắc mặt của Tần Bảo trắng bệch, hắn dùng công phu sư tử ngoạm muốn thừa cơ lừa bịp tống tiền, lại thật không ngờ điểm này.
“Đựng, đựng không được, ta, ta phân ra hai túi để đựng.” Cả người Tần Bảo toát mồ hôi lạnh, nói chuyện cũng bắt đầu nói lắp.
Đỗ Cửu Ngôn lắc lắc ngón trỏ, tự tiếu phi tiếu ngồi xuống trên ghế, dù bận vẫn ung dung nói: “Vừa rồi ngươi không có nói thế.”
Tần Bảo sợ chân mềm nhũn, ngã nhào trên đất.
Vong Thư Uyển.com
“Đựng cái gì mà đựng, theo lão tử đi nha môn.” Tiêu Tam vừa nhìn đã hiểu chuyện, nhất thời tiến lên, một cái nhấc cổ của Tần Bảo lên, cả giận nói: “Còn dám hồ lộng lão tử, có trái cây ngon cho ngươi ăn.”
“Ta không có, Tiêu Tam gia, ta không có lừa bịp tống tiền, ta thực sự mất tiền.” Tần Bảo cao giọng nói sạo, Tiêu Tam một cước đá lên lưng hắn, cả giận nói: “Có lời gì đến nha môn nói.”
Đỗ Cửu Ngôn phụ họa, “Chỉ bằng cái não của ngươi cũng đòi đi lừa tiền. Tam gia, hung hăng đánh, trị hắn!”
Thủ hạ của Tiêu Tam áp Tần Bảo đi.
“Lão tử cũng ngoan, cứ thêm phiền phức cho lão tử.” Tiêu Tam vỗ vai Đỗ Cửu Ngôn, “Tiểu ca nghỉ ngơi ở đâu, lần tới tìm ngươi uống rượu.”
Tiểu tử này cơ linh, lần tới phá không được án nào, thì tìm hắn.
Đỗ Cửu Ngôn ha hả cười, “Tùy thời chờ đại giá của Tam gia người.”
“Đi.” Tiêu Tam chào hỏi, quay đầu lại nói với chưởng quỹ khách sạn: “Xế chiều đến nha môn cho lời khai!” Liền đi ra ngoài.
Trong đại đường, xôn xao một tiếng, mọi người phản ứng kịp: “Tiểu ca không phải gạt người, nguyên lai là kế rút củi dưới đáy nồi.”
“Thông minh, lợi hại, bội phục.”
Mọi người khen không ngừng, Đỗ Cửu Ngôn chắp tay trước ngực cười, khiêm tốn nói: “Quá khen, quá khen!”
Hỏa kế của khách sạn hoàn hồn, thoáng cái nhào tới, dập đầu với Đỗ Cửu Ngôn, “Đa tạ ân cứu mạng của công tử, đa tạ.”
“Một cái nhấc tay, không chịu nổi cái quỳ này của ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn đỡ hắn dậy, nhướng mày nói: “Hảo tâm tự có hảo báo, tiểu ca không cần cám tạ ta.”
Hỏa kế lau sạch nước mắt, gật đầu nói: “Vẫn là phải tạ ơn công tử, cảm tạ.”
“Không sai, chỉ bằng bản lãnh này của ngươi, ngày mai liền đến bắt đầu làm việc.” Chưởng quỹ đặc biệt cao hứng, cân nhắc túi tiền trong tay, lấy một cái cho củ cải nhỏ, “Mua kẹo ăn.”
Thần sắc của củ cải nhỏ thản nhiên nhận lấy, cho vào tong túi của mình, “Tạ ơn thúc thúc!”
Tuổi này của chưởng quỹ nên gọi gia gia. Bất quá một tiếng thúc thúc này, nghe thật thoải mái.
Chưởng quỹ càng cao hứng hơn.
“Chưởng quỹ, tạ ơn cũng không cần.” Đỗ Cửu Ngôn cười khanh khách móc túi tiền của củ cải nhỏ, “Ta có việc muốn nói với chưởng quỹ người.”
Nàng có chuyện khác muốn nhờ.
Chưởng quỹ rất hào phóng, khoác tay nói: “Tiền này cho hắn mua kẹo ăn, ngươi muốn nói cái gì, cứ việc nói.”
“Nương, nhanh nói, ta ở chỗ này chờ ngươi nga.” Củ cải nhỏ siết túi tiền, vui vẻ chạy đi nói với hỏa kế.
Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt củ cải nhỏ một cái, theo chưởng quỹ đi vào hậu đường. Đi ngang qua thanh y nam tử, đối phương hừ một tiếng, nói: “Cố lộng huyền hư.”
“Công tử!” Đỗ Cửu Ngôn nhớ kỹ lời của người này, mắt lạnh cười nói: “Sự tình chia nhiều mặt, ngươi nhìn vấn đề chủ quan như thế, tiên sinh ngươi biết không?”
Nam tử ngạc nhiên, lập tức sắc mặt trở nên trắng uống rượu.
Vọng Thư Uyển.com
Đỗ Cửu Ngôn theo chưởng quỹ đi hậu viện.
“Lão gia gia.” Củ cải nhỏ nhìn lão giả kia, lão giả đang muốn đi, thì dừng lại nhìn củ cải nhỏ.
Củ cải nhỏ hướng về phía lão giả, nói: “Lão gia gia, chữ soái này, ngươi tự giải đi!”
Khóe miệng của lão giả run run, tức giận phẩy tay áo bỏ đi.
“Chưởng quỹ, nói thật với ngươi, ta cũng không có hộ tịch cũng không có độ điệp.” Trong hậu viện, Đỗ Cửu Ngôn xấu hổ: “Người xem, thu xếp cho ta được không?”
(Luna: Độ điệp ở thời Đường gọi là bộ điệp, xác nhận xuất thân thân phận của một người, có thể được chính phủ bảo hộ, đồng thời còn có thể miễn trừ thuế đất – nguồn baidu)
Nàng lưu lại xem náo nhiệt, chính là vì chuyện này.
Chưởng quỹ trừng mắt, nhìn Đỗ Cửu Ngôn, chất vấn: “Ngươi là trốn từ Quảng Tây đến, không hộ khẩu?”
Chạy nạn tốt hơn so với bỏ trốn, Đỗ Cửu Ngôn hàm hồ nhận.
Chưởng quỹ chắp tay sau đít đi hai vòng, lại quay đầu lại nhìn nàng, ngưng mi nói: “Ngươi muốn ở lại Bảo Khánh?”
“Muốn a.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không hộ tịch không độ điệp, ngay cả một công việc ta đều tìm không được, còn mang theo nhi tử, thật sự không có tiện.”
Nếu người nguyện ý, ta làm nhi tử của ngươi thêm vào trên hộ khẩu của người cũng được.
Chưởng quỹ lại đi hai vòng, dừng lại nhìn nàng, trầm giọng nói: “Việc này ta vô pháp dàn xếp, đây là nguyên tắc của ta. Nhưng ta có thể chỉ cho ngươi một con đường sáng, ngươi làm theo biện pháp của ta, tất nhiên có thể thành.”
Nhãn tình của Đỗ Cửu Ngôn sáng lên: “Chưởng quỹ mời nói.” Thêm vào hộ khẩu nhà hắn?
“Ngươi đi nghĩa trang trong sườn núi ngoài thành mười dặm, ở đó có người chết oan, nếu ngươi có thể lấy được độ điệp, lại tới tìm ta.” Chưởng quỹ nói: “Ta dẫn ngươi đi làm hộ tịch.”
Còn có thể như vậy? Đỗ Cửu Ngôn giật mình.
“Lúc nào lấy được độ điệp, thì khi đó đến tìm ta. Ngày hôm nay ngươi giúp ta, chuyện này ta lo đến cùng.” Chưởng quỹ vỗ ngực nói.
Đỗ Cửu Ngôn hành lễ, cảm kích nói: “Đa tạ chưởng quỹ, thật sự rất cảm tạ.”
So với tiền, cái này càng “Đáng giá!”
—— lời nói ngoài ——
Cửu gia của chúng ta phải đi sờ xác chết! Đoán thử xem có thể sờ được ‘xác’ quen thuộc hay không?
Danh Sách Chương: