Ít nhất ở trong mắt người khác là có chuyện như vậy.
Vốn Bách Dịch muốn đi theo Chương Lệ, dù sao thì mục tiêu nhiệm vụ của anh cũng là hắn. Còn cái thị trấn này đối với Bách Dịch mà nói thì chẳng có một chút hấp dẫn nào. Nhưng Chương Lệ cứ như thế mà biến mất, đại khái là nửa đêm lặng lẽ rời đi.
Mà thứ hắn để lại duy nhất cho Bách Dịch là một cái nhẫn vàng —— kiểu nữ. Hơn nữa, vừa nhìn là đã thấy đó là nhẫn cưới.
Món đồ này chắc là của mẹ Chương Lệ để lại.
Bách Dịch cất chiếc nhẫn đó đi. Mấy ngày nay anh đều chăm chăm để ý điện thoại, chờ tin nhắn nhiệm vụ thông báo.
“Anh Hoắc cũng không biết anh Lệ đã đi đâu.” Trần Tuấn Tường đứng trên bậc thang hút thuốc, nó cau mày nhả khói, bày ra một vẻ mặt bi thương không hợp tuổi, “Cũng chẳng biết có thể gặp lại hay không nữa.”
Nếu mục tiêu nhiệm vụ hiện giờ không rõ tung tích, Bách Dịch cũng chỉ đành ở tạm thị trấn nhỏ này mà chờ đợi. Chờ sau này phát hiện được tung tích của Chương Lệ thì sẽ rời đi.
Sau khi không thấy Chương Lệ đâu, mọi chuyện ở quán bi-a đều rơi vào tay Bách Dịch xử lý. Anh ngoại trừ thanh toán đòi mấy khoản nợ ra còn dạy Trần Tuấn Tường chút quyền cước. Chỉ là không có Chương Lệ thu dọn tàn cục, người gọi là anh Hoắc kia rất nhanh biết được Bách Dịch cũng là một kẻ có năng lực. Thỉnh thoảng cũng đến quán bi-a nói mấy câu với Bách Dịch.
Dần dần, Bách Dịch ở cái thị trấn này cũng có vị trí.
Anh Hoắc rất coi trọng anh, phần lớn thời gian Bách Dịch đều ngồi ở quán bi-a. Thi thoảng, anh Hoắc sẽ để anh phụng bồi đến xử lý một chút chuyện khó giải quyết.
Tiền thì càng ngày càng nhiều, mà Bách Dịch cũng chẳng có chỗ tiêu tiền.
Danh tiếng của anh ở thị trấn cũng càng ngày càng lớn, ra cửa đi vài vòng cũng có mấy người chẳng biết là ai gọi anh là anh Bách.
Còn có thanh niên chặn anh giữa đường, muốn gọi anh một tiếng “anh”.
Không quá hai năm, có lẽ anh Hoắc cảm thấy còn cứ như vậy thì chỉ có vùng vẫy trong cái thị trấn nhỏ này nên muốn đi lên thành phố tìm chút chuyện làm ăn. Mấy năm nay anh ta có tích lũy không ít, nhưng dù anh ta có máu mặt ở cái thị trấn này thì lên thành phố đừng nói là không muốn cường long, đến cường long anh ta cũng không tới.
Anh Hoắc muốn lên thành phố mở quán bar nên anh ta cần đi nghiên cứu mở rộng giao thiệp.
Vì thế nửa năm nay anh Hoắc đã dẫn Bách Dịch đi lên thành phố trên dưới mười lần rồi.
Anh ta cũng vui vẻ dẫn Bách Dịch đi.
Khác với đám anh em cao lớn thô kệch khác bên người, bề ngoài của Bách Dịch đúng là rất lừa người. Anh văn nhã lịch sự, có chừng có mực, không giống như mấy tên tùy tùng mà trông ra dáng ông chủ hơn. Hơn nữa anh biết rất nhiều thứ, biết phẩm rượu, biết bình tranh, thậm chí còn biết đánh golf.
Có một người như vậy ở bên cạnh, anh Hoắc cảm thấy tựa hồ mình cũng có phong cách phương Tây theo.
Huống hồ Bách Dịch rất biết đánh nhau.
Lại còn biết nặng nhẹ, chắc chắn sẽ không đánh đối phương xảy ra vấn đề gì, ngay cả bị thương nhẹ cũng không có, chỉ khiến đối phương tạm thời mất đi năng lực hành động.
Vì vậy Bách Dịch cứ ù ù cạc cạc như thế mà thành người đứng đầu bên cạnh anh Hoắc.
Anh Hoắc vẫn có chút đầu óc làm ăn, anh ta bỏ ra ba năm đi mở quán bar thành một chuỗi trong thành phố, đến giờ ở thành phố đã có sáu quán bar rồi, quán này so với quán trước còn lớn hơn, quan hệ xã giao cũng càng ngày càng nhiều. Anh ta cũng đã mua một căn biệt thự ở “Khu nhà giàu” trong thành phố.
Nhưng anh Hoắc cũng không bạc đãi Bách Dịch, Bách Dịch tự chọn một căn phòng tiện nghi có thể ngắm cảnh đêm trên một tòa cao ốc ở trung tâm. Lúc không có việc gì làm anh tình nguyện đợi ở cái nơi gọi là “nhà” này có thể xem chút phim ảnh.
Lạm phát đúng là càng ngày càng tăng.
Năm năm trước có mười nghìn trong tay là có thể bỏ ra làm vốn, còn bây giờ, giá phòng ở thành phố đã cao lên đến tận mười nghìn một mét vuông.
Nhìn tình hình còn sẽ tăng lên nữa.
Trần Tuấn Tường cũng thành người bạn duy nhất của Bách Dịch —— dẫu sao Bách Dịch cũng không thể từ chối người khác, mà Trần Tuấn Tường lại cứ mặt dày mày dạn sáp tới. Quan trọng hơn là, Trần Tuấn Tường là người duy nhất nguyện ý cùng tìm kiếm tung tích Chương Lệ với Bách Dịch.
Bách Dịch rót hai tách trà bưng đến bên ghế sô pha. Căn hộ này rộng hai trăm mét vuông, có gác lửng, được thiết kế theo phong cách châu Âu. Bách Dịch không thích mà cũng chẳng ghét, nhưng Trần Tuấn Tường lại thích ghê gớm, cậu ta rất thích mấy thứ đồ trang trí bày biện khoa trương. Bách Dịch nhận lấy mà như là nhận lễ vật quý vậy, mấy thứ phức tạp anh đều chuyển qua cho Trần Tuấn Tường.
Bây giờ Trần Tuấn Tường chân chính coi Bách Dịch là anh.
Không có Bách Dịch, có thể cả đời này thằng cũng không rời nổi cái thị trấn nhỏ đó. Sau khi Bách Dịch đứng vững ở thành phố thì cũng dẫn theo Trần Tuấn Tường —— anh vẫn cần một người có thể trò chuyện.
Mặc dù Trần Tuấn Tường đã thoát ly, nhưng cũng không phải là kẻ to mồm.
“Vẫn không có tin tức gì về anh Lệ.” Trần Tuấn Tường một hơi tu sạch tách trà.
Đã qua năm năm, Trần Tuấn Tường từ một thiếu niên cà lơ phất phơ trở thành một thanh niên cà lơ lêu lổng. Cậu ta vẫn thích cười như xưa, khi cười đuôi mày khẽ nhếch, chỉ có điều tóc không còn để màu mè tạp nham nữa, nhuộm lại thành một màu đen chín chắn, quần áo mặc cũng theo xu hướng phổ thông.
Trần Tuấn Tường lấy ra một bức ảnh trong túi áo: “Nhưng tìm được chú Võ.”
Bách Dịch cầm lấy bức hình, cúi đầu nhìn.
— Chương Võ.
Anh cũng đã sắp quên người này.
Chương Võ trong hình so với năm năm trước như già đi mười tuổi, nhìn lão ta trông đúng như một ông già.
Cuộc sống không như ý càng khiến lão nhanh già yếu, hai bên tóc mai đã lên màu muối tiêu, trên mặt cũng đầy nếp nhăn, thân thể lão lọm khọm, tựa như đã gặp phải một chuyện vô cùng đả kích đến còm cả người.
“Lão chạy đến Hoành Giang, nghe nói vì để trốn nợ nên không dám dùng thẻ căn cước của mình, chỉ dám đi làm công.” Trần Tuấn Tường bóc quýt, hương quýt chua chua ngọt ngọt thanh mát tràn ngập khắp cả phòng. Cậu gác cùi trỏ lên đầu gối, cười một tiếng: “Kết quả bị người ta lừa mất sạch tiền.”
Năm năm, đủ để long trời lở đất, thay đổi cuộc sống con người.
Trần Tuấn Tường liếc nhìn Bách Dịch, thấy Bách Dịch chẳng có biểu cảm gì, nói thêm: “Lão lại đi vay tiền người bản địa, sau đó không trả nổi nên bị đánh gãy một chân, bây giờ phải đi nhặt rác với xin ăn để kiếm sống.”
“Năm đó anh Lệ vì lão mà cùng đường mạt lộ.” Trần Tuấn Tường trào phúng cười một tiếng, “Kết quả bây giờ lại lăn lộn thành cái dạng này.”
Chương Võ thảm thành như vậy.
Cái giá mà Chương Lệ bỏ ra bỗng trở nên chẳng còn ý nghĩa gì cả.
Sau khi nói xong Trần Tuấn Tường cúi đầu, tách đôi quả quýt cho Bách Dịch một nửa: “Anh Bách ăn chút đi, quýt này ngọt đấy.”
Nhưng Bách Dịch không đáp lại Trần Tuấn Tường, anh vẫn mải nhìn tấm ảnh.
Trần Tuấn Tường chưa bao giờ thấy Bách Dịch nghiến răng nghiến lợi.
Năm năm cậu theo Bách Dịch, còn không bằng Chương Lệ ở bên không đến một năm sao?
Lúc ban đầu, quả thật cậu muốn học theo Chương Lệ, nhưng cũng chỉ là hồi đầu mà thôi. Dẫu sao cậu với Chương Lệ cũng chẳng phải anh em vào sinh ra tử gì, thậm chí còn chưa đến mức bạn bè tri tâm.
Nhưng sau khi Chương Lệ bỏ đi, cậu lại là người bạn duy nhất bên Bách Dịch, Bách Dịch ôn nhu lại rộng lượng, hơn nữa còn rất quan tâm cậu.
Thậm chí còn tình nguyện dẫn cậu lên thành phố.
Chương Lệ trong lòng Trần Tuấn Tường đã sớm mờ nhạt đến sắp quên cả hình dạng ra sao rồi.
Sở dĩ nó nguyện ý một lòng giúp Bách Dịch tìm Chương Lệ là vì nếu làm như vậy Bách Dịch sẽ càng coi trọng cậu.
Ở trong lòng, Trần Tuấn Tường chỉ mong Chương Lệ cả đời này sẽ không xuất hiện nữa.
Thời điểm Chương Lệ không có ở đây, cậu ta chính là người độc nhất vô nhị bên cạnh Bách Dịch. Ai cũng biết anh Bách nhìn trông ôn hòa, nhưng sẽ không gần gũi với bất kỳ ai, trừ Trần Tuấn Tường ra chưa có ai đến được căn hộ ở trung tâm này cả.
Bất lình lình Trần Tuấn Tường toét miệng cười: “Anh Bách này, hay là đi đến Hoành Giang xem một chút?”
Bách Dịch cất bức hình vào cặp văn kiện trong tủ, anh đứng bên ghế sô pha. Năm năm trôi qua cũng chẳng thể in hằn một vệt nếp nhăn trên mặt anh, nhìn qua anh so với năm năm trước vẫn nguyên như thế. Giờ đứng với Trần Tuấn Tường trông như là bạn bè đồng lứa.
“Không cần.” Bách Dịch không muốn lãng phí thời gian trên người Chương Võ.
Trần Tuấn Tường buông lỏng nắm tay, thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy… anh Lệ…” Trần Tuấn Tường ăn một múi quýt.
Bách Dịch day day hốc mắt: “Tiếp tục tìm.”
Trần Tuấn Tường nuốt miết quýt vào bụng: “Tối nay em ở đây nhé? Em cho người khác mượn xe rồi.”
Bách Dịch: “Có mang quần áo sạch với đồ ngủ đến không?”
Trần Tuấn Tường cười đáp: “Có mang, em còn không biết quy định của anh Bách hay sao?”
“Được.” Bách Dịch gật đầu, “Cậu đi đổi ga trải giường với chăn gối đi, để trong tủ quần áo đó.”
Trần Tuấn Tường cười hì hì nằm nhoài ra ghế sô pha: “Biết rồi, biết rồi.”
Đóng cửa phòng lại, Bách Dịch dựa người lên tủ quần áo, chiếc điện thoại trong tay anh từ cái Motorola giờ đã đổi thành điện thoại nắp gập, chiếc điện thoại này vẫn dùng để nhận nhiệm vụ, chẳng qua là đổi hình dạng khác cho phù hợp với mấy dòng cải tiến hiện nay.
Nhưng vô luận thế nào đi nữa thì chiếc điện thoại này cũng không nhận được bất kỳ một tin nhắn mới nào.
Trước khi đi Chương Lệ đã nói sẽ viết thư gửi mình, nhưng đến tận bây giờ, Bách Dịch vẫn không nhận được bất kỳ cái gì.
Có thể là Chương Lệ đã quên, cũng có thể là Bách Dịch ở trong lòng hắn không còn quan trọng đến vậy, hoặc cũng có thể là, Chương Lệ không viết được thư.
Bất luận là trường hợp nào, đối với Bách Dịch đều không phải là tin tức tốt gì.
Cùng lúc đó, trong một phòng làm việc yên tĩnh, một người đàn ông tóc đen cắt ngắn ngồi trên ghế sô pha, trong tay cũng cầm một tấm hình.
Thuộc hạ đứng một bên, không dám thở mạnh.
Chẳng qua khác với tấm hình trong tay Bách Dịch, người trong bức ảnh này không phải là Chương Võ nhếch nhác thảm hại.
Mà là Bách Dịch.
Giữa đại sảnh sáng sủa, Bách Dịch trong hình mặc một bộ tây trang màu đen, tóc chải hết ra sau, trên mặt vẫn là nụ cười như xưa.
Ngón tay người đàn ông đầy yêu thương mà lướt qua khuôn mặt Bách Dịch, lướt qua khóe miệng Bách Dịch.
Nhưng động tác của hắn bất thình lình ngừng lại.
Bên cạnh Bách Dịch, còn có một người đứng bên.
Cũng chẳng bắt mắt lắm, hoặc là nói, chỉ cần Bách Dịch đứng đó tất cả mọi người đều trở nên lu mờ.
Nhưng người đàn ông thấy được người kia, người kia dán chặt cánh tay Bách Dịch, ánh mắt nhìn Bách Dịch hết sức chăm chú và nghiêm túc.
“Đây là ai?” Người đàn ông chỉ mặt người đó.
Tên thuộc hạ nuốt nước bọt: “Họ Trần, tên Trần Tuấn Tường.”
Người đàn ông không nói gì nữa, hắn thấy cái tên này rất quen, khuôn mặt này trông cũng quen mắt, nhưng hắn cũng không nhớ ra nổi.
Thuộc hạ khẩn trương nói: “Chương tổng, ba giờ chiều nay còn có một cuộc họp.”
Người đàn ông —— cũng chính là Chương Lệ, hắn chẳng quan tâm lời của cấp dưới, mở ngăn kéo lấy cây kéo bên trong ra, vụng về cắt riêng ảnh Bách Dịch từ tấm hình kia ra, sau đó lại dịu dàng kẹp vào quyển album ảnh.
Tên thuộc hạ càng vội hơn.
Vào giờ phút này, cậu ta cảm thấy người trước mặt không phải là Chương Lệ mà cậu biết.
Mà là một người khác.
Nhìn rất dịu dàng.
Nhưng cũng càng đáng sợ hơn.