Lúc ấy anh theo bản năng tránh lùi về sau một bước nên né được vết thương trí mạng, nhưng quang đạn vẫn sượt qua bả vai anh mà lưu lại một vết máu rất sâu, cũng may không có nguy hiểm đến tính mạng. Lúc ấy anh đang đi ra từ nhà một quý tộc nhỏ, giây phút ngã xuống anh vẫn còn đang nghĩ hẳn chuyện này không phải là đối phương làm.
Thế nhưng vị quý tộc kia vẫn phải chịu trận Asa giận cá chém thớt.
“Ta không nên để anh đi.” Asa mím chặt môi, cánh tay và cả trán nổi đầy gân xanh, giọng hắn rất nhẹ, như thể là những lời này được đẩy ra từ kẽ răng.
Bách Dịch tái nhợt nằm trên giường bệnh, môi cũng không có huyết sắc, quang đạn này khác với vũ khí thông thường, nó không có cách nào chữa khỏi. Nói cách khác, trừ phi y học có một bước tiến dài nếu không rất có thể cả đời này sức khỏe Bách Dịch không thể nào khôi phục.
Cho dù có phẫu thuật gene cũng không thể nào chữa trị.
Asa vừa hoảng sợ vừa căm phẫn.
Hoảng sợ có thể sẽ mất đi Bách Dịch, căm phẫn có kẻ lại dám ra tay với Bách Dịch.
Bách Dịch trên giường bệnh nghiêng đầu nhìn hắn, anh cố nặn ra một nụ cười: “Cũng không phải vấn đề quá to tát, không phải bác sĩ nói rồi sao? Chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt thì sẽ không có vấn đề gì lớn.”
Chẳng qua là mỗi đêm Bách Dịch đều đau đến mức không tài nào ngủ được, lục phủ ngũ tạng của anh như thể bị ngâm đóng băng trong nước muối, khiến cho anh cả ngày lẫn đêm không thể ngủ yên, đầu đau như muốn nứt.
Mà đau đớn nhất là có một khoảng thời gian rất dài anh không thể xuống được giường.
Nếu có xuống giường cũng phải ngồi xe lăn.
Kẻ ra tay đoán hẳn đã tính dù không giết được anh thì cũng phải khiến anh đau khổ cả đời.
Bách Dịch lắc đầu nói: “Bọn họ không suy chuyển được ngài, tất nhiên sẽ lựa chọn động đến tôi.”
Người bên Asa quá ít, Bách Dịch chính là trợ thủ đắc lực của hắn, ánh mắt Bách Dịch nhìn hắn đầy kiên định, nói: “Ngài cần có nhiều người ủng hộ và đi theo hơn.”
Asa bỗng đứng bật dậy khỏi ghế, hắn không động cựa, tựa như một pho tượng.
Bách Dịch: “Đừng tự trách, tôi không trách ngài.”
Nhưng Asa không thể tha thứ cho mình, mỗi ngày hắn đều ở bệnh viện cùng với Bách Dịch, sẽ ôm Bách Dịch lên xe lăn, lại đưa Bách Dịch ra ngoài tắm nắng, còn đích thân tắm cho Bách Dịch, cạo râu và thay quần áo cho Bách Dịch, hắn cẩn thận chu đáo chăm sóc Bách Dịch, tựa như đang chăm búp bê sứ chạm vào là vỡ.
Dường như Asa chưa từng chợp mắt, mỗi ngày đều dựa vào thuốc để nâng cao tinh thần.
Hắn chăm sóc Bách Dịch mà tự hành xác giống như kẻ ngoan đạo, khi Bách Dịch mở mắt ra là có thể thấy hắn, và cả một giây trước khi Bách Dịch nhắm mắt lại cũng vẫn là hắn.
Mặc dù Bách Dịch đau đớn nhưng cũng không cảm thấy nỗi đau này không thể chịu được.
Anh cũng không muốn chết.
Lần trước khi anh rời đi chỉ dám để lại cho Chương Lệ một tờ giấy, nhưng lần này, dù thế nào đi nữa anh cũng muốn kiên trì đến thời khắc cuối cùng.
Vì vậy dù lại bị đau khi tiêm thuốc anh cũng sẽ cắn răng chịu đựng, cố gắng không phát ra tiếng.
Anh không muốn khiến Asa lo lắng, cũng không muốn Asa tự trách mình nhiều hơn.
“Không phải lỗi của ngài.” Hầu như ngày nào Bách Dịch cũng nói với Asa như thế, “Là do tôi tự chọn vậy.”
“Tôi biết sẽ có hiểm nguy, nhưng tôi vẫn sẵn lòng.”
“Một khi tôi đã quyết định là đã chuẩn bị tâm lý chấp nhận rủi ro.”
Nhưng Bách Dịch càng nói như vậy Asa lại càng im lặng.
Bách Dịch thừa dịp Asa rời đi trong phút chốc, sau khi mở máy truyền tin ra anh mới phát hiện khoảng thời gian anh nằm viện bên ngoài đã trời long đất lở rồi.
… Alexander đã bị bắt.
Kể cả quý tộc anh đến viếng thăm trước lúc bị ám sát cũng đã bị khai trừ tước vị trở thành dân thường.
Hơn nữa còn bị tịch thu tất cả gia sản, chỉ có thể đến ở khu dân nghèo.
Sói ác mất đi kiêng kỵ, không còn dùng thủ đoạn nhẹ nhàng mà lộ ra nanh vuốt dữ tợn.
Dù cho Asa vẫn không thể thành Hoàng đế thì hắn cũng đã là đức vua không có ngai vàng.
Nhưng Asa vẫn luôn ở trong bệnh viện mà ân cần chăm sóc Bách Dịch.
Bách Dịch ngày càng ngủ nhiều hơn, mới đầu anh đau đến không ngủ được, bây giờ mỗi ngày lại ngủ đến mê man.
Bác sĩ rất ngạc nhiên vì ý chí của Bách Dịch mạnh mẽ như vậy, có lúc thuốc đúng chữa tật nhưng nếu bản thân bệnh nhân không có ý chí sống tiếp thì y học có cao cấp đến mấy cũng không thể làm được gì.
“Nếu một năm này chăm sóc tốt, vậy sau này vẫn có cơ hội đứng lại được.” Bác sĩ cung kính nói với Asa.
Đôi mắt Asa đỏ ngầu, bây giờ hắn chỉ có đứng trước Bách Dịch mới giống một con người, trước mặt người khác trông tựa như là ác quỷ, cũng không ai biết khi nào hắn sẽ phát điên.
“Ta muốn anh ấy bình phục lại như trước kia.” Asa vô cùng bình tĩnh nói, “Ta muốn anh ấy sẽ sống thật lâu thật dài.”
Bác sĩ toát mồ hôi trán, ông ta không dám nói không thể, chỉ đành đáp: “Tôi sẽ dốc sức chữa khỏi cho cậu ấy.”
Sau một buổi trưa, Asa chờ Bách Dịch ngủ rồi lại đi đến nhà tù.
Nhà tù ở dưới hầm ngầm, phạm nhân ở đây vĩnh viễn không được thấy mặt trời, cả đời cũng sẽ không lên lại mặt đất.
Alexander bị giam ở nơi này.
Thậm chí Asa không cần phải lên tiếng giám ngục cũng biết phải làm như thế nào.
Dù sao bây giờ Asa đã không có địch thủ, hắn sẽ là Hoàng đế mới của đế quốc.
Alexander bộ dạng chật vật, hai tay hắn ta đã gãy, hơn nữa không ai chữa trị cho hắn ta, ăn uống chỉ có thể nằm bò xuống mà ăn như một con chó, nhưng hắn ta vẫn còn tỉnh táo, chưa đến mức phát điên.
Dù có thế nào hắn ta cũng không thể nghĩ ra được tại sao mình lại thua.
Tựa như chỉ trong một đêm tất cả mọi người đều đứng về phía Asa.
Ngay cả Gail đối đầu với hắn ta cũng trở thành tay sai trung thành của Asa.
Hắn ta nhìn Asa đi vào phòng giam, hưng phấn hỏi: “Thế nào đây? Nó chết rồi à? Hay là còn sống nhưng không bằng chết?”
“Nếu mày không đối nghịch với tao thì nó đã không xảy ra chuyện.”
“Hối hận chưa? Mày đã hối hận chưa?”
Asa bất ngờ nở nụ cười với Alexander: “Ông cho là anh ấy có chuyện mà kết quả ông chỉ mất đi hai cánh tay ư?”
Nụ cười của Alexander cứng lại.
Asa dùng đôi mắt hung ác nhìn hắn ta, Alexander lùi về sau một bước, hắn ta gào lên: “Mày không thể dùng tư hình.”
Nhưng Asa chỉ lạnh lùng nói: “Ta có thể.”
Trong phòng giam truyền ra từng tiếng kêu rên thảm thiết.
Nhưng tất cả mọi người trong ngục giam đều tỏ ra không nghe thấy.
Chỉ có một giám ngục mới nhận việc không lâu vừa tránh một chỗ vừa lén nhìn.
Gã nhìn đức ngài thân phận cao quý kia tự tay đánh chết phạm nhân gãy hai tay kia.
Giám ngục mới này hoảng sợ ngã ngồi trên đất, gã trơ mắt nhìn phạm nhân bị đánh cho máu thịt nát bấy, chẳng thể nhìn ra đó là một người, máu me bắn đầy phòng giam, trên vách tường cũng đều là máu tươi, quanh mũi đều là mùi máu tanh nồng nặc, hoặc có thể còn mùi khác.
Thế nhưng người có thân phận cao quý kia lại chẳng dính một chút bụi bẩn nào.
Tựa như người ra tay không phải hắn mà là một người khác.
Sau đó gã nghe thấy đức ngài ấy phân phó với các đồng nghiệp: “Xử lý ông ta cho sạch sẽ.”
Giám ngục mới vẫn trốn trong xó phòng, gã run lẩy bẩy, lần đầu tiên phát hiện rằng hóa ra trên đời có cách hành hạ người như vậy.
Cũng là lần đầu tiên gã nhận ra, hóa ra tay không cũng có thể đánh chết một người đang sống sờ sờ như vậy.
Vào lúc gã không biết mình nên đi đâu thì đức ngài ấy lại đi ra, nhìn thẳng về phía gã.
… Bị phát hiện rồi!
Trái tim gã giám ngục như bị người tóm được, sợ đến nỗi khiến gã ta trống rỗng đầu óc.
Chờ đến khi đức ngài ra khỏi cửa, gã mới nhận ra mình đã bị dọa đến tè ra quần, chóp mũi nồng mùi tanh tưởi của chính bản thân.
Các giám ngục khác cũng chẳng để ý đến gã, họ đều đang cho robot đi quét dọn phòng giam.
Cái chết của Alexander, sự đầu hàng của Gail và các bộ trưởng xếp thành hàng đã khiến Asa không còn đối thủ, hắn có thể tổ chức nghi lễ trở thành Hoàng đế của đế quốc bất cứ lúc nào.
Thậm chí đã có nhiều người thúc giục rồi.
Nhưng Asa bất ngờ lại không có hành động gì.
Hắn chỉ chuyên tâm chăm sóc Bách Dịch.
Không một ai biết rằng, mỗi đêm đến khi Bách Dịch chìm vào giấc ngủ, hắn sẽ run rẩy đưa tay đi dò hơi thở của Bách Dịch, phải chắc chắn rằng Bách Dịch vẫn còn hô hấp hắn mới có thể bình ổn trở lại.
Nhưng mối đe dọa mất đi Bách Dịch vẫn còn trên đầu Asa.
Sau hơn một năm, cuối cùng Bách Dịch cũng có thể xuống giường, mặc dù anh vẫn còn yếu nhưng nhìn qua cũng chỉ yếu hơn người bình thường một chút. Anh nắm lấy cánh tay Asa và đi được mấy bước dưới sự hướng dẫn của Asa, bản thân cũng thấy rất vui.
“Ngài nhìn xem, tôi có thể đi lại rồi, nói không chừng chẳng đến mấy năm là sẽ hoàn toàn bình phục.”
Bách Dịch mỉm cười vỗ về Asa.
Nhưng khi anh ngoảnh sang vậy mà lại thấy hốc mắt Asa đỏ bừng, và giọt lệ chưa kịp lăn xuống nơi khóe mắt kia.
Bách Dịch ôm lấy bả vai Asa và hôn lên giọt lệ kia, anh nhẹ giọng nói: “Đừng lo lắng, hiện giờ y học phát triển như vậy, biết đâu chẳng đến mấy năm là có thể tìm được biện pháp chữa khỏi hoàn toàn, tôi rất có lòng tin, ngài cũng phải tin tưởng như vậy.”
Asa ôm chặt eo Bách Dịch, hắn dụi đầu vào hõm cổ anh.
Không ai biết hơn một năm qua hắn trải qua những tháng ngày như thế nào, tự như mỗi một ngày đều là tận thế.
Tựa như ngày hôm sau hắn sẽ mất đi Bách Dịch.
Cho nên hắn không dám ngủ, trong bao đêm đằng đẵng hắn túc trực bên giường Bách Dịch.
Dưới sự sợ hãi cực độ, thậm chí hắn đã nảy sinh ý nghĩ giết Bách Dịch, rồi bản thân cũng sẽ tuẫn táng theo anh.
Bách Dịch hỏi hắn: “Ngài không có gì muốn nói với tôi ư?”
Asa nắm lấy tay Bách Dịch, tay hắn lớn như thế lại mạnh mẽ như thế, nhưng cũng lạnh lẽo như băng vậy.
Asa mỉm cười: “Dù anh có nói gì ta cũng đều đáp ứng.”
Vào ngày Bách Dịch xuất viện, Asa lấy ra một chiếc nhẫn.
Họ đã đính hôn trong phòng bệnh lạnh lẽo này.
Họ dọn về hoàng cung và chuyển đến chính điện, nghi thức đăng cơ cử hành vào ngày 20 tháng Tám.
Lúc Bách Dịch thấy là ngày này còn ngẩn ra, ngày này quá đặc biệt, anh muốn quên cũng khó.
Ngày 20 tháng Tám, là ngày anh rời khỏi cuộc sống của Chương Lệ.
“Không ổn à?” Asa đi ra từ phòng tắm, hắn chỉ quấn một chiếc khăn tắm, lộ ra vóc người cường tráng, tóc còn hơi ướt, gợi cảm vô cùng.
Bách Dịch lắc đầu tắt màn hình: “Không có gì.”
“Ngủ sớm đi, ngày mai ngài còn có việc phải làm.” Bách Dịch vén chăn lên, mời Asa lên giường.
Asa ôm Bách Dịch vào lòng, da thịt họ cận kề, Bách Dịch có thể cảm nhận được sự rục rịch của Asa.
Họ đã lâu không thân mật.
Vì Asa luôn kiêng dè thân thể Bách Dịch.
Dù Bách Dịch vẫn luôn nói mình không thành vấn đề.
Nhưng Asa thà tình nguyện phục vụ cho Bách Dịch chứ nhất quyết không động đến anh.
Một mặt Bách Dịch cảm thấy hắn thật cố chấp, mặt khác lại cảm động với sự săn sóc của Asa.
Cho dù là vì Asa anh cũng muốn sống lâu hơn.
Ngày diễn ra lễ đăng cơ, Bách Dịch đã ngồi ở ghế gần Asa nhất. Anh tận mắt nhìn Asa mặc lễ phục bạch kim đan xen, trên cầu vai là tua rua vàng kim nhạt lấp lánh dưới ánh đèn, Asa đội mũ phớt màu trắng, viền mũ có đính trang sức màu vàng kim nhạt, trong tay hắn cầm quyền trượng tượng trưng cho quyền lực tối cao của đế quốc, bước đi trên thảm trải đỏ thắm.
Toàn đại điện lặng im.
Đây là thời khắc yên tĩnh lại thiêng liêng.
Chờ hắn đi đến nơi cao nhất, Asa tự tay lấy mũ xuống, hắn nhìn về phía Bách Dịch.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Bách Dịch.
Bọn họ nhìn Bách Dịch đứng lên, đi về phía người và vị trí cao tột bậc kia, sau đó cầm lấy vương miện từ người hầu bên cạnh.
… Anh muốn đội vương miện cho Asa.
Mọi người xôn xao.
Bọn họ không dám tin vào tình cảnh trước mắt.
Cho đến nay, người đội vương miện cho Hoàng đế đều là các Bộ trưởng Nội các, bọn họ đều biết Bách Dịch chỉ là hầu nam thiếp thân của Asa.
Vậy anh ta dựa vào đâu mà đội vương miện cho Asa, anh ta có tư cách gì?
Nhưng dù có nhiều câu hỏi hơn nữa, những người ngày này vẫn luôn giữ im lặng.
Bọn họ không muốn thử lại xem lưỡi đao của Asa sắc bén nhường nào.
Ngay cả Alexander cũng chết rồi, chẳng lẽ bọn họ so được với Alexander ư?
Sau khi vương miện tượng trưng cho địa vị được Bách Dịch tự tay đội lên đầu Asa, Bách Dịch cũng không rời đi, Asa bắt lấy tay anh.
Đây là một lời tuyên bố.
Chỉ có Hoàng hậu mới có thể đứng bên Hoàng đế, mới cùng Hoàng đế sóng vai đồng hành.
Asa nhìn thấy biểu cảm của mọi người dưới đài.
Nhưng hắn chỉ nắm thật chặt tay Bách Dịch.
… Đế quốc này là đế quốc của ta, anh ấy là Hoàng hậu của ta.
Bách Dịch vẫn luôn mỉm cười, với sự điều trị của y bác sĩ và chăm sóc chu đáo của Asa, thân thể anh quả thật càng ngày càng tốt hơn, nếu không anh đã không thể tham dự dịp này.
Về tin tức của Bách Dịch Asa cũng không cấm mọi người đưa tin, chẳng mấy chốc ai ai cũng biết Asa đã có người trong lòng.
Bọn họ bắt đầu mong chờ lễ kết hôn của Hoàng đế.
Đây sẽ là thời kỳ thịnh vượng nhất của đế quốc trong nhiều thập kỷ qua.
Đêm trước ngày kết hôn, Bách Dịch ở trong phòng thử lễ phục, trang phục của anh là do thợ may có tay nghề tốt nhất đế quốc làm. Lễ phục của Asa là bạch kim còn của anh lại là hai màu đen và vàng kim, kiểu cách trang phục có dáng tương tự với vest đuôi én, nhưng lại cầu kỳ tao nhã hơn vest đuôi én.
Vốn dĩ trang phục của anh có hai màu đen và vàng kim cũng là do Asa yêu cầu.
Asa thích màu tóc đen của anh, vì vậy yêu ai yêu cả đường đi mà cũng thích màu đen theo.
Trong mắt Asa, Bách Dịch không có một khuyết điểm, mỗi một chỗ trên người Bách Dịch đều hoàn mỹ.
“Nhìn đẹp không?” Bách Dịch mỉm cười hỏi hắn.
Asa đi tới bên cạnh Bách Dịch, từ phía sau ôm lấy eo anh.
Asa hôn lên tai Bách Dịch, hắn cầu mong Bách Dịch sống lâu hơn chút, càng lâu càng tốt, hắn sẽ dành hết tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất trên thế gian này hiến tặng cho anh, nhưng lời đến khóe môi lại chẳng thể cất thành lời.
Hắn vẫn luôn hãm sâu vào vòng xoáy tự trách.
Nếu ngày đó hắn không để Bách Dịch ra ngoài.
Nếu hắn không giao chuyện quý tộc cho Bách Dịch quản lý.
Hoặc hơn nữa là, hắn không nên để Bách Dịch lo liệu giúp hắn…
Asa ôm Bách Dịch, nhưng gương mặt lại lặng đi.
Bách Dịch vỗ nhẹ lên mu bàn tay Asa, không phải anh không nhìn ra sự áy náy của Asa, chẳng qua là dù anh có nói bao nhiêu lần thì Asa cũng không nghe thủng.
Vì vậy anh chỉ có thể dùng hành động nói cho Asa hay.
Anh không hận hắn, cũng không trách hắn.
Anh yêu hắn.
Buổi lễ kết hôn của Asa và Bách Dịch rất kín đáo, họ tổ chức trên hòn đảo nhỏ của Asa kia, cũng không mời khách khứa bên ngoài, chỉ có Asa và Bách Dịch. Họ đơn giản hóa nghi lễ, chỉ cần tuyên thệ, sau đó là lĩnh chứng nhận kết hôn.
Cho dù đang hưởng tuần trăng mật, Asa cũng phải xử lý chính sự.
Bách Dịch được Asa ôm lên giường, anh nhẹ đi không ít, mỗi lần ôm anh Asa cũng luôn trưng ra cái vẻ khổ đại cừu thâm, khiến cho Bách Dịch dở khóc dở cười.
“So với trước kia béo lên một cân(1) rồi đó.” Bách Dịch cười nói.
Vẻ mặt của Asa vẫn không giãn ra chút nào. Vốn dạ dày của Bách Dịch vẫn không tốt lắm, sau khi bị thương lại càng tổn hại hơn, thường xuyên không ăn được mấy, Asa đã mời rất nhiều đầu bếp, am hiểu món nào cũng có.
Cuối cùng vẫn là lão Char nấu Bách Dịch mới có thể ăn được một ít.
Vì vậy bây giờ lão Char cũng là một bước lên mây mà vào hoàng cung làm việc. Những người hầu khác đa số vẫn còn ở lại trong dinh thự trước kia.
“Đừng giận.” Bách Dịch vuốt cằm Asa, chạm đến chút râu cưng cứng, mắt mày anh vẫn luôn ôn hòa, trong đó còn đong đưa một mảnh tình thâm, “Tôi rất ổn.”
Asa ôm lấy Bách Dịch, dụi đầu trên bụng anh.
Bách Dịch cười phá lên: “Ngài đừng làm tôi nhột.”
Asa hôn lên làn da Bách Dịch.
Trước khi ngủ Asa đi rửa tay, Bách Dịch vươn tay ra: “Tôi cũng giúp ngài.”
Nhưng Asa từ chối anh: “Không cần, anh sẽ mệt.”
Bách Dịch thở dài.
Hiện tại tình trạng của anh đang tiến triển tốt, nhưng Asa vẫn sống thành một nhà sư khổ hạnh.
Mỗi ngày ngoại trừ xử lý công việc ra thì cũng là chăm sóc anh, rõ ràng đang là tuần trăng mật nhưng lại không dám làm gì với anh.
Cuộc sống này kéo dài gần ba năm, sau ba năm, với sự đổi mới của công nghệ y học, cơ thể Bách Dịch gần như hoàn toàn hồi phục.
Sau khi đôi môi và gương mặt Bách Dịch trông hồng hào hơn Asa rốt cuộc lộ ra khuôn mặt tươi tỉnh đầu tiên trong mấy năm qua.
Thân thể Bách Dịch có chuyển biến tốt, tâm tình của Asa cũng bắt đầu tốt hơn.
Các bộ trưởng và các quý tộc nhận ra, Asa cũng không phải là người khó nói chuyện, hắn trở nên hòa nhã hơn.
Quay trở lại hiện tại Bách Dịch đã có thể đi cùng Asa đến tham gia một số yến tiệc và sự kiện, mối quan hệ giữa hai người rất rõ ràng.
Mọi người cũng bắt đầu ca ngợi Asa là một hạt giống si tình.
Đặc khu cũng không còn là đặc khu, nhưng đặc khu cũng không bị phá bỏ mà phát triển theo chiều hướng tốt hơn, trở nên đẹp hơn, cũng nhân văn hơn.
Phân khu và đặc khu cũng không còn phân biệt rõ ràng.
Giá cả cũng bắt đầu giảm dần, mọi người có thể mua được thực phẩm tươi sống và có thể tự nấu các bữa ăn trong bếp.
Người phân khu chỉ cần chăm chỉ nỗ lực là có thể định cư ở đặc khu.
Đặc khu cũng không còn gọi là đặc khu nữa, nó có tên gọi mới – là Thủ đô.
Phân khu cũng không gọi là phân khu, mà phân chia thành các đơn vị hành chính.
Mới đầu các quý tộc trách móc Asa, về sau lại sợ Asa, và đến bây giờ lại sùng bái Asa. Tư tưởng của họ thay đổi rất tốt.
Bên người Asa cũng càng ngày có càng nhiều người được việc, rốt cuộc không cần phải bận rộn cả ngày nữa.
Vào năm thứ 20 của cuộc hôn nhân, nhiệm vụ của Bách Dịch hoàn thành.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, anh không đột ngột ra đi như thế giới trước mà là dần dần gầy yếu đi.
“Tôi sắp chết rồi.” Bách Dịch kéo lấy tay Asa.
Trên gương mặt anh và Asa cũng đã có dấu vết năm tháng, hai người cũng không thực hiện phẫu thuật gene.
Nhìn qua trông Bách Dịch càng thêm nho nhã, Asa lại càng trông nghiêm túc hơn.
Dường như Asa đã sớm biết ngày này sẽ tới.
Y học cũng không thể chữa khỏi hoàn toàn cho Bách Dịch, chỉ là cố gắng hết sức kéo dài tuổi thọ của anh.
Hắn hôn lên mu bàn tay Bách Dịch, giống như năm đó.
Bách Dịch mỉm cười nhìn hắn: “Chúng ta đều biết sẽ có ngày này.”
Asa gật đầu, ánh mắt như nước nhìn Bách Dịch. Tình yêu của hắn dành cho Bách Dịch chẳng hề phải nhòa theo thời gian, hắn yêu anh gần như thành kính.
Bách Dịch nhắm mắt lại, anh nghỉ một chốc, cuối cùng cất tiếng: “Chuyện trước kia, tôi không trách ngài, chúng ta đều biết, lúc đó là cơ hội tốt nhất mà ngài có được.”
Anh cũng đã nhớ lại lần truyền lỗi kia.
Chỉ là vẫn luôn không nói ra.
Nhưng đã đến thời khắc này, Bách Dịch vẫn nói.
Anh không hy vọng Asa cảm thấy tội lỗi.
Đó không phải là lỗi của Asa.
Bách Dịch được Asa nắm lấy bàn tay, giọng anh hết sức êm ái, ánh mắt nhìn Asa cũng rất đỗi dịu dàng: “Chúng ta rồi sẽ gặp lại nhau, vậy nên đừng đau buồn.”
Hốc mắt Asa ửng đỏ, nhưng hắn hiểu, hắn có tất cả, lại cũng không thể có quyền quyết định tuổi thọ của một người.
Hắn chỉ lặng yên nghe Bách Dịch nói.
Bách Dịch đứt quãng kể ra rất nhiều chuyện, kể đến hồi lần đầu mới gặp Asa chỉ cảm thấy đứa bé này sao lạnh lùng quá.
Còn kể mình đã chăm sóc đứa bé chỉ là vì mình không thể từ chối mệnh lệnh.
Cho nên những chuyện Asa làm lúc đó, anh đều có thể hiểu.
“Khi ấy không ai có thể bảo vệ ngài.” Bách Dịch vuốt ve gò má Asa, giọng của anh nhỏ dần, “Ngài chỉ có thể tự bảo vệ mình.”
Asa nắm lấy bàn tay đang run của Bách Dịch.
Bách Dịch nhìn hắn, khuôn mặt Asa như hợp lại với khuôn mặt Chương Lệ.
Lần này, anh không còn phụ lòng đối phương phải không?
Bách Dịch thầm thở dài trong lòng.
Nếu có thể, anh cũng hy vọng có thể ở bên Asa đi hết hành trình.
Trừ anh ra sẽ không có ai yêu thương Asa. Mọi người sợ hắn, e hắn, sùng bái hắn, nhưng lại không có ai yêu hắn.
Bách Dịch nhỏ giọng nỉ non: “Tôi hơi mệt, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Giọng Asa khàn khàn: “Ta ở đây, anh ngủ đi, sẽ không có ai quấy rầy đến anh.”
Bách Dịch gật đầu, nhắm hai mắt lại.
Quả thật anh đã quá mệt mỏi rồi, từ khi bắt đầu bị thương anh đã chịu sự đau đớn và hành hạ vô tận, vì không để Asa lo lắng mà anh chỉ có thể tự mình chịu đựng.
Anh vừa cảm thấy giải thoát, lại vì Asa mà cảm thấy đau đớn.
Sau khi anh đi, Asa sẽ phải làm sao đây?
Asa chăm sóc anh hơn hai mươi năm, quan tâm anh như săn sóc một bảo bối mỏng manh.
Nếu như còn có lần sau, sẽ đổi lại thành anh chăm sóc Asa nhé.
Nhất định anh sẽ chăm sóc hắn thật tốt.
Chỉ cần có lần sau.
Trời đã sáng, Asa ngồi bên song cửa sổ suốt đêm vẫn không buông tay.
Bàn tay này đã không còn hơi ấm, ánh mặt trời hắt lên mu bàn tay nhưng nó vẫn thật lạnh lẽo.
Asa cúi đầu.
Có giọt nước mắt rơi trên tay Bách Dịch.
Asa đứng lên rồi cúi người xuống, đôi môi run rẩy hôn lên môi anh.
Hắn sẽ như Bách Dịch mong muốn, sẽ sống thật tốt.
Hắn thay cho Bách Dịch một bộ quần áo sạch sẽ, yên lặng canh giữ ở một bên.
Bây giờ Bách Dịch tựa như đang ngủ, giống như đang chìm vào giấc mơ bí mật ngọt ngào.
Thời gian hai mươi năm có lẻ như là hắn trộm được.
Mỗi một ngày hắn đều sống trong hạnh phúc và lo sợ.
Nhưng chỉ cần Bách Dịch còn sống, thì dù là nỗi sợ như thế nào hắn đều có thể chịu được.
Lịch Đế quốc năm 1682, Hoàng hậu tạ thế.
Lịch Đế quốc năm 1692, Hoàng đế cũng lìa trần, được an táng cùng một chỗ với Hoàng hậu.